Từ nhỏ, di nương đã dạy ta rằng: "Trân Trân, muốn rèn sắt trước hết phải cứng mình, không thể dựa dẫm vào nam nhân, người thực sự bảo vệ được mình chỉ có bản thân." Nói rồi, bà chọn một cây trâm cài đính ngọc bích, cài lên búi tóc ta, sau đó hài lòng cười nói: "Đẹp lắm, lát nữa di nương sẽ cho người đánh cho con một bộ trang sức." Từ sau khi đại phu nhân qua đời, di nương bỗng chốc trở nên giàu có. Ngày ngày bà chẳng phải ở kho báu đếm châu báu thì cũng là ở trong phòng đếm trang sức của mình. Mỗi lần nhìn ngắm, bà đều tấm tắc khen ngợi. Di nương thích những món trang sức ấy, nhưng ta thì không. Ấy vậy mà bà lại ép ta đeo trâm vàng, vừa chải tóc cho ta vừa mắng: "Ta thông minh như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như con chứ!" Ta ôm lấy đầu bị bà làm đau, hất hết trâm cài xuống rồi chạy ra ngoài. Ta không muốn đeo những món trang sức nặng trịch ấy! Di nương đuổi theo, định cầm roi đánh ta, nhưng nhìn thấy người phía sau ta, bà vội vàng ném roi xuống, khẽ ho khan hai tiếng…
Chương 4
Nhược Bảo Trân - Nhất Đẳng Thiểu NữTác giả: Nhất Đẳng Thiểu NữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTừ nhỏ, di nương đã dạy ta rằng: "Trân Trân, muốn rèn sắt trước hết phải cứng mình, không thể dựa dẫm vào nam nhân, người thực sự bảo vệ được mình chỉ có bản thân." Nói rồi, bà chọn một cây trâm cài đính ngọc bích, cài lên búi tóc ta, sau đó hài lòng cười nói: "Đẹp lắm, lát nữa di nương sẽ cho người đánh cho con một bộ trang sức." Từ sau khi đại phu nhân qua đời, di nương bỗng chốc trở nên giàu có. Ngày ngày bà chẳng phải ở kho báu đếm châu báu thì cũng là ở trong phòng đếm trang sức của mình. Mỗi lần nhìn ngắm, bà đều tấm tắc khen ngợi. Di nương thích những món trang sức ấy, nhưng ta thì không. Ấy vậy mà bà lại ép ta đeo trâm vàng, vừa chải tóc cho ta vừa mắng: "Ta thông minh như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như con chứ!" Ta ôm lấy đầu bị bà làm đau, hất hết trâm cài xuống rồi chạy ra ngoài. Ta không muốn đeo những món trang sức nặng trịch ấy! Di nương đuổi theo, định cầm roi đánh ta, nhưng nhìn thấy người phía sau ta, bà vội vàng ném roi xuống, khẽ ho khan hai tiếng… Lần nữa tỉnh lại, là khung cảnh màn trướng quen thuộc.Ta nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền vào tai, là tỷ tỷ sao?Đừng khóc, ta không đau đâu.Thật sự không đau đâu."Trân Trân, muội tỉnh rồi? Còn đau không?"Tỷ tỷ thấy ta tỉnh lại, vội vàng đặt bát thuốc xuống, lo lắng hỏi han.Ta lắc đầu nói: "Không đau.""Nhưng mà tỷ tỷ, tai trái của ta không nghe thấy gì nữa rồi."Tỷ tỷ đang đút thuốc cho ta khựng lại, Sương Giáng vừa bưng thuốc vào cũng ngã quỵ xuống đất, khóc nức nở.Tỷ tỷ vén tóc mai cho ta, xoa xoa mặt ta, mỉm cười nói: "Không nghe thấy nữa cũng tốt, như vậy Trân Trân của chúng ta sẽ chỉ nghe được những lời hay ý đẹp, không còn phải nghe những lời khó nghe nữa."Thật kì lạ, rõ ràng tỷ tỷ đang cười, nhưng ta lại cảm thấy tỷ ấy còn khó chịu hơn cả khóc.Nhưng ngoài việc nghe nhỏ tiếng ra, ta vẫn có thể giao tiếp bình thường.