Tác giả:

1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời…

Chương 15

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời… Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể lớn tiếng nói ra: “Các người vừa không xứng làm ba mẹ, cũng không xứng làm con cái, tôi cảm thấy hổ thẹn vì sinh ra trong một gia đình như vậy.”“Tiểu Huỳnh, sao con có thể nói chuyện với ba mẹ như vậy!” Mẹ tôi kinh hô một tiếng, cũng đứng lên theo.Bà ấy muốn đi đến khuyên tôi, nhưng lại bị ba vươn tay cản lại.“Tiểu Huỳnh nói đúng, nói rất đúng. Tôi không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một đứa con trai tốt.” Ông ấy loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lướt qua từng người chúng tôi, cuối cùng dừng lại trên mặt của Tô Dao, bỗng dưng khóc rống lên.“Cho dù ở nông thôn, bà ấy vẫn có thể nuôi dưỡng dạy dỗ con rất tốt, còn ưu tú như vậy, hiểu chuyện đến thế. Nhưng ba thì sao, đứa con gái mà ba dốc hết tâm sức giáo dục lại là một kẻ thất bại! Ba còn mặt mũi nào mà đi gặp người ba đã c.h.ế.t của con bé kia chứ!”Thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho cơ thể xác và tinh thần của ông ấy đều mệt mỏi, giờ phút này ông ấy chỉ muốn khóc lóc để xả hết những nuối tiếc trong lòng, hoàn toàn không không để ý đến vẻ mặt biến sắc của Tô Dao.Sau khi phát hiện mẹ cũng cam chịu lời nói của ba, Tô Dao lập tức lao tới tranh luận với bọn họ.Những gì tôi muốn nói thì cũng đã nói xong, nhân lúc hỗn loạn, tôi xoay người rời đi.Vừa mới đi vài bước, đã nghe thấy tiếng kêu của một người phụ nữ từ phía sau.Vừa quay đầu lại, thì ra bếp nướng thịt đã bị đổ, ngọn lửa lan đến bình dầu, bốc cháy dữ dội.Gần như theo bản năng, tôi chạy tới trạm cứu hỏa gần nhất lấy bình chữa cháy, lúc tôi trở về, ba mẹ cũng đã tỉnh táo lại. Bắt đầu dập lửa đâu vào đấy.Chúng tôi lặng lẽ phối hợp, ngọn lửa có thể lan rộng và gây hậu quả nghiêm trọng đã được dập tắt mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.Cuối cùng, khi ngọn lửa cuối cùng được dập tắt, trên mặt ba tôi đã đầy vết tro, nhưng ông ấy cũng không để ý, chỉ nhìn tôi với ánh mắt rực cháy: “Thật không hổ là con gái của ba, vĩnh viễn có thể kề vai chiến đấu cùng ba mẹ.”Ông ấy nhớ lại khoảng thời gian ở chiến khu cùng với mẹ.Nhân viên rừng phòng hộ đã thấy đám khói, bọn họ nhanh chóng báo cảnh sát.Trên đường đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, ông ấy không ngừng muốn ngồi cạnh tôi. Sau khi bị tôi từ chối, ông ấy vẫn luôn nhìn tôi với ánh mắt sáng rực đó, có vẻ như ông ấy có vài lời muốn nói với tôi.Tôi không quan tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi muốn rời khỏi.Nhưng bọn họ lại cực lực giữ tôi lại.Ba nói: “Tiểu Huỳnh, con ở lại đi, tất cả những gì của bố mẹ đều là của con.”Mẹ nói: “Không phải con sắp điền nguyện vọng rồi sao, ba mẹ có thể giúp con tham khảo, đưa con vào một trường đại học tốt hơn, con muốn học chuyên ngành báo chí, sau này mạng lưới quan hệ của ba mẹ cũng là tài nguyên của con.”Ba lại nói: “Lúc trước, khi ba mẹ trở về, con đã quá lớn, ba mẹ đều cho rằng tính cách của con đã được hình thành rồi. Mãi cho đến khoảng thời gian này, ba mẹ mới thật sự hiểu con, càng hiểu con ba mẹ lại càng cảm thấy vui mừng.”“Cái tính không bao giờ chịu thua của con giống hệt mẹ, bộ dạng bình tĩnh lý trí của con lại giống như ba, con là con gái của ba mẹ, làm món quà của trời cao.”

