Quốc Khánh, tôi đi làm mổ chữa cận thị, gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Thị lực của mắt trái rất rõ ràng, nhưng mắt phải lại bị mù. Bệnh viện nói tiếp tới bọn họ sẽ chữa trị cho tôi, mãi tới khi mắt phải của tôi hồi phục thị lực mới thôi. Tôi tìm bạn trai Chu Việt cầu an ủi. Ai biết thái độ của hắn ta lại rất lạnh lùng: “Lời của bệnh viện mà em cũng tin? Nếu chữa một hai lần vẫn không thể chữa khỏi, chẳng phải mắt em sẽ bị mổ đi mổ lại?” Hắn ta nói đúng. Lỡ khi chữa trị làm tổn thương tới tròng mắt, ảnh hưởng tới nhan sắc của tôi, vậy cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại. Tôi vốn định khởi tố bệnh viện, sau đó tìm tới bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thản nhiên thờ ơ của Chu Việt, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi hỏi ngược lại: “Không phải trước đây là anh kêu em đi chữa cận thị à? Bác sĩ cũng là người anh nhiệt tình đề cử.” Chu Việt lập tức đổi sắc mặt: “Không phải em muốn vu vạ anh đấy chứ?” “Anh chỉ kiến nghị cho em, cuối cùng có…
Chương 3
Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn VũTác giả: Mạn VũTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngQuốc Khánh, tôi đi làm mổ chữa cận thị, gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Thị lực của mắt trái rất rõ ràng, nhưng mắt phải lại bị mù. Bệnh viện nói tiếp tới bọn họ sẽ chữa trị cho tôi, mãi tới khi mắt phải của tôi hồi phục thị lực mới thôi. Tôi tìm bạn trai Chu Việt cầu an ủi. Ai biết thái độ của hắn ta lại rất lạnh lùng: “Lời của bệnh viện mà em cũng tin? Nếu chữa một hai lần vẫn không thể chữa khỏi, chẳng phải mắt em sẽ bị mổ đi mổ lại?” Hắn ta nói đúng. Lỡ khi chữa trị làm tổn thương tới tròng mắt, ảnh hưởng tới nhan sắc của tôi, vậy cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại. Tôi vốn định khởi tố bệnh viện, sau đó tìm tới bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thản nhiên thờ ơ của Chu Việt, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi hỏi ngược lại: “Không phải trước đây là anh kêu em đi chữa cận thị à? Bác sĩ cũng là người anh nhiệt tình đề cử.” Chu Việt lập tức đổi sắc mặt: “Không phải em muốn vu vạ anh đấy chứ?” “Anh chỉ kiến nghị cho em, cuối cùng có… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phó Cảnh Uyên lớn hơn tôi 6 tuổi, năm nay tôi 22, hắn 28. Trước đây tôi vẫn luôn coi hắn như anh trai của mình. Không thể không nói, nhìn dáng vẻ Phó Cảnh Uyên bước qua đám người đi thẳng về phía tôi, đúng là quá chói mắt. Mỗi một cử chỉ mỗi một hành động đều lộ ra sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành. Chờ đã, sao trên đầu hắn cũng có một chuỗi chữ số? Mắt phải của tôi bị một chuỗi số 0 thật dài phía sau làm hoa cả mắt. Phó Cảnh Uyên, 188/20.8, ¥8,800,000,000.00. Cướp sao? 88 ức? Mẹ tôi nói mấy năm nay con trai dì Tô gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài, rất giàu có. Nhưng tôi không ngờ tới hắn lại giàu