Đừng đau lòng như vậy, tỷ tỷ.Sau khi vết thương lành hẳn, khi ta đến trường học, bầu không khí trở nên rất kỳ lạ.Thập Nhất công chúa, người chơi thân nhất với ta, vỗ vai ta, hỏi: "Trân Trân, vừa rồi ta gọi muội, muội không nghe thấy sao?"Ta áy náy nói với nàng: "Xin lỗi công chúa, ta không nghe thấy."Vừa dứt lời, Thập Nhất công chúa liền quay mặt đi, không nhìn ta nữa.Nhưng ta biết, nàng đang khóc.Ta an ủi nàng: "Không đau chút nào đâu công chúa, thật sự không đau chút nào."Thập Nhất công chúa nghe ta an ủi, càng khóc lớn hơn.Ta lúng túng rụt tay lại, haiz, Thập Nhất công chúa thật là khó dỗ dành!Lục hoàng tử vốn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: "Lương Trân Trân, là ta có lỗi với ngươi."Từ đó về sau, hắn không bao giờ gọi ta là đồ ngốc nữa.Ta nghi hoặc hỏi hắn: "Điện hạ, sao ngài lại phải xin lỗi ta?"Hắn chỉ nhìn ta, không nói gì.Là ta sai, là ta không nên nhúng sách vở mà hắn phải trình lên cho hoàng thượng xem xét vào nước, Quý phi nương nương trách phạt ta là đúng rồi.Ta phạm lỗi bị phạt chẳng lẽ không phải là chuyện nên làm sao?Ở nhà, khi ta phạm lỗi, mẹ cũng thường phạt ta, chỉ là phạt không nặng như vậy thôi.Nói đến mẹ, ta rất nhớ bà, rất nhớ rất nhớ.Không biết mẹ có nhớ ta không? Liệu bà có đã mang theo bảo bối của bà cao chạy xa bay rồi không?Ta không khỏi lo lắng.Nhưng mẹ đã nói sẽ đợi ta trở về.Ta tin tưởng mẹ.Hôm ấy tan học, Thôi ma ma nói cho ta biết Quý phi nương nương bị phạt.Tỷ tỷ hừ lạnh một tiếng nói: "Bị cấm túc, hình phạt nhẹ quá."Ta vội vàng che miệng tỷ tỷ lại, nói: "Tỷ tỷ, cẩn thận tai vách mạch rừng!"Tỷ tỷ và Thôi ma ma đều sững người, có lẽ họ cũng không ngờ, phản ứng của ta bây giờ lại nhanh như vậy.Thôi ma ma khen ta: "Tiểu thư rất thông minh.""Không phải đâu, ta rất ngốc, mỗi lần kiểm tra đều đứng cuối lớp."Thôi ma ma vẫn dịu dàng xoa mặt ta, nói: "Nhưng trong mắt chúng ta, tiểu thư là cô nương thông minh và lương thiện nhất."
Lần nữa tỉnh lại, là khung cảnh màn trướng quen thuộc.
Ta nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền vào tai, là tỷ tỷ sao?
Đừng khóc, ta không đau đâu.
Thật sự không đau đâu.
"Trân Trân, muội tỉnh rồi? Còn đau không?"
Tỷ tỷ thấy ta tỉnh lại, vội vàng đặt bát thuốc xuống, lo lắng hỏi han.
Ta lắc đầu nói: "Không đau."
"Nhưng mà tỷ tỷ, tai trái của ta không nghe thấy gì nữa rồi."
Tỷ tỷ đang đút thuốc cho ta khựng lại, Sương Giáng vừa bưng thuốc vào cũng ngã quỵ xuống đất, khóc nức nở.
Tỷ tỷ vén tóc mai cho ta, xoa xoa mặt ta, mỉm cười nói: "Không nghe thấy nữa cũng tốt, như vậy Trân Trân của chúng ta sẽ chỉ nghe được những lời hay ý đẹp, không còn phải nghe những lời khó nghe nữa."
Thật kì lạ, rõ ràng tỷ tỷ đang cười, nhưng ta lại cảm thấy tỷ ấy còn khó chịu hơn cả khóc.
Nhưng ngoài việc nghe nhỏ tiếng ra, ta vẫn có thể giao tiếp bình thường.
Đừng đau lòng như vậy, tỷ tỷ.