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời… Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể lớn tiếng nói ra: “Các người vừa không xứng làm ba mẹ, cũng không xứng làm con cái, tôi cảm thấy hổ thẹn vì sinh ra trong một gia đình như vậy.”“Tiểu Huỳnh, sao con có thể nói chuyện với ba mẹ như vậy!” Mẹ tôi kinh hô một tiếng, cũng đứng lên theo.Bà ấy muốn đi đến khuyên tôi, nhưng lại bị ba vươn tay cản lại.“Tiểu Huỳnh nói đúng, nói rất đúng. Tôi không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một đứa con trai tốt.” Ông ấy loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lướt qua từng người chúng tôi, cuối cùng dừng lại trên mặt của Tô Dao, bỗng dưng khóc rống lên.“Cho dù ở nông thôn, bà ấy vẫn có thể nuôi dưỡng dạy dỗ con rất tốt, còn ưu tú như vậy, hiểu chuyện đến thế. Nhưng ba thì sao, đứa con gái mà ba dốc hết tâm sức giáo dục lại là một kẻ thất bại! Ba còn mặt mũi nào mà đi gặp người ba đã c.h.ế.t của con bé kia chứ!”Thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho cơ thể xác và tinh thần của ông ấy đều mệt mỏi, giờ phút này ông ấy chỉ muốn khóc lóc để xả hết những nuối tiếc trong lòng, hoàn toàn không không để ý đến vẻ mặt biến sắc của Tô Dao.Sau khi phát hiện mẹ cũng cam chịu lời nói của ba, Tô Dao lập tức lao tới tranh luận với bọn họ.Những gì tôi muốn nói thì cũng đã nói xong, nhân lúc hỗn loạn, tôi xoay người rời đi.Vừa mới đi vài bước, đã nghe thấy tiếng kêu của một người phụ nữ từ phía sau.Vừa quay đầu lại, thì ra bếp nướng thịt đã bị đổ, ngọn lửa lan đến bình dầu, bốc cháy dữ dội.Gần như theo bản năng, tôi chạy tới trạm cứu hỏa gần nhất lấy bình chữa cháy, lúc tôi trở về, ba mẹ cũng đã tỉnh táo lại. Bắt đầu dập lửa đâu vào đấy.Chúng tôi lặng lẽ phối hợp, ngọn lửa có thể lan rộng và gây hậu quả nghiêm trọng đã được dập tắt mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.Cuối cùng, khi ngọn lửa cuối cùng được dập tắt, trên mặt ba tôi đã đầy vết tro, nhưng ông ấy cũng không để ý, chỉ nhìn tôi với ánh mắt rực cháy: “Thật không hổ là con gái của ba, vĩnh viễn có thể kề vai chiến đấu cùng ba mẹ.”Ông ấy nhớ lại khoảng thời gian ở chiến khu cùng với mẹ.Nhân viên rừng phòng hộ đã thấy đám khói, bọn họ nhanh chóng báo cảnh sát.Trên đường đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, ông ấy không ngừng muốn ngồi cạnh tôi. Sau khi bị tôi từ chối, ông ấy vẫn luôn nhìn tôi với ánh mắt sáng rực đó, có vẻ như ông ấy có vài lời muốn nói với tôi.Tôi không quan tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi muốn rời khỏi.Nhưng bọn họ lại cực lực giữ tôi lại.Ba nói: “Tiểu Huỳnh, con ở lại đi, tất cả những gì của bố mẹ đều là của con.”Mẹ nói: “Không phải con sắp điền nguyện vọng rồi sao, ba mẹ có thể giúp con tham khảo, đưa con vào một trường đại học tốt hơn, con muốn học chuyên ngành báo chí, sau này mạng lưới quan hệ của ba mẹ cũng là tài nguyên của con.”Ba lại nói: “Lúc trước, khi ba mẹ trở về, con đã quá lớn, ba mẹ đều cho rằng tính cách của con đã được hình thành rồi. Mãi cho đến khoảng thời gian này, ba mẹ mới thật sự hiểu con, càng hiểu con ba mẹ lại càng cảm thấy vui mừng.”“Cái tính không bao giờ chịu thua của con giống hệt mẹ, bộ dạng bình tĩnh lý trí của con lại giống như ba, con là con gái của ba mẹ, làm món quà của trời cao.”