có tới thế!!! Phó Cảnh Uyên đi tới bên cạnh tôi, chào hỏi tôi: “Khê Khê, anh là Phó Cảnh Uyên đây, còn nhớ anh không?” “Nhớ chứ, năm anh ra nước ngoài em còn tặng cho anh tiêu bản hồ điệp đây.” Lúc hắn ra nước ngoài, hắn 18, tôi 12. Khi đó hắn đã cao một mét tám mấy, mà tôi vẫn còn là một đứa bé, phải ngửa đầu nhìn hắn nên tôi cảm thấy hắn như trưởng bối của tôi. Hiện tại tôi đã trưởng thành, chênh lệch chiều cao lập tức được kéo gần lại. “Ừm, mấy năm nay anh vẫn luôn cất giữ nó cẩn thận.” Giọng điệu của Phó Cảnh Uyên rất chân thành. “Dì kêu anh tới đón em đi xem triển lãm tiêu bản, giờ em có rảnh không?” Tôi gật đầu: “Có rảnh.” Triển lãm tiêu bản ở ngay trung tâm triển lãm phía trước, đi bộ vài phút là tới. Chúng tôi cùng sóng vai đi về phía trung tâm triển lãm. Phó Cảnh Uyên gặp được người quen trong triển lãm, bọn họ nói chuyện với nhau, mà tôi thì tự đi dạo vòng vòng trước. Không ngờ tới, tôi lại đụng phải Chu Việt với Lộc Lộ ngay nơi này. Chu Việt mới vừa chia tay với tôi chưa đầy nửa giờ, hiện tại hắn ta đã dẫn Lộc Lộ đi xem triển lãm. Khốn nạn! Chu Việt hơi lúng túng, muốn thả tay Lộc Lộ ra. “Sợ cái gì? Dù sao hai người cũng chia tay rồi.” Nhưng Lộc Lộ lại nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta không chịu thả, trông như đang cố ý công khai chủ quyền trước mặt tôi. Tôi liếc mắt nhìn thấy trên cổ Lộc Lộ còn đeo sợi dây chuyền tôi mới vừa trả lại cho Chu Việt. Không ngờ cô ta lại không chê. Không phải sợi dây chuyền này sẽ được tiếp tục truyền lại nhiều đời nữa chứ? Bạn gái như nước chảy, chỉ có vòng cổ là mãi trường tồn… Buồn cười chết!!! Lộc Lộ mỉm cười nhìn tôi, giọng sặc mùi trà xanh: “Chị là bạn gái cũ của Chu Việt đúng không? Trùng hợp thật.” Phía sau, Phó Cảnh Uyên đã nói chuyện với bạn hắn xong, đang đi về phía tôi. Tôi sợ hắn biết tôi có được một người bạn trai cũ không ra gì như thế sẽ châm biếm tôi, lạnh nhạt nói: “Chu Việt là ai? Tôi không quen, chưa từng quen bao giờ.” Mới vừa dứt lời, Phó Cảnh Uyên đã đi tới bên cạnh tôi, giọng ôn hòa: “Khê Khê, đây là bạn em à?” Chu Việt nhìn thấy Phó Cảnh Uyên thân mật với tôi như vậy, giọng rất quái dị: “Nhan Khê, cô cũng giỏi thật, nhanh như vậy đã tìm được người mới rồi?” Màu mắt của Phó Cảnh Uyên trở nên sâu thẳm, hắn hỏi nhỏ tôi: “Dì nói em đang học đại học đã yêu đương, chính là hắn ta?” “Chia tay rồi, người chẳng ra gì, không nhắc tới cũng được.” Tôi kéo tay Phó Cảnh Uyên rời đi: “Đi, đi xem tiêu bản đi.” Chúng tôi đi xa rồi tôi mới thả tay Phó Cảnh Uyên ra. Thính tai hắn đỏ ửng lên, hệt như đây là lần đầu hắn nắm tay con gái vậy. Đã là nhân sĩ tinh anh của xã hội rồi, không ngờ hắn còn bảo thủ hơn cả nữ sinh viên mới vừa tốt nghiệp như tôi. Các tiêu bản được trưng bày ngày hôm nay có giá giao động từ hơn một ngàn tới mấy trăm vạn. Có thể xem, cũng có thể mua. Tiêu bản độc nhất vô nhị còn có thể đấu giá. Tiêu bản hồ điệp tôi tặng Phó Cảnh Uyên 10 năm trước là do tôi tự làm.
Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn VũTác giả: Mạn VũTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngQuốc Khánh, tôi đi làm mổ chữa cận thị, gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Thị lực của mắt trái rất rõ ràng, nhưng mắt phải lại bị mù. Bệnh viện nói tiếp tới bọn họ sẽ chữa trị cho tôi, mãi tới khi mắt phải của tôi hồi phục thị lực mới thôi. Tôi tìm bạn trai Chu Việt cầu an ủi. Ai biết thái độ của hắn ta lại rất lạnh lùng: “Lời của bệnh viện mà em cũng tin? Nếu chữa một hai lần vẫn không thể chữa khỏi, chẳng phải mắt em sẽ bị mổ đi mổ lại?” Hắn ta nói đúng. Lỡ khi chữa trị làm tổn thương tới tròng mắt, ảnh hưởng tới nhan sắc của tôi, vậy cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại. Tôi vốn định khởi tố bệnh viện, sau đó tìm tới bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thản nhiên thờ ơ của Chu Việt, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi hỏi ngược lại: “Không phải trước đây là anh kêu em đi chữa cận thị à? Bác sĩ cũng là người anh nhiệt tình đề cử.” Chu Việt lập tức đổi sắc mặt: “Không phải em muốn vu vạ anh đấy chứ?” “Anh chỉ kiến nghị cho em, cuối cùng có… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phó Cảnh Uyên lớn hơn tôi 6 tuổi, năm nay tôi 22, hắn 28. Trước đây tôi vẫn luôn coi hắn như anh trai của mình. Không thể không nói, nhìn dáng vẻ Phó Cảnh Uyên bước qua đám người đi thẳng về phía tôi, đúng là quá chói mắt. Mỗi một cử chỉ mỗi một hành động đều lộ ra sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành. Chờ đã, sao trên đầu hắn cũng có một chuỗi chữ số? Mắt phải của tôi bị một chuỗi số 0 thật dài phía sau làm hoa cả mắt. Phó Cảnh Uyên, 188/20.8, ¥8,800,000,000.00. Cướp sao? 88 ức? Mẹ tôi nói mấy năm nay con trai dì Tô gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài, rất giàu có. Nhưng tôi không ngờ tới hắn lại giàu có tới thế!!! Phó Cảnh Uyên đi tới bên cạnh tôi, chào hỏi tôi: “Khê Khê, anh là Phó Cảnh Uyên đây, còn nhớ anh không?” “Nhớ chứ, năm anh ra nước ngoài em còn tặng cho anh tiêu bản hồ điệp đây.” Lúc hắn ra nước ngoài, hắn 18, tôi 12. Khi đó hắn đã cao một mét tám mấy, mà tôi vẫn còn là một đứa bé, phải ngửa đầu nhìn hắn nên tôi cảm thấy hắn như trưởng bối của tôi. Hiện tại tôi đã trưởng thành, chênh lệch chiều cao lập tức được kéo gần lại. “Ừm, mấy năm nay anh vẫn luôn cất giữ nó cẩn thận.” Giọng điệu của Phó Cảnh Uyên rất chân thành. “Dì kêu anh tới đón em đi xem triển lãm tiêu bản, giờ em có rảnh không?” Tôi gật đầu: “Có rảnh.” Triển lãm tiêu bản ở ngay trung tâm triển lãm phía trước, đi bộ vài phút là tới. Chúng tôi cùng sóng vai đi về phía trung tâm triển lãm. Phó Cảnh Uyên gặp được người quen trong triển lãm, bọn họ nói chuyện với nhau, mà tôi thì tự đi dạo vòng vòng trước. Không ngờ tới, tôi lại đụng phải Chu Việt với Lộc Lộ ngay nơi này. Chu Việt mới vừa chia tay với tôi chưa đầy nửa giờ, hiện tại hắn ta đã dẫn Lộc Lộ đi xem triển lãm. Khốn nạn! Chu Việt hơi lúng túng, muốn thả tay Lộc Lộ ra. “Sợ cái gì? Dù sao hai người cũng chia tay rồi.” Nhưng Lộc Lộ lại nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta không chịu thả, trông như đang cố ý công khai chủ quyền trước mặt tôi. Tôi