Sau khi vết thương lành hẳn, khi ta đến trường học, bầu không khí trở nên rất kỳ lạ.
Thập Nhất công chúa, người chơi thân nhất với ta, vỗ vai ta, hỏi: "Trân Trân, vừa rồi ta gọi muội, muội không nghe thấy sao?"
Ta áy náy nói với nàng: "Xin lỗi công chúa, ta không nghe thấy."
Vừa dứt lời, Thập Nhất công chúa liền quay mặt đi, không nhìn ta nữa.
Nhưng ta biết, nàng đang khóc.
Ta an ủi nàng: "Không đau chút nào đâu công chúa, thật sự không đau chút nào."
Thập Nhất công chúa nghe ta an ủi, càng khóc lớn hơn.
Ta lúng túng rụt tay lại, haiz, Thập Nhất công chúa thật là khó dỗ dành!
Lục hoàng tử vốn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: "Lương Trân Trân, là ta có lỗi với ngươi."
Từ đó về sau, hắn không bao giờ gọi ta là đồ ngốc nữa.
Ta nghi hoặc hỏi hắn: "Điện hạ, sao ngài lại phải xin lỗi ta?"
Hắn chỉ nhìn ta, không nói gì.
Là ta sai, là ta không nên nhúng sách vở mà hắn phải trình lên cho hoàng thượng xem xét vào nước, Quý phi nương nương trách phạt ta là đúng rồi.
Ta phạm lỗi bị phạt chẳng lẽ không phải là chuyện nên làm sao?
Ở nhà, khi ta phạm lỗi, mẹ cũng thường phạt ta, chỉ là phạt không nặng như vậy thôi.
Nói đến mẹ, ta rất nhớ bà, rất nhớ rất nhớ.
Không biết mẹ có nhớ ta không? Liệu bà có đã mang theo bảo bối của bà cao chạy xa bay rồi không?
Ta không khỏi lo lắng.
Nhưng mẹ đã nói sẽ đợi ta trở về.
Ta tin tưởng mẹ.
Hôm ấy tan học, Thôi ma ma nói cho ta biết Quý phi nương nương bị phạt.
Tỷ tỷ hừ lạnh một tiếng nói: "Bị cấm túc, hình phạt nhẹ quá."
Ta vội vàng che miệng tỷ tỷ lại, nói: "Tỷ tỷ, cẩn thận tai vách mạch rừng!"
Tỷ tỷ và Thôi ma ma đều sững người, có lẽ họ cũng không ngờ, phản ứng của ta bây giờ lại nhanh như vậy.
Thôi ma ma khen ta: "Tiểu thư rất thông minh."
"Không phải đâu, ta rất ngốc, mỗi lần kiểm tra đều đứng cuối lớp."
Thôi ma ma vẫn dịu dàng xoa mặt ta, nói: "Nhưng trong mắt chúng ta, tiểu thư là cô nương thông minh và lương thiện nhất."
Nhược Bảo Trân - Nhất Đẳng Thiểu NữTác giả: Nhất Đẳng Thiểu NữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTừ nhỏ, di nương đã dạy ta rằng: "Trân Trân, muốn rèn sắt trước hết phải cứng mình, không thể dựa dẫm vào nam nhân, người thực sự bảo vệ được mình chỉ có bản thân." Nói rồi, bà chọn một cây trâm cài đính ngọc bích, cài lên búi tóc ta, sau đó hài lòng cười nói: "Đẹp lắm, lát nữa di nương sẽ cho người đánh cho con một bộ trang sức." Từ sau khi đại phu nhân qua đời, di nương bỗng chốc trở nên giàu có. Ngày ngày bà chẳng phải ở kho báu đếm châu báu thì cũng là ở trong phòng đếm trang sức của mình. Mỗi lần nhìn ngắm, bà đều tấm tắc khen ngợi. Di nương thích những món trang sức ấy, nhưng ta thì không. Ấy vậy mà bà lại ép ta đeo trâm vàng, vừa chải tóc cho ta vừa mắng: "Ta thông minh như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như con chứ!" Ta ôm lấy đầu bị bà làm đau, hất hết trâm cài xuống rồi chạy ra ngoài. Ta không muốn đeo những món trang sức nặng trịch ấy! Di nương đuổi theo, định cầm roi đánh ta, nhưng nhìn thấy người phía sau ta, bà vội vàng ném roi xuống, khẽ ho khan hai tiếng… Lần nữa tỉnh lại, là khung cảnh màn trướng quen thuộc.Ta nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền vào tai, là tỷ tỷ sao?