Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai…
Chương 201: Không Phải Là Mập Lên Chứ? (2)
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh NhấtTác giả: Tô Nhiễm CửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai… Bạch Vi sờ tay lên cái bụng bằng phẳng của mình, hai tháng rồi mà bây giờ vẫn chưa nhìn thấy øì, chắc phải chờ thêm một tháng nữa mới có thể thấy lộ rõ có thai.Bữa cơm ba bữa mỗi ngày của Bạch Vi đều có người nấu sẵn, dọn lên tận bàn, buổi tối ăn xong, Lục Tư Đình còn ở bên cạnh cùng cô xem tivi, mỗi ngày, cô chỉ vận động tử tế mỗi những lúc đi làm bằng xe đạp.Một ngày làm việc, thường thì chỉ có buổi chiều là còn tất bật đôi chút, có Thẩm Quyên ở đó, Bạch Vi đã nhàn rỗi hơn rất nhiều.Cứ như vậy, một tuần đã trôi qua, sáng nay khi Bạch Vi thay đồ, bỗng phát hiện quần áo có vẻ chật chội.Hôm nay cô mặc một chiếc váy hơi ôm sát người, bình thường mặc vừa khít cơ mà, sao hôm nay lại chật thế nhỉ, hay là bụng to ra rồi?Bạch Vi nghi ngờ quay qua quay lại trước gương.Vòng eo vẫn thon gọn, không thấy chỗ nào nhô lên cả.Bạch Vi mặc lại chiếc váy vừa cởi ra, vài chỗ ở cánh tay và ngang hông cũng đều căng chật như trước. Không lẽ, cô đã mập lên rồi sao?Giống như sét đánh ngang tai, Bạch Vi quan sát thật kỹ, thấy mình thực sự có vẻ đã tăng cân một chút.Cô biết chứ, phụ nữ mang thai chắc chắn sẽ tăng cân, dù gì thì trong bụng đang có một em bé mà, nhưng bây giờ, đứa bé trong bụng cô còn chưa lớn, sao mà cô đã tăng cân rồi?Thực đơn bữa ăn hàng ngày của Bạch Vi nhanh chóng xẹt qua đầu cô, đơn giản nhất cũng là bốn món ăn, một món canh cùng với trái cây sau khi ăn xong, bữa cơm cực kỳ đầy đặn.Ở nhà có Lục Tư Đình nấu ăn, trưa ở cửa hàng còn có Thẩm Quyên mang cơm đến, tay nghề của hai người đều đạt đến cấp bậc của đầu bếp, Bạch Vi không thể tránh khỏi ăn nhiều thêm một chút.Hơn nữa, ngoài việc đi làm bằng xe đạp, cô cũng không có bất kỳ hoạt động thể chất nào khác, chẳng trách mà tăng cân.Bạch Vi nhìn bản thân trong gương, quyết định vẫn phải kiểm soát chế độ ăn uống, hoặc là tập thể dục.Nếu không thì, đến lúc bụng chưa lớn mà các nơi khác trên cơ thể đã mập lên rồi, sau này sinh con xong có lẽ sẽ rất khó khôi phục vóc dáng.Bạch Vi nghĩ tới hình ảnh mình mập lên, lập tức ra quyết định.Có điều, chiếc váy này đã hơi chật rồi, tạm thời không mặc được nữa, Bạch Vi lựa một chiếc áo sơ mi rộng rãi hơn.Mặc xong quần áo xuống nhà ăn sáng, Bạch Vi cũng không ăn nhiều lắm.