Quốc Khánh, tôi đi làm mổ chữa cận thị, gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Thị lực của mắt trái rất rõ ràng, nhưng mắt phải lại bị mù. Bệnh viện nói tiếp tới bọn họ sẽ chữa trị cho tôi, mãi tới khi mắt phải của tôi hồi phục thị lực mới thôi. Tôi tìm bạn trai Chu Việt cầu an ủi. Ai biết thái độ của hắn ta lại rất lạnh lùng: “Lời của bệnh viện mà em cũng tin? Nếu chữa một hai lần vẫn không thể chữa khỏi, chẳng phải mắt em sẽ bị mổ đi mổ lại?” Hắn ta nói đúng. Lỡ khi chữa trị làm tổn thương tới tròng mắt, ảnh hưởng tới nhan sắc của tôi, vậy cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại. Tôi vốn định khởi tố bệnh viện, sau đó tìm tới bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thản nhiên thờ ơ của Chu Việt, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi hỏi ngược lại: “Không phải trước đây là anh kêu em đi chữa cận thị à? Bác sĩ cũng là người anh nhiệt tình đề cử.” Chu Việt lập tức đổi sắc mặt: “Không phải em muốn vu vạ anh đấy chứ?” “Anh chỉ kiến nghị cho em, cuối cùng có…
Chương 5
Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn VũTác giả: Mạn VũTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngQuốc Khánh, tôi đi làm mổ chữa cận thị, gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Thị lực của mắt trái rất rõ ràng, nhưng mắt phải lại bị mù. Bệnh viện nói tiếp tới bọn họ sẽ chữa trị cho tôi, mãi tới khi mắt phải của tôi hồi phục thị lực mới thôi. Tôi tìm bạn trai Chu Việt cầu an ủi. Ai biết thái độ của hắn ta lại rất lạnh lùng: “Lời của bệnh viện mà em cũng tin? Nếu chữa một hai lần vẫn không thể chữa khỏi, chẳng phải mắt em sẽ bị mổ đi mổ lại?” Hắn ta nói đúng. Lỡ khi chữa trị làm tổn thương tới tròng mắt, ảnh hưởng tới nhan sắc của tôi, vậy cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại. Tôi vốn định khởi tố bệnh viện, sau đó tìm tới bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thản nhiên thờ ơ của Chu Việt, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi hỏi ngược lại: “Không phải trước đây là anh kêu em đi chữa cận thị à? Bác sĩ cũng là người anh nhiệt tình đề cử.” Chu Việt lập tức đổi sắc mặt: “Không phải em muốn vu vạ anh đấy chứ?” “Anh chỉ kiến nghị cho em, cuối cùng có… Cả Chu Việt lẫn Lộc Lộ đều trừng to mắt, trong mắt lộ ra vẻ thù phú. Thấy Chu Việt tức chết, tôi lại càng thoải mái. “Không trễ, chỉ là nó quý giá quá rồi.” Tôi nhận lấy tiêu bản hồ điệp hổ phách, yêu thích không nỡ buông tay. “Em xứng đáng.” Phó Cảnh Uyên nói với giọng cưng chiều: “Em đi dạo xung quanh đi, anh tới phòng rửa tay đã.” Tôi tỉ mỉ quan sát tiêu bản, bên trong hổ phách óng ánh trong suốt là một con hồ điệp hi hữu tôi chưa từng thấy bao giờ. Vậy mà trong mắt của tôi lại hiện ra một chuỗi chữ số: 4100 năm trước. Giá trị của tiêu bản hổ phách tự nhiên được quyết định bởi niên hạn của nó, tiêu bản cổ sinh vật trăm triệu năm trước chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Chẳng