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời… Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể lớn tiếng nói ra: “Các người vừa không xứng làm ba mẹ, cũng không xứng làm con cái, tôi cảm thấy hổ thẹn vì sinh ra trong một gia đình như vậy.”“Tiểu Huỳnh, sao con có thể nói chuyện với ba mẹ như vậy!” Mẹ tôi kinh hô một tiếng, cũng đứng lên theo.Bà ấy muốn đi đến khuyên tôi, nhưng lại bị ba vươn tay cản lại.“Tiểu Huỳnh nói đúng, nói rất đúng. Tôi không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một đứa con trai tốt.” Ông ấy loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lướt qua từng người chúng tôi, cuối cùng dừng lại trên mặt của Tô Dao, bỗng dưng khóc rống lên.“Cho dù ở nông thôn, bà ấy vẫn có thể nuôi dưỡng dạy dỗ con rất tốt, còn ưu tú như vậy, hiểu chuyện đến thế. Nhưng ba thì sao, đứa con gái mà ba dốc hết tâm sức giáo dục lại là một kẻ thất bại! Ba còn mặt mũi nào mà đi gặp người ba đã c.h.ế.t của con bé kia chứ!”Thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho cơ thể xác và tinh thần của ông ấy đều mệt mỏi, giờ phút này ông ấy chỉ muốn khóc lóc để xả hết những nuối tiếc trong lòng, hoàn toàn không không để ý đến vẻ mặt biến sắc của Tô Dao.Sau khi phát hiện mẹ cũng cam chịu lời nói của ba, Tô Dao lập tức lao tới tranh luận với bọn họ.Những gì tôi muốn nói thì cũng đã nói xong, nhân lúc hỗn loạn, tôi xoay người rời đi.Vừa mới đi vài bước, đã nghe thấy tiếng kêu của một người phụ nữ từ phía sau.Vừa quay đầu lại, thì ra bếp nướng thịt đã bị đổ, ngọn lửa lan đến bình dầu, bốc cháy dữ dội.Gần như theo bản năng, tôi chạy tới trạm cứu hỏa gần nhất lấy bình chữa cháy, lúc tôi trở về, ba mẹ cũng đã tỉnh táo lại. Bắt đầu dập lửa đâu vào đấy.Chúng tôi lặng lẽ phối hợp, ngọn lửa có thể lan rộng và gây hậu quả nghiêm trọng đã được dập tắt mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.Cuối cùng, khi ngọn lửa cuối cùng được dập tắt, trên mặt ba tôi đã đầy vết tro, nhưng ông ấy cũng không để ý, chỉ nhìn tôi với ánh mắt rực cháy: “Thật không hổ là con gái của ba, vĩnh viễn có thể kề vai chiến đấu cùng ba mẹ.”Ông ấy nhớ lại khoảng thời gian ở chiến khu cùng với mẹ.Nhân viên rừng phòng hộ đã thấy đám khói, bọn họ nhanh chóng báo cảnh sát.Trên đường đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, ông ấy không ngừng muốn ngồi cạnh tôi. Sau khi bị tôi từ chối, ông ấy vẫn luôn nhìn tôi với ánh mắt sáng rực đó, có vẻ như ông ấy có vài lời muốn nói với tôi.Tôi không quan tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi muốn rời khỏi.Nhưng bọn họ lại cực lực giữ tôi lại.Ba nói: “Tiểu Huỳnh, con ở lại đi, tất cả những gì của bố mẹ đều là của con.”Mẹ nói: “Không phải con sắp điền nguyện vọng rồi sao, ba mẹ có thể giúp con tham khảo, đưa con vào một trường đại học tốt hơn, con muốn học chuyên ngành báo chí, sau này mạng lưới quan hệ của ba mẹ cũng là tài nguyên của con.”Ba lại nói: “Lúc trước, khi ba mẹ trở về, con đã quá lớn, ba mẹ đều cho rằng tính cách của con đã được hình thành rồi. Mãi cho đến khoảng thời gian này, ba mẹ mới thật sự hiểu con, càng hiểu con ba mẹ lại càng cảm thấy vui mừng.”“Cái tính không bao giờ chịu thua của con giống hệt mẹ, bộ dạng bình tĩnh lý trí của con lại giống như ba, con là con gái của ba mẹ, làm món quà của trời cao.”

Chương 15