Đi đến cửa hàng bằng xe đạp rồi, cô không nghe theo lời Thẩm Quyên bảo mình ngồi yên không di chuyển nữa, lúc cửa hàng không có khách, cô lại đi tới đi lui giữa các kệ hàng.Giờ ăn trưa, Bạch Vi cũng định ăn ít đi một chút, nhưng bụng cứ réo mãi, nhắc cô rằng nó vẫn chưa được no.Thẩm Quyên không để ý gì, cứ liên tục gắp thức ăn cho Bạch Vi: "Con gái phải mũm mĩm một chút mới đẹp, đừng cứ suốt ngày nói chuyện giảm cân nữa, bây giờ con đang mang thai, nên ăn nhiều vào, con ăn không chỉ cho mình mà còn cho bé con trong bụng nữa."Không hổ là hai mẹ con, Bạch Vi còn chưa nói gì, lúc Thẩm Quyên nói chuyện cũng tự dưng lôi chuyện này ra rồi.Nghe vậy, Bạch Vi cảm thấy rất hợp lý.Bây giờ cô không chỉ ăn cho một người, mà là hai người, cho dù ăn nhiều cơm hơn một chút thì cũng không sao, cô quyết định không cần ăn ít hơn nữa.Thay vào đó, Bạch Vi quyết định, từ nay sẽ bắt đầu tập thể dục, chỉ cần ngày nào cũng vận động hợp lý, những món ăn đã đi vào bụng cũng không biển thành mỡ thừa.Bạch Vi tan ca lúc 5 giờ chiều, khi về tới nhà, trời vẫn còn sớm, đợi Lục Tư Đình nấu cơm tối, hai người ăn cơm xong xuôi, Bạch Vi nói: "Em muốn đi dạo một chút, anh đi cùng em nhé.""Em đi làm cả ngày nay rồi, có mệt không? Nếu mệt thì đừng đi đâu.""Không, phần lớn thời gian ở cửa hàng chỉ có mẹ là bận thôi, em cũng không làm gì, ngày nào cũng ăn uống no nê, em chỉ muốn đi dạo chút thôi."
Bạch Vi sờ tay lên cái bụng bằng phẳng của mình, hai tháng rồi mà bây giờ vẫn chưa nhìn thấy øì, chắc phải chờ thêm một tháng nữa mới có thể thấy lộ rõ có thai.
Bữa cơm ba bữa mỗi ngày của Bạch Vi đều có người nấu sẵn, dọn lên tận bàn, buổi tối ăn xong, Lục Tư Đình còn ở bên cạnh cùng cô xem tivi, mỗi ngày, cô chỉ vận động tử tế mỗi những lúc đi làm bằng xe đạp.
Một ngày làm việc, thường thì chỉ có buổi chiều là còn tất bật đôi chút, có Thẩm Quyên ở đó, Bạch Vi đã nhàn rỗi hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, một tuần đã trôi qua, sáng nay khi Bạch Vi thay đồ, bỗng phát hiện quần áo có vẻ chật chội.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hơi ôm sát người, bình thường mặc vừa khít cơ mà, sao hôm nay lại chật thế nhỉ, hay là bụng to ra rồi?
Bạch Vi nghi ngờ quay qua quay lại trước gương.
Vòng eo vẫn thon gọn, không thấy chỗ nào nhô lên cả.
Bạch Vi mặc lại chiếc váy vừa cởi ra, vài chỗ ở cánh tay và ngang hông cũng đều căng chật như trước. Không lẽ, cô đã mập lên rồi sao?
Giống như sét đánh ngang tai, Bạch Vi quan sát thật kỹ, thấy mình thực sự có vẻ đã tăng cân một chút.
Cô biết chứ, phụ nữ mang thai chắc chắn sẽ tăng cân, dù gì thì trong bụng đang có một em bé mà, nhưng bây giờ, đứa bé trong bụng cô còn chưa lớn, sao mà cô đã tăng cân rồi?
Thực đơn bữa ăn hàng ngày của Bạch Vi nhanh chóng xẹt qua đầu cô, đơn giản nhất cũng là bốn món ăn, một món canh cùng với trái cây sau khi ăn xong, bữa cơm cực kỳ đầy đặn.
Ở nhà có Lục Tư Đình nấu ăn, trưa ở cửa hàng còn có Thẩm Quyên mang cơm đến, tay nghề của hai người đều đạt đến cấp bậc của đầu bếp, Bạch Vi không thể tránh khỏi ăn nhiều thêm một chút.
Hơn nữa, ngoài việc đi làm bằng xe đạp, cô cũng không có bất kỳ hoạt động thể chất nào khác, chẳng trách mà tăng cân.
Bạch Vi nhìn bản thân trong gương, quyết định vẫn phải kiểm soát chế độ ăn uống, hoặc là tập thể dục.