lẽ tiêu bản hổ phách này là sản vật của 4100 năm trước? Nếu là vậy thật, vậy giá trị của nó không chỉ đơn thuần là 520 vạn!!! Có thể nói nó có giá trị ngang ngửa với đồ cổ, không thể hạn lượng!!! Tiêu bản hồ điệp hổ phách này, vô cùng có giá trị nghiên cứu! Hẳn hồ điệp bên trong đã tuyệt chủng. Ánh mắt của Phó Cảnh Uyên tốt thật! Không hổ là đại lão trong giới khoa học sinh vật! Chu Việt không tin Phó Cảnh Uyên có thể mua được tiêu bản giá 520 vạn, hắn ta chạy đi tìm nhân viên xác định. Nhân viên đang xuất hóa đơn, chữ số trên hóa đơn là 5.200.000 tệ thật. Trái tim Chu Việt hoàn toàn c.h.ế.t lặng. Hắn ta dẫn Lộc Lộ rời khỏi trung tâm triển lãm: “Chẳng có gì thú vị. Đi thôi, chúng ta đi xem phim đi.” Lộc Lộ quay đầu nhìn thoáng qua tiêu bản hồ điệp hổ phách trong tay tôi, lại nhìn tiêu bản hồ điệp trong tay mình, chỉ chớp mắt, con số 1314 đã không còn tốt đẹp gì nữa. Tôi cẩn thận từng li từng tí cất tiêu bản hổ phách kia vào trong túi đeo chéo, sau đó đi tới phòng vệ sinh. Khi tôi ngẩng đầu nhìn thấy Phó Cảnh Uyên, tôi mới giật mình nhận ra mình đã đi nhầm vào phòng vệ sinh nam. Đây là phòng vệ sinh nam, Phó Cảnh Uyên đang xi xi, chữ số trên đầu hắn lắc qua lắc lại. Tôi vội vàng che kín mắt mình, chân xoay một cái định rời khỏi nhà vệ sinh. Đúng là tò mò hại c.h.ế.t mèo. Tôi rất hiếu kỳ, không biết có phải Phó Cảnh Uyên dài 20.8 thật không. Nếu là 20.8 thật, tôi thật không dám tưởng tượng sau này bạn gái hắn sẽ được sung sướng tới mức nào. Dì Tô thường xuyên nói muốn giới thiệu con trai mình cho tôi. Trước đây tôi còn cảm thấy chúng tôi có chênh lệch tuổi tác quá lớn, cho nên chưa từng suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại tôi lại cảm thấy thật là thơm. Nếu tôi và Phó Cảnh Uyên có thể phát triển thành người yêu thật, vậy tôi nghiệm hàng trước hẳn không thể tính là quá đáng, đúng không? Tôi chỉ liếc nhìn, chỉ liếc nhìn một cái mà thôi. Nghĩ vậy, tôi lại hơi he hé kẽ ngón tay, nhìn về phía hắn… Sau khi thấy rõ, tôi hóa đá tại chỗ, không kìm lòng được mà nuốt nước bọt một cái. Đây là tồn tại chân thực ư? Rốt cuộc thượng đế đã đóng cánh cửa nào của hắn lại vậy? Sao hắn điểm nào cũng ưu tú hết thế! Phó Cảnh Uyên nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của tôi, hắn quay đầu lại, thấy tôi đang nhìn hắn, hắn ngẩn cả người ra. “Em… em đi nhầm.” Tôi vội vàng che kín mắt mình, chạy trối chết. Khi ngồi lên ghế lái phụ của Maybach, tôi và Phó Cảnh Uyên vẫn còn chưa tỉnh hồn lại, cả hai cùng lúng túng vô cùng. Mà trong lúng túng của tôi còn kèm theo một chút kích động như vừa phát hiện ra đại lục mới. Xe dừng lại chỗ ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ. Hắn đặt tay trái trên tay lái, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Mỗi một chỗ như đều tràn đầy lực đàn hồi. Tôi đã không thể nhìn thẳng vào hắn được nữa, trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới hình ảnh mới vừa thấy ban nãy.
Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn VũTác giả: Mạn VũTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngQuốc Khánh, tôi đi làm mổ chữa cận thị, gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Thị lực của mắt trái rất rõ ràng, nhưng mắt phải lại bị mù. Bệnh viện nói tiếp tới bọn họ sẽ chữa trị cho tôi, mãi tới khi mắt phải của tôi hồi phục thị lực mới thôi. Tôi tìm bạn trai Chu Việt cầu an ủi. Ai biết thái độ của hắn ta lại rất lạnh lùng: “Lời của bệnh viện mà em cũng tin? Nếu chữa một hai lần vẫn không thể chữa khỏi, chẳng phải mắt em sẽ bị mổ đi mổ lại?” Hắn ta nói đúng. Lỡ khi chữa trị làm tổn thương tới tròng mắt, ảnh hưởng tới nhan sắc của tôi, vậy cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại. Tôi vốn định khởi tố bệnh viện, sau đó tìm tới bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thản nhiên thờ ơ của Chu Việt, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi hỏi ngược lại: “Không phải trước đây là anh kêu em đi chữa cận thị à? Bác sĩ cũng là người anh nhiệt tình đề cử.” Chu Việt lập tức đổi sắc mặt: “Không phải em muốn vu vạ anh đấy chứ?” “Anh chỉ kiến nghị cho em, cuối cùng có… Cả Chu Việt lẫn Lộc Lộ đều trừng to mắt, trong mắt lộ ra vẻ thù phú. Thấy Chu Việt tức chết, tôi lại càng thoải mái. “Không trễ, chỉ là nó quý giá quá rồi.” Tôi nhận lấy tiêu bản hồ điệp hổ phách, yêu thích không nỡ buông tay. “Em xứng đáng.” Phó Cảnh Uyên nói với giọng cưng chiều: “Em đi dạo xung quanh đi, anh tới phòng rửa tay đã.” Tôi tỉ mỉ quan sát tiêu bản, bên trong hổ phách óng ánh trong suốt là một con hồ điệp hi hữu tôi chưa từng thấy bao giờ. Vậy mà trong mắt của tôi lại hiện ra một chuỗi chữ số: 4100 năm trước. Giá trị của tiêu bản hổ phách tự nhiên được quyết định bởi niên hạn của nó, tiêu bản cổ sinh vật trăm triệu năm trước chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Chẳng lẽ tiêu bản hổ phách này là sản vật của 4100 năm trước? Nếu là vậy thật, vậy giá trị của nó không chỉ đơn thuần là 520 vạn!!! Có thể nói nó có giá trị ngang ngửa với đồ cổ, không thể hạn lượng!!! Tiêu bản hồ điệp hổ phách này, vô cùng có giá trị nghiên cứu! Hẳn hồ điệp bên trong đã tuyệt chủng. Ánh mắt của Phó Cảnh Uyên tốt thật! Không hổ là đại lão trong giới khoa học sinh vật! Chu Việt không tin Phó Cảnh Uyên có thể mua được tiêu bản giá 520 vạn, hắn ta chạy đi tìm nhân viên xác định. Nhân viên đang xuất hóa đơn, chữ số trên hóa đơn là 5.200.000 tệ thật. Trái tim Chu Việt hoàn toàn c.h.ế.t lặng. Hắn ta dẫn Lộc Lộ rời khỏi trung tâm triển lãm: “Chẳng có gì thú vị. Đi thôi, chúng ta đi xem phim đi.” Lộc Lộ quay đầu nhìn thoáng qua tiêu bản hồ điệp hổ phách trong tay tôi, lại nhìn tiêu bản hồ điệp trong tay mình, chỉ chớp mắt, con số 1314 đã không còn tốt đẹp gì nữa. Tôi cẩn thận từng li từng tí cất tiêu bản hổ phách kia vào trong túi đeo chéo, sau đó đi tới phòng vệ sinh. Khi tôi ngẩng đầu nhìn thấy Phó Cảnh Uyên, tôi mới giật mình nhận ra mình đã đi nhầm vào phòng vệ sinh nam. Đây là phòng vệ sinh nam, Phó Cảnh Uyên đang xi xi, chữ số trên đầu hắn lắc qua lắc lại. Tôi vội vàng che kín mắt mình, chân xoay một cái định rời khỏi nhà vệ sinh. Đúng là tò mò hại c.h.