Tác giả:

1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời…

Chương 17

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời… Tôi đi học đại học ở một nơi rất xa nhà, sau khi báo danh xong thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bọn họ.Có lẽ là còn có hy vọng ở Tô Dao, bọn họ bắt đầu trông chừng việc học của Tô Dao.Thậm chí mẹ còn xin nghỉ việc ở đơn vị để đặc biệt chăm sóc cho Tô Dao, như thể được ăn cả ngã về không vậy.Tô Dao cũng liên tục bảo đảm, lần này nhất định thi thật tốt, không để cho ba mẹ thất vọng.Nhưng một năm sau, kết quả vẫn không như mong đợi.Tô Dao chỉ thi được 230 điểm, thậm chí không thể thi đậu trường cao đẳng gần nhà.Mẹ vội đến trường học tra hỏi, lúc này mới biết, trong lúc học lại, Tô Dao và một bạn cùng lớp yêu đương.Vốn dĩ thời gian học lại rất khô khan và áp lực, đặc biệt là khi cô ta còn có một áp lực tâm lý cực kỳ lớn.Vì vậy sau khi đối phương bày tỏ tấm lòng của mình, Tô Dao lập tức rơi vào lưới tình như thiêu thân lao đầu vào lửa.Lần này cô ta lại thi rớt, nhưng ba mẹ chẳng có tâm trạng nào trách cứ cô ta.Chỉ yêu cầu cô ta nhanh chóng chuẩn bị học lại lần thứ ba.Ban đêm, mẹ lại đổi một số điện thoại khác để nhắn tin cho tôi, từng câu từng chữ tràn đầy chua xót và hối hận.Bà ấy hối hận vì bà không quý trọng tôi, cũng hối hận vì đã không dạy dỗ Tô Dao thật tốt. Hiện giờ bà ấy đã mất đi công việc, cuộc sống lại càng trở nên hỗn loạn.Mỗi khi mất ngủ, bà ấy đều nghĩ đến tôi, nhớ đến đứa con gái xuất sắc, lúc nào cũng nghĩ cho bọn họ.Tôi nhìn mà cười.Lúc trước, bọn họ thích sự ngây thơ tùy hứng của Tô Dao.Bây giờ, sự tùy hứng này làm tổn thương đến lợi ích của bọn họ, bọn họ lại bắt đầu hoài niệm sự hiểu chuyện săn sóc của tôi.Những người như vậy, tôi sẽ mãi mãi không tin vào “tình yêu” trong miệng bọn họ.Rút ra kịp thời, mới là lựa chọn chính xác nhất.11Sau đó, trong lần thứ ba đi học lại, không bao lâu, Tô Dao đã bỏ nhà đi bụi, chạy đến sống chung với một nam sinh.Lúc này đây, thậm chí ba mẹ còn không đi báo cảnh sát, vờ như không có chuyện gì, tiếp tục sống như bình thường.Nhưng một năm sau đó, Tô Dao đã trở lại, cảm xúc càng thêm cực đoan, càng thêm điên cuồng.Cô ta giống như một quả b.o.m hẹn giờ, ăn vạ ở nhà, tra tấn thần kinh ba mẹ tôi ngày này qua ngày khác.Cô ta không cho ba mẹ tôi nhắc đến chuyện của tôi, nếu không sẽ nổi điên trong nhà.Nhưng cô ta càng như vậy, ba mẹ lại càng nhớ tôi.

