Thanh Quốc - mùa đông năm thứ hai mươi sáu. Đông nghi mật tuyết, hữu toái ngọc thanh. (Trích "Hoàng Châu tân kiến tiểu trúc lâu ký" của tác giả Vương Vũ Xưng thời Bắc Tống. Dịch nghĩa: Mùa đông tuyết rơi dày, nghe có tiếng ngọc vỡ. Tác phẩm ca ngợi về cây trúc, mô tả nhà trúc một cách tinh tế bằng âm thanh, như là tiếng nước chảy trong nhà, tiếng ngọc vỡ trong đêm tuyết) Đó là ngày lạnh nhất trong năm. Những nhũ băng rủ xuống từ mái hiên nhà, dài như chiếc đũa, khắp nơi được trang điểm bằng những mảng trắng tinh khiết, cành cây đọng đầy những bông tuyết nhỏ, đầu cành rủ xuống như một đài hoa trắng muốt. Vào một ngày lạnh giá như vậy, đường phố lẽ ra phải lạnh lẽo và vắng ngắt, nhưng ngày hôm đó lại huyên náo ồn ào. Náo nhiệt này đến từ phủ Trấn Quốc công trên đường Dụ Xương. Trên những bậc đá rộng rãi là cánh cửa màu đỏ, bên trên bảng chữ vàng phóng khoáng “Phủ Trấn Quốc công” được trang trí bằng một tầng hoa lụa đỏ rực. Thỉnh thoảng có khách quý mang theo lễ vật tới phủ, bởi vì hôm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...