ế.t mèo. Tôi rất hiếu kỳ, không biết có phải Phó Cảnh Uyên dài 20.8 thật không. Nếu là 20.8 thật, tôi thật không dám tưởng tượng sau này bạn gái hắn sẽ được sung sướng tới mức nào. Dì Tô thường xuyên nói muốn giới thiệu con trai mình cho tôi. Trước đây tôi còn cảm thấy chúng tôi có chênh lệch tuổi tác quá lớn, cho nên chưa từng suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại tôi lại cảm thấy thật là thơm. Nếu tôi và Phó Cảnh Uyên có thể phát triển thành người yêu thật, vậy tôi nghiệm hàng trước hẳn không thể tính là quá đáng, đúng không? Tôi chỉ liếc nhìn, chỉ liếc nhìn một cái mà thôi. Nghĩ vậy, tôi lại hơi he hé kẽ ngón tay, nhìn về phía hắn… Sau khi thấy rõ, tôi hóa đá tại chỗ, không kìm lòng được mà nuốt nước bọt một cái. Đây là tồn tại chân thực ư? Rốt cuộc thượng đế đã đóng cánh cửa nào của hắn lại vậy? Sao hắn điểm nào cũng ưu tú hết thế! Phó Cảnh Uyên nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của tôi, hắn quay đầu lại, thấy tôi đang nhìn hắn, hắn ngẩn cả người ra. “Em… em đi nhầm.” Tôi vội vàng che kín mắt mình, chạy trối chết. Khi ngồi lên ghế lái phụ của Maybach, tôi và Phó Cảnh Uyên vẫn còn chưa tỉnh hồn lại, cả hai cùng lúng túng vô cùng. Mà trong lúng túng của tôi còn kèm theo một chút kích động như vừa phát hiện ra đại lục mới. Xe dừng lại chỗ ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ. Hắn đặt tay trái trên tay lái, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Mỗi một chỗ như đều tràn đầy lực đàn hồi. Tôi đã không thể nhìn thẳng vào hắn được nữa, trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới hình ảnh mới vừa thấy ban nãy.
Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn VũTác giả: Mạn VũTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngQuốc Khánh, tôi đi làm mổ chữa cận thị, gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Thị lực của mắt trái rất rõ ràng, nhưng mắt phải lại bị mù. Bệnh viện nói tiếp tới bọn họ sẽ chữa trị cho tôi, mãi tới khi mắt phải của tôi hồi phục thị lực mới thôi. Tôi tìm bạn trai Chu Việt cầu an ủi. Ai biết thái độ của hắn ta lại rất lạnh lùng: “Lời của bệnh viện mà em cũng tin? Nếu chữa một hai lần vẫn không thể chữa khỏi, chẳng phải mắt em sẽ bị mổ đi mổ lại?” Hắn ta nói đúng. Lỡ khi chữa trị làm tổn thương tới tròng mắt, ảnh hưởng tới nhan sắc của tôi, vậy cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại. Tôi vốn định khởi tố bệnh viện, sau đó tìm tới bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thản nhiên thờ ơ của Chu Việt, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi hỏi ngược lại: “Không phải trước đây là anh kêu em đi chữa cận thị à? Bác sĩ cũng là người anh nhiệt tình đề cử.” Chu Việt lập tức đổi sắc mặt: “Không phải em muốn vu vạ anh đấy chứ?” “Anh chỉ kiến nghị cho em, cuối cùng có… Cả Chu Việt lẫn Lộc Lộ đều trừng to mắt, trong mắt lộ ra vẻ thù phú. Thấy Chu Việt tức chết, tôi lại càng thoải mái. “Không trễ, chỉ là nó quý giá quá rồi.” Tôi nhận lấy tiêu bản hồ điệp hổ phách, yêu thích không nỡ buông tay. “Em xứng đáng.” Phó Cảnh Uyên nói với giọng cưng chiều: “Em đi dạo xung quanh đi, anh tới phòng rửa tay đã.” Tôi tỉ mỉ quan sát tiêu bản, bên trong hổ phách óng ánh trong suốt là một con hồ điệp hi hữu