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời… Tôi đi học đại học ở một nơi rất xa nhà, sau khi báo danh xong thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bọn họ.Có lẽ là còn có hy vọng ở Tô Dao, bọn họ bắt đầu trông chừng việc học của Tô Dao.Thậm chí mẹ còn xin nghỉ việc ở đơn vị để đặc biệt chăm sóc cho Tô Dao, như thể được ăn cả ngã về không vậy.Tô Dao cũng liên tục bảo đảm, lần này nhất định thi thật tốt, không để cho ba mẹ thất vọng.Nhưng một năm sau, kết quả vẫn không như mong đợi.Tô Dao chỉ thi được 230 điểm, thậm chí không thể thi đậu trường cao đẳng gần nhà.Mẹ vội đến trường học tra hỏi, lúc này mới biết, trong lúc học lại, Tô Dao và một bạn cùng lớp yêu đương.Vốn dĩ thời gian học lại rất khô khan và áp lực, đặc biệt là khi cô ta còn có một áp lực tâm lý cực kỳ lớn.Vì vậy sau khi đối phương bày tỏ tấm lòng của mình, Tô Dao lập tức rơi vào lưới tình như thiêu thân lao đầu vào lửa.Lần này cô ta lại thi rớt, nhưng ba mẹ chẳng có tâm trạng nào trách cứ cô ta.Chỉ yêu cầu cô ta nhanh chóng chuẩn bị học lại lần thứ ba.Ban đêm, mẹ lại đổi một số điện thoại khác để nhắn tin cho tôi, từng câu từng chữ tràn đầy chua xót và hối hận.Bà ấy hối hận vì bà không quý trọng tôi, cũng hối hận vì đã không dạy dỗ Tô Dao thật tốt. Hiện giờ bà ấy đã mất đi công việc, cuộc sống lại càng trở nên hỗn loạn.Mỗi khi mất ngủ, bà ấy đều nghĩ đến tôi, nhớ đến đứa con gái xuất sắc, lúc nào cũng nghĩ cho bọn họ.Tôi nhìn mà cười.Lúc trước, bọn họ thích sự ngây thơ tùy hứng của Tô Dao.Bây giờ, sự tùy hứng này làm tổn thương đến lợi ích của bọn họ, bọn họ lại bắt đầu hoài niệm sự hiểu chuyện săn sóc của tôi.Những người như vậy, tôi sẽ mãi mãi không tin vào “tình yêu” trong miệng bọn họ.Rút ra kịp thời, mới là lựa chọn chính xác nhất.11Sau đó, trong lần thứ ba đi học lại, không bao lâu, Tô Dao đã bỏ nhà đi bụi, chạy đến sống chung với một nam sinh.Lúc này đây, thậm chí ba mẹ còn không đi báo cảnh sát, vờ như không có chuyện gì, tiếp tục sống như bình thường.Nhưng một năm sau đó, Tô Dao đã trở lại, cảm xúc càng thêm cực đoan, càng thêm điên cuồng.Cô ta giống như một quả b.o.m hẹn giờ, ăn vạ ở nhà, tra tấn thần kinh ba mẹ tôi ngày này qua ngày khác.Cô ta không cho ba mẹ tôi nhắc đến chuyện của tôi, nếu không sẽ nổi điên trong nhà.Nhưng cô ta càng như vậy, ba mẹ lại càng nhớ tôi.

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời… Tôi đi học đại học ở một nơi rất xa nhà, sau khi báo danh xong thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bọn họ.Có lẽ là còn có hy vọng ở Tô Dao, bọn họ bắt đầu trông chừng việc học của Tô Dao.Thậm chí mẹ còn xin nghỉ việc ở đơn vị để đặc biệt chăm sóc cho Tô Dao, như thể được ăn cả ngã về không vậy.Tô Dao cũng liên tục bảo đảm, lần này nhất định thi thật tốt, không để cho ba mẹ thất vọng.Nhưng một năm sau, kết quả vẫn không như mong đợi.Tô Dao chỉ thi được 230 điểm, thậm chí không thể thi đậu trường cao đẳng gần nhà.Mẹ vội đến trường học tra hỏi, lúc này mới biết, trong lúc học lại, Tô Dao và một bạn cùng lớp yêu đương.Vốn dĩ thời gian học lại rất khô khan và áp lực, đặc biệt là khi cô ta còn có một áp lực tâm lý cực kỳ lớn.Vì vậy sau khi đối phương bày tỏ tấm lòng của mình, Tô Dao lập tức rơi vào lưới tình như thiêu thân lao đầu vào lửa.Lần này cô ta lại thi rớt, nhưng ba mẹ chẳng có tâm trạng nào trách cứ cô ta.Chỉ yêu cầu cô ta nhanh chóng chuẩn bị học lại lần thứ ba.Ban đêm, mẹ lại đổi một số điện thoại khác để nhắn tin cho tôi, từng câu từng chữ tràn đầy chua xót và hối hận.Bà ấy hối hận vì bà không quý trọng tôi, cũng hối hận vì đã không dạy dỗ Tô Dao thật tốt. Hiện giờ bà ấy đã mất đi công việc, cuộc sống lại càng trở nên hỗn loạn.Mỗi khi mất ngủ, bà ấy đều nghĩ đến tôi, nhớ đến đứa con gái xuất sắc, lúc nào cũng nghĩ cho bọn họ.Tôi nhìn mà cười.Lúc trước, bọn họ thích sự ngây thơ tùy hứng của Tô Dao.Bây giờ, sự tùy hứng này làm tổn thương đến lợi ích của bọn họ, bọn họ lại bắt đầu hoài niệm sự hiểu chuyện săn sóc của tôi.Những người như vậy, tôi sẽ mãi mãi không tin vào “tình yêu” trong miệng bọn họ.Rút ra kịp thời, mới là lựa chọn chính xác nhất.11Sau đó, trong lần thứ ba đi học lại, không bao lâu, Tô Dao đã bỏ nhà đi bụi, chạy đến sống chung với một nam sinh.Lúc này đây, thậm chí ba mẹ còn không đi báo cảnh sát, vờ như không có chuyện gì, tiếp tục sống như bình thường.Nhưng một năm sau đó, Tô Dao đã trở lại, cảm xúc càng thêm cực đoan, càng thêm điên cuồng.Cô ta giống như một quả b.o.m hẹn giờ, ăn vạ ở nhà, tra tấn thần kinh ba mẹ tôi ngày này qua ngày khác.Cô ta không cho ba mẹ tôi nhắc đến chuyện của tôi, nếu không sẽ nổi điên trong nhà.Nhưng cô ta càng như vậy, ba mẹ lại càng nhớ tôi.

Chương 17