Trình Tuyết Nhàn chưa bao giờ nghĩ tới, mẫu thân và tỷ tỷ ruột thịt của mình lại đối xử với mình như thế. Ngồi bên trong chiếc kiệu đung đưa, Trình Tuyết Nhàn muốn đợi hoàn thành buổi hôn lễ, sau đó nàng nhất định phải hỏi cha một chút, liệu mình có thật sự do mẫu thân sinh ra, mà không phải được nhận nuôi hay không. Tốt nhất là vế sau, nếu không nàng quả thật quá thảm. Không đợi nàng nghĩ ra tí sửu dần mẹo gì cả, kiệu hoa lạch cạch hạ xuống đất. Ngay sau đó là ba tiếng “phập” liên tiếp, ba mũi tên nhọn cắm trên khung kiệu, sức lực lớn tới mức kiệu hoa lung lay vài cái. “Tân nương xuống kiệu --” Tại khoảng trống nhỏ dưới lớp khăn voan, đột nhiên xuất hiện một bàn tay to đang nắm lấy đầu dải lụa đỏ. Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, trở nên cực kỳ đẹp đẽ dưới sự phụ trợ của sắc tơ lụa đứng đắn. Trình Tuyết Nhàn nhìn tới mức sửng sốt, sau đó vươn tay tiếp nhận dải lụa đỏ kia. Trình Tuyết Nhàn suy nghĩ, nếu đã bị đưa lên kiệu hoa, cũng bị nâng tới trước cửa phủ trưởng công…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...