tôi chưa từng thấy bao giờ. Vậy mà trong mắt của tôi lại hiện ra một chuỗi chữ số: 4100 năm trước. Giá trị của tiêu bản hổ phách tự nhiên được quyết định bởi niên hạn của nó, tiêu bản cổ sinh vật trăm triệu năm trước chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Chẳng lẽ tiêu bản hổ phách này là sản vật của 4100 năm trước? Nếu là vậy thật, vậy giá trị của nó không chỉ đơn thuần là 520 vạn!!! Có thể nói nó có giá trị ngang ngửa với đồ cổ, không thể hạn lượng!!! Tiêu bản hồ điệp hổ phách này, vô cùng có giá trị nghiên cứu! Hẳn hồ điệp bên trong đã tuyệt chủng. Ánh mắt của Phó Cảnh Uyên tốt thật! Không hổ là đại lão trong giới khoa học sinh vật! Chu Việt không tin Phó Cảnh Uyên có thể mua được tiêu bản giá 520 vạn, hắn ta chạy đi tìm nhân viên xác định. Nhân viên đang xuất hóa đơn, chữ số trên hóa đơn là 5.200.000 tệ thật. Trái tim Chu Việt hoàn toàn c.h.ế.t lặng. Hắn ta dẫn Lộc Lộ rời khỏi trung tâm triển lãm: “Chẳng có gì thú vị. Đi thôi, chúng ta đi xem phim đi.” Lộc Lộ quay đầu nhìn thoáng qua tiêu bản hồ điệp hổ phách trong tay tôi, lại nhìn tiêu bản hồ điệp trong tay mình, chỉ chớp mắt, con số 1314 đã không còn tốt đẹp gì nữa. Tôi cẩn thận từng li từng tí cất tiêu bản hổ phách kia vào trong túi đeo chéo, sau đó đi tới phòng vệ sinh. Khi tôi ngẩng đầu nhìn thấy Phó Cảnh Uyên, tôi mới giật mình nhận ra mình đã đi nhầm vào phòng vệ sinh nam. Đây là phòng vệ sinh nam, Phó Cảnh Uyên đang xi xi, chữ số trên đầu hắn lắc qua lắc lại. Tôi vội vàng che kín mắt mình, chân xoay một cái định rời khỏi nhà vệ sinh. Đúng là tò mò hại c.h.ế.t mèo. Tôi rất hiếu kỳ, không biết có phải Phó Cảnh Uyên dài 20.8 thật không. Nếu là 20.8 thật, tôi thật không dám tưởng tượng sau này bạn gái hắn sẽ được sung sướng tới mức nào. Dì Tô thường xuyên nói muốn giới thiệu con trai mình cho tôi. Trước đây tôi còn cảm thấy chúng tôi có chênh lệch tuổi tác quá lớn, cho nên chưa từng suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại tôi lại cảm thấy thật là thơm. Nếu tôi và Phó Cảnh Uyên có thể phát triển thành người yêu thật, vậy tôi nghiệm hàng trước hẳn không thể tính là quá đáng, đúng không? Tôi chỉ liếc nhìn, chỉ liếc nhìn một cái mà thôi. Nghĩ vậy, tôi lại hơi he hé kẽ ngón tay, nhìn về phía hắn… Sau khi thấy rõ, tôi hóa đá tại chỗ, không kìm lòng được mà nuốt nước bọt một cái. Đây là tồn tại chân thực ư? Rốt cuộc thượng đế đã đóng cánh cửa nào của hắn lại vậy? Sao hắn điểm nào cũng ưu tú hết thế! Phó Cảnh Uyên nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của tôi, hắn quay đầu lại, thấy tôi đang nhìn hắn, hắn ngẩn cả người ra. “Em… em đi nhầm.” Tôi vội vàng che kín mắt mình, chạy trối chết. Khi ngồi lên ghế lái phụ của Maybach, tôi và Phó Cảnh Uyên vẫn còn chưa tỉnh hồn lại, cả hai cùng lúng túng vô cùng. Mà trong lúng túng của tôi còn kèm theo một chút kích động như vừa phát hiện ra đại lục mới. Xe dừng lại chỗ ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ. Hắn đặt tay trái trên tay lái, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Mỗi một chỗ như đều tràn đầy lực đàn hồi. Tôi đã không thể nhìn thẳng vào hắn được nữa, trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới hình ảnh mới vừa thấy ban nãy.