Nếu không thì, đến lúc bụng chưa lớn mà các nơi khác trên cơ thể đã mập lên rồi, sau này sinh con xong có lẽ sẽ rất khó khôi phục vóc dáng.
Bạch Vi nghĩ tới hình ảnh mình mập lên, lập tức ra quyết định.
Có điều, chiếc váy này đã hơi chật rồi, tạm thời không mặc được nữa, Bạch Vi lựa một chiếc áo sơ mi rộng rãi hơn.
Mặc xong quần áo xuống nhà ăn sáng, Bạch Vi cũng không ăn nhiều lắm.
Đi đến cửa hàng bằng xe đạp rồi, cô không nghe theo lời Thẩm Quyên bảo mình ngồi yên không di chuyển nữa, lúc cửa hàng không có khách, cô lại đi tới đi lui giữa các kệ hàng.
Giờ ăn trưa, Bạch Vi cũng định ăn ít đi một chút, nhưng bụng cứ réo mãi, nhắc cô rằng nó vẫn chưa được no.
Thẩm Quyên không để ý gì, cứ liên tục gắp thức ăn cho Bạch Vi: "Con gái phải mũm mĩm một chút mới đẹp, đừng cứ suốt ngày nói chuyện giảm cân nữa, bây giờ con đang mang thai, nên ăn nhiều vào, con ăn không chỉ cho mình mà còn cho bé con trong bụng nữa."
Không hổ là hai mẹ con, Bạch Vi còn chưa nói gì, lúc Thẩm Quyên nói chuyện cũng tự dưng lôi chuyện này ra rồi.
Nghe vậy, Bạch Vi cảm thấy rất hợp lý.
Bây giờ cô không chỉ ăn cho một người, mà là hai người, cho dù ăn nhiều cơm hơn một chút thì cũng không sao, cô quyết định không cần ăn ít hơn nữa.
Thay vào đó, Bạch Vi quyết định, từ nay sẽ bắt đầu tập thể dục, chỉ cần ngày nào cũng vận động hợp lý, những món ăn đã đi vào bụng cũng không biển thành mỡ thừa.
Bạch Vi tan ca lúc 5 giờ chiều, khi về tới nhà, trời vẫn còn sớm, đợi Lục Tư Đình nấu cơm tối, hai người ăn cơm xong xuôi, Bạch Vi nói: "Em muốn đi dạo một chút, anh đi cùng em nhé."
"Em đi làm cả ngày nay rồi, có mệt không? Nếu mệt thì đừng đi đâu."
"Không, phần lớn thời gian ở cửa hàng chỉ có mẹ là bận thôi, em cũng không làm gì, ngày nào cũng ăn uống no nê, em chỉ muốn đi dạo chút thôi."
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh NhấtTác giả: Tô Nhiễm CửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai… Bạch Vi sờ tay lên cái bụng bằng phẳng của mình, hai tháng rồi mà bây giờ vẫn chưa nhìn thấy øì, chắc phải chờ thêm một tháng nữa mới có thể thấy lộ rõ có thai.Bữa cơm ba bữa mỗi ngày của Bạch Vi đều có người nấu sẵn, dọn lên tận bàn, buổi tối ăn xong, Lục Tư Đình còn ở bên cạnh cùng cô xem tivi, mỗi ngày, cô chỉ vận động tử tế mỗi những lúc đi làm bằng xe đạp.Một ngày làm việc, thường thì chỉ có buổi chiều là còn tất bật đôi chút, có Thẩm Quyên ở đó, Bạch Vi đã nhàn rỗi hơn rất nhiều.Cứ như vậy, một tuần đã trôi qua, sáng nay khi Bạch Vi thay đồ, bỗng phát hiện quần áo có vẻ chật chội.Hôm nay cô mặc một chiếc váy hơi ôm sát người, bình thường mặc vừa khít cơ mà, sao hôm nay lại chật thế nhỉ, hay là bụng to ra rồi?Bạch Vi nghi ngờ quay qua quay lại trước gương.Vòng eo vẫn thon gọn, không thấy chỗ nào nhô lên cả.Bạch Vi mặc lại chiếc váy vừa cởi ra, vài chỗ ở cánh tay và ngang hông cũng đều căng chật như trước. Không lẽ, cô đã mập lên rồi sao?Giống như sét đánh ngang tai, Bạch Vi quan sát thật kỹ, thấy mình thực sự có vẻ đã tăng cân một chút.Cô biết chứ, phụ nữ mang thai chắc chắn sẽ tăng cân, dù gì thì trong bụng đang có một em bé mà, nhưng bây giờ, đứa bé trong bụng cô còn chưa lớn, sao mà cô đã tăng cân rồi?Thực đơn bữa ăn hàng ngày của Bạch Vi nhanh chóng xẹt qua đầu cô, đơn giản nhất cũng là bốn món ăn, một món canh cùng với trái cây sau khi ăn xong, bữa cơm cực kỳ đầy đặn.Ở nhà có Lục Tư Đình nấu ăn, trưa ở cửa hàng còn có Thẩm Quyên mang cơm đến, tay nghề của hai người đều đạt đến cấp bậc của đầu bếp, Bạch Vi không thể tránh khỏi ăn nhiều thêm một chút.Hơn nữa, ngoài việc đi làm bằng xe đạp, cô cũng không có bất kỳ hoạt động thể chất nào khác, chẳng trách mà tăng cân.Bạch Vi nhìn bản thân trong gương, quyết định vẫn phải kiểm soát chế độ ăn uống, hoặc là tập thể dục.Nếu không thì, đến lúc bụng chưa lớn mà các nơi khác trên cơ thể đã mập lên rồi, sau này sinh con xong có lẽ sẽ rất khó khôi phục vóc dáng.Bạch Vi nghĩ tới hình ảnh mình mập lên, lập tức ra quyết định.Có điều, chiếc váy này đã hơi chật rồi, tạm thời không mặc được nữa, Bạch Vi lựa một chiếc áo sơ mi rộng rãi hơn.Mặc xong quần áo xuống nhà ăn sáng, Bạch Vi cũng không ăn nhiều lắm.Đi đến cửa hàng bằng xe đạp rồi, cô không nghe theo lời Thẩm Quyên bảo mình ngồi yên không di chuyển nữa, lúc cửa hàng không có khách, cô lại đi tới đi lui giữa các kệ hàng.Giờ ăn trưa, Bạch Vi cũng định ăn ít đi một chút, nhưng bụng cứ réo mãi, nhắc cô rằng nó vẫn chưa được no.Thẩm Quyên không để ý gì, cứ liên tục gắp thức ăn cho Bạch Vi: "Con gái phải mũm mĩm một chút mới đẹp, đừng cứ suốt ngày nói chuyện giảm cân nữa, bây giờ con đang mang thai, nên ăn nhiều vào, con ăn không chỉ cho mình mà còn cho bé con trong bụng nữa."Không hổ là hai mẹ con, Bạch Vi còn chưa nói gì, lúc Thẩm Quyên nói chuyện cũng tự dưng lôi chuyện này ra rồi.Nghe vậy, Bạch Vi cảm thấy rất hợp lý.Bây giờ cô không chỉ ăn cho một người, mà là hai người, cho dù ăn nhiều cơm hơn một chút thì cũng không sao, cô quyết định không cần ăn ít hơn nữa.Thay vào đó, Bạch Vi quyết định, từ nay sẽ bắt đầu tập thể dục, chỉ cần ngày nào cũng vận động hợp lý, những món ăn đã đi vào bụng cũng không biển thành mỡ thừa.Bạch Vi tan ca lúc 5 giờ chiều, khi về tới nhà, trời vẫn còn sớm, đợi Lục Tư Đình nấu cơm tối, hai người ăn cơm xong xuôi, Bạch Vi nói: "Em muốn đi dạo một chút, anh đi cùng em nhé.""Em đi làm cả ngày nay rồi, có mệt không? Nếu mệt thì đừng đi đâu.""Không, phần lớn thời gian ở cửa hàng chỉ có mẹ là bận thôi, em cũng không làm gì, ngày nào cũng ăn uống no nê, em chỉ muốn đi dạo chút thôi."