liếc mắt nhìn thấy trên cổ Lộc Lộ còn đeo sợi dây chuyền tôi mới vừa trả lại cho Chu Việt. Không ngờ cô ta lại không chê. Không phải sợi dây chuyền này sẽ được tiếp tục truyền lại nhiều đời nữa chứ? Bạn gái như nước chảy, chỉ có vòng cổ là mãi trường tồn… Buồn cười chết!!! Lộc Lộ mỉm cười nhìn tôi, giọng sặc mùi trà xanh: “Chị là bạn gái cũ của Chu Việt đúng không? Trùng hợp thật.” Phía sau, Phó Cảnh Uyên đã nói chuyện với bạn hắn xong, đang đi về phía tôi. Tôi sợ hắn biết tôi có được một người bạn trai cũ không ra gì như thế sẽ châm biếm tôi, lạnh nhạt nói: “Chu Việt là ai? Tôi không quen, chưa từng quen bao giờ.” Mới vừa dứt lời, Phó Cảnh Uyên đã đi tới bên cạnh tôi, giọng ôn hòa: “Khê Khê, đây là bạn em à?” Chu Việt nhìn thấy Phó Cảnh Uyên thân mật với tôi như vậy, giọng rất quái dị: “Nhan Khê, cô cũng giỏi thật, nhanh như vậy đã tìm được người mới rồi?” Màu mắt của Phó Cảnh Uyên trở nên sâu thẳm, hắn hỏi nhỏ tôi: “Dì nói em đang học đại học đã yêu đương, chính là hắn ta?” “Chia tay rồi, người chẳng ra gì, không nhắc tới cũng được.” Tôi kéo tay Phó Cảnh Uyên rời đi: “Đi, đi xem tiêu bản đi.” Chúng tôi đi xa rồi tôi mới thả tay Phó Cảnh Uyên ra. Thính tai hắn đỏ ửng lên, hệt như đây là lần đầu hắn nắm tay con gái vậy. Đã là nhân sĩ tinh anh của xã hội rồi, không ngờ hắn còn bảo thủ hơn cả nữ sinh viên mới vừa tốt nghiệp như tôi. Các tiêu bản được trưng bày ngày hôm nay có giá giao động từ hơn một ngàn tới mấy trăm vạn. Có thể xem, cũng có thể mua. Tiêu bản độc nhất vô nhị còn có thể đấu giá. Tiêu bản hồ điệp tôi tặng Phó Cảnh Uyên 10 năm trước là do tôi tự làm.
Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn VũTác giả: Mạn VũTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngQuốc Khánh, tôi đi làm mổ chữa cận thị, gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Thị lực của mắt trái rất rõ ràng, nhưng mắt phải lại bị mù. Bệnh viện nói tiếp tới bọn họ sẽ chữa trị cho tôi, mãi tới khi mắt phải của tôi hồi phục thị lực mới thôi. Tôi tìm bạn trai Chu Việt cầu an ủi. Ai biết thái độ của hắn ta lại rất lạnh lùng: “Lời của bệnh viện mà em cũng tin? Nếu chữa một hai lần vẫn không thể chữa khỏi, chẳng phải mắt em sẽ bị mổ đi mổ lại?” Hắn ta nói đúng. Lỡ khi chữa trị làm tổn thương tới tròng mắt, ảnh hưởng tới nhan sắc của tôi, vậy cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại. Tôi vốn định khởi tố bệnh viện, sau đó tìm tới bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thản nhiên thờ ơ của Chu Việt, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi hỏi ngược lại: “Không phải trước đây là anh kêu em đi chữa cận thị à? Bác sĩ cũng là người anh nhiệt tình đề cử.” Chu Việt lập tức đổi sắc mặt: “Không phải em muốn vu vạ anh đấy chứ?” “Anh chỉ kiến nghị cho em, cuối cùng có… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phó Cảnh Uyên lớn hơn tôi 6 tuổi, năm nay tôi 22, hắn 28. Trước đây tôi vẫn luôn coi hắn như anh trai của mình. Không thể không nói, nhìn dáng vẻ Phó Cảnh Uyên bước qua đám người đi thẳng về phía tôi, đúng là quá chói mắt. Mỗi một cử chỉ mỗi một hành động đều lộ ra sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành. Chờ đã, sao trên đầu hắn cũng có một chuỗi chữ số? Mắt