Từ nhỏ, di nương đã dạy ta rằng: "Trân Trân, muốn rèn sắt trước hết phải cứng mình, không thể dựa dẫm vào nam nhân, người thực sự bảo vệ được mình chỉ có bản thân." Nói rồi, bà chọn một cây trâm cài đính ngọc bích, cài lên búi tóc ta, sau đó hài lòng cười nói: "Đẹp lắm, lát nữa di nương sẽ cho người đánh cho con một bộ trang sức." Từ sau khi đại phu nhân qua đời, di nương bỗng chốc trở nên giàu có. Ngày ngày bà chẳng phải ở kho báu đếm châu báu thì cũng là ở trong phòng đếm trang sức của mình. Mỗi lần nhìn ngắm, bà đều tấm tắc khen ngợi. Di nương thích những món trang sức ấy, nhưng ta thì không. Ấy vậy mà bà lại ép ta đeo trâm vàng, vừa chải tóc cho ta vừa mắng: "Ta thông minh như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như con chứ!" Ta ôm lấy đầu bị bà làm đau, hất hết trâm cài xuống rồi chạy ra ngoài. Ta không muốn đeo những món trang sức nặng trịch ấy! Di nương đuổi theo, định cầm roi đánh ta, nhưng nhìn thấy người phía sau ta, bà vội vàng ném roi xuống, khẽ ho khan hai tiếng…
Chương 11
Nhược Bảo Trân - Nhất Đẳng Thiểu NữTác giả: Nhất Đẳng Thiểu NữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTừ nhỏ, di nương đã dạy ta rằng: "Trân Trân, muốn rèn sắt trước hết phải cứng mình, không thể dựa dẫm vào nam nhân, người thực sự bảo vệ được mình chỉ có bản thân." Nói rồi, bà chọn một cây trâm cài đính ngọc bích, cài lên búi tóc ta, sau đó hài lòng cười nói: "Đẹp lắm, lát nữa di nương sẽ cho người đánh cho con một bộ trang sức." Từ sau khi đại phu nhân qua đời, di nương bỗng chốc trở nên giàu có. Ngày ngày bà chẳng phải ở kho báu đếm châu báu thì cũng là ở trong phòng đếm trang sức của mình. Mỗi lần nhìn ngắm, bà đều tấm tắc khen ngợi. Di nương thích những món trang sức ấy, nhưng ta thì không. Ấy vậy mà bà lại ép ta đeo trâm vàng, vừa chải tóc cho ta vừa mắng: "Ta thông minh như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như con chứ!" Ta ôm lấy đầu bị bà làm đau, hất hết trâm cài xuống rồi chạy ra ngoài. Ta không muốn đeo những món trang sức nặng trịch ấy! Di nương đuổi theo, định cầm roi đánh ta, nhưng nhìn thấy người phía sau ta, bà vội vàng ném roi xuống, khẽ ho khan hai tiếng… Ta không đến cung Chiêu Hoa nữa.Bởