1 Phò mã của ta là một người vô cùng dịu dàng. Lúc này, chàng đang cầm thanh trường kiếm dính đầy máu, điềm đạm cúi người che đi tầm mắt ta, sau đó cười dịu dàng nói với hạ nhân: “Là ai gọi điện hạ tới đây?” Cung nữ thái giám co người run rẩy, không ai dám trả lời, cuối cùng chỉ có một tiểu cung nữ lên tiếng: “… là… là Tưởng công công” Chàng “à” một tiếng, rồi phân phó cận vệ: “Đưa tới đây” Ngửi thấy mùi máu tanh phả tới trước mặt, cơ thể ta không ngừng run lên. Người đang nằm co giật trong vũng máu kia là hoàng huynh của ta, đương kim hoàng thượng. Lúc này huynh ấy đang rên lên vì đau đớn, miệng cất tiếng mắng nhiếc phò mã lòng dạ độc ác. “Tuyên Giác, trẫm không bạc đãi ngươi, cái thứ lòng lang dạ sói nhà ngươi!” hoàng huynh thở hổn hển, “trẫm còn gả Nhĩ Ngọc cho ngươi! Ngươi, ngươi báo đáp như vậy sao?” “Thần vô cùng cảm kích, vậy nên, sẽ để bệ hạ được toàn thây” Tuyên Giác nói, ta thậm chí có thể nghe ra ý cười trong giọng nói chàng, chắc hẳn đôi mắt xinh đẹp như hồ ly đó cũng đang…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...