phải của tôi bị một chuỗi số 0 thật dài phía sau làm hoa cả mắt. Phó Cảnh Uyên, 188/20.8, ¥8,800,000,000.00. Cướp sao? 88 ức? Mẹ tôi nói mấy năm nay con trai dì Tô gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài, rất giàu có. Nhưng tôi không ngờ tới hắn lại giàu có tới thế!!! Phó Cảnh Uyên đi tới bên cạnh tôi, chào hỏi tôi: “Khê Khê, anh là Phó Cảnh Uyên đây, còn nhớ anh không?” “Nhớ chứ, năm anh ra nước ngoài em còn tặng cho anh tiêu bản hồ điệp đây.” Lúc hắn ra nước ngoài, hắn 18, tôi 12. Khi đó hắn đã cao một mét tám mấy, mà tôi vẫn còn là một đứa bé, phải ngửa đầu nhìn hắn nên tôi cảm thấy hắn như trưởng bối của tôi. Hiện tại tôi đã trưởng thành, chênh lệch chiều cao lập tức được kéo gần lại. “Ừm, mấy năm nay anh vẫn luôn cất giữ nó cẩn thận.” Giọng điệu của Phó Cảnh Uyên rất chân thành. “Dì kêu anh tới đón em đi xem triển lãm tiêu bản, giờ em có rảnh không?” Tôi gật đầu: “Có rảnh.” Triển lãm tiêu bản ở ngay trung tâm triển lãm phía trước, đi bộ vài phút là tới. Chúng tôi cùng sóng vai đi về phía trung tâm triển lãm. Phó Cảnh Uyên gặp được người quen trong triển lãm, bọn họ nói chuyện với nhau, mà tôi thì tự đi dạo vòng vòng trước. Không ngờ tới, tôi lại đụng phải Chu Việt với Lộc Lộ ngay nơi này. Chu Việt mới vừa chia tay với tôi chưa đầy nửa giờ, hiện tại hắn ta đã dẫn Lộc Lộ đi xem triển lãm. Khốn nạn! Chu Việt hơi lúng túng, muốn thả tay Lộc Lộ ra. “Sợ cái gì? Dù sao hai người cũng chia tay rồi.” Nhưng Lộc Lộ lại nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta không chịu thả, trông như đang cố ý công khai chủ quyền trước mặt tôi. Tôi liếc mắt nhìn thấy trên cổ Lộc Lộ còn đeo sợi dây chuyền tôi mới vừa trả lại cho Chu Việt. Không ngờ cô ta lại không chê. Không phải sợi dây chuyền này sẽ được tiếp tục truyền lại nhiều đời nữa chứ? Bạn gái như nước chảy, chỉ có vòng cổ là mãi trường tồn… Buồn cười chết!!! Lộc Lộ mỉm cười nhìn tôi, giọng sặc mùi trà xanh: “Chị là bạn gái cũ của Chu Việt đúng không? Trùng hợp thật.” Phía sau, Phó Cảnh Uyên đã nói chuyện với bạn hắn xong, đang đi về phía tôi. Tôi sợ hắn biết tôi có được một người bạn trai cũ không ra gì như thế sẽ châm biếm tôi, lạnh nhạt nói: “Chu Việt là ai? Tôi không quen, chưa từng quen bao giờ.” Mới vừa dứt lời, Phó Cảnh Uyên đã đi tới bên cạnh tôi, giọng ôn hòa: “Khê Khê, đây là bạn em à?” Chu Việt nhìn thấy Phó Cảnh Uyên thân mật với tôi như vậy, giọng rất quái dị: “Nhan Khê, cô cũng giỏi thật, nhanh như vậy đã tìm được người mới rồi?” Màu mắt của Phó Cảnh Uyên trở nên sâu thẳm, hắn hỏi nhỏ tôi: “Dì nói em đang học đại học đã yêu đương, chính là hắn ta?” “Chia tay rồi, người chẳng ra gì, không nhắc tới cũng được.” Tôi kéo tay Phó Cảnh Uyên rời đi: “Đi, đi xem tiêu bản đi.” Chúng tôi đi xa rồi tôi mới thả tay Phó Cảnh Uyên ra. Thính tai hắn đỏ ửng lên, hệt như đây là lần đầu hắn nắm tay con gái vậy. Đã là nhân sĩ tinh anh của xã hội rồi, không ngờ hắn còn bảo thủ hơn cả nữ sinh viên mới vừa tốt nghiệp như tôi. Các tiêu bản được trưng bày ngày hôm nay có giá giao động từ hơn một ngàn tới mấy trăm vạn. Có thể xem, cũng có thể mua. Tiêu bản độc nhất vô nhị còn có thể đấu giá. Tiêu bản hồ điệp tôi tặng Phó Cảnh Uyên 10 năm trước là do tôi tự làm.