Đừng khóc, ta không đau đâu.Thật sự không đau đâu."Trân Trân, muội tỉnh rồi? Còn đau không?"Tỷ tỷ thấy ta tỉnh lại, vội vàng đặt bát thuốc xuống, lo lắng hỏi han.Ta lắc đầu nói: "Không đau.""Nhưng mà tỷ tỷ, tai trái của ta không nghe thấy gì nữa rồi."Tỷ tỷ đang đút thuốc cho ta khựng lại, Sương Giáng vừa bưng thuốc vào cũng ngã quỵ xuống đất, khóc nức nở.Tỷ tỷ vén tóc mai cho ta, xoa xoa mặt ta, mỉm cười nói: "Không nghe thấy nữa cũng tốt, như vậy Trân Trân của chúng ta sẽ chỉ nghe được những lời hay ý đẹp, không còn phải nghe những lời khó nghe nữa."Thật kì lạ, rõ ràng tỷ tỷ đang cười, nhưng ta lại cảm thấy tỷ ấy còn khó chịu hơn cả khóc.Nhưng ngoài việc nghe nhỏ tiếng ra, ta vẫn có thể giao tiếp bình thường.Đừng đau lòng như vậy, tỷ tỷ.Sau khi vết thương lành hẳn, khi ta đến trường học, bầu không khí trở nên rất kỳ lạ.Thập Nhất công chúa, người chơi thân nhất với ta, vỗ vai ta, hỏi: "Trân Trân, vừa rồi ta gọi muội, muội không nghe thấy sao?"Ta áy náy nói với nàng: "Xin lỗi công chúa, ta không nghe thấy."Vừa dứt lời, Thập Nhất công chúa liền quay mặt đi, không nhìn ta nữa.Nhưng ta biết, nàng đang khóc.Ta an ủi nàng: "Không đau chút nào đâu công chúa, thật sự không đau chút nào."Thập Nhất công chúa nghe ta an ủi, càng khóc lớn hơn.Ta lúng túng rụt tay lại, haiz, Thập Nhất công chúa thật là khó dỗ dành!Lục hoàng tử vốn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: "Lương Trân Trân, là ta có lỗi với ngươi."Từ đó về sau, hắn không bao giờ gọi ta là đồ ngốc nữa.Ta nghi hoặc hỏi hắn: "Điện hạ, sao ngài lại phải xin lỗi ta?"Hắn chỉ nhìn ta, không nói gì.Là ta sai, là ta không nên nhúng sách vở mà hắn phải trình lên cho hoàng thượng xem xét vào nước, Quý phi nương nương trách phạt ta là đúng rồi.Ta phạm lỗi bị phạt chẳng lẽ không phải là chuyện nên làm sao?Ở nhà, khi ta phạm lỗi, mẹ cũng thường phạt ta, chỉ là phạt không nặng như vậy thôi.Nói đến mẹ, ta rất nhớ bà, rất nhớ rất nhớ.Không biết mẹ có nhớ ta không? Liệu bà có đã mang theo bảo bối của bà cao chạy xa bay rồi không?Ta không khỏi lo lắng.Nhưng mẹ đã nói sẽ đợi ta trở về.Ta tin tưởng mẹ.Hôm ấy tan học, Thôi ma ma nói cho ta biết Quý phi nương nương bị phạt.Tỷ tỷ hừ lạnh một tiếng nói: "Bị cấm túc, hình phạt nhẹ quá."Ta vội vàng che miệng tỷ tỷ lại, nói: "Tỷ tỷ, cẩn thận tai vách mạch rừng!"Tỷ tỷ và Thôi ma ma đều sững người, có lẽ họ cũng không ngờ, phản ứng của ta bây giờ lại nhanh như vậy.Thôi ma ma khen ta: "Tiểu thư rất thông minh.""Không phải đâu, ta rất ngốc, mỗi lần kiểm tra đều đứng cuối lớp."Thôi ma ma vẫn dịu dàng xoa mặt ta, nói: "Nhưng trong mắt chúng ta, tiểu thư là cô nương thông minh và lương thiện nhất."