Bà bác của Triệu Hiểu Thanh đã qua đời. Vào cuối kỳ nghỉ hè, khi ánh nắng mùa hè ngang ngược hơn cơn mưa, họ hàng đi báo tang đỗ chiếc xe điện ở trước cổng sân: “Triệu Bân không có ở đây, hai người qua đó cũng xem như có lòng.” Triệu Bân là bố của Hiểu Thanh, vì kế sinh nhai mà ông quanh năm thường xuyên ở bên ngoài làm công, để vợ và con gái thuê một căn nhà trệt ở trong thị trấn. Nơi này cách ngôi làng nơi nhà họ Triệu ở rất xa, nhưng lại rất gần trường cấp hai nơi Hiểu Thanh theo học. Ấn tượng của Hiểu Thanh về bà bác của mình là khi cô cùng bố đến nhà bà bác chúc tết. Đó là một bà lão có giọng nói rất to và rất dễ gần, nói tiếng địa phương, chiêu đãi con cháu luôn không quên một câu “ăn nhiều một chút”. Ông bà của Hiểu Thanh đã qua đời từ lâu, bà bác là người bác duy nhất còn lại của bố, cũng là bề trên ruột thịt của cô. Cô nhìn người họ hàng đến báo tang nói xong rồi chạy xe rời đi, trong lòng lại không có chút xao động nào. Đến chạng vạng, mẹ cô, Trương Bình, đã nói chuyện điện…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...