Tiết Dao vẫn duy trì tư thế cầm ngựa gỗ giơ cao khỏi đỉnh đầu. Không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc, giống như người bị hóa đá. Có tiếng rất nhiều trẻ con cười đùa, còn có một đứa bé khóc. Thần trí dần dần tỉnh táo, ký ức cuối cùng là máy bay rơi, tiếng nổ vang rền. Tiết Dao cần tìm một chỗ yên tĩnh suy nghĩ tình huống trước mắt. Cánh tay cầm đồ chơi ngựa gỗ giơ lên cao có chút mỏi liền hạ xuống. Một giọng trẻ con không thích truyền đến: "Làm cái gì vậy! A Dao? Nhanh ném đi!" A Dao? Là đang gọi mình sao? Tiết Dao mờ mịt nhìn về phía người gọi A Dao, là đứa bé trai. Chung quanh là một đám trẻ con. Đôi mắt Tiết Dao trợn to. Những đứa bé này sao đều mặc trang phục thời xưa? Đứa bé gọi A Dao, ước chừng mười tuổi mặc trường bào màu đỏ. Làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, mắt một mí hơi híp lại, lộ ra vẻ bá đạo cay nghiệt. "Ngẩn ra làm gì?" Thấy Tiết Dao vẫn cứ không ném ngựa gỗ, đứa bé liền tiến lên vung tay tự mình động thủ. Tiết Dao mê man lẩm bẩm: "Các người đây là..." Nói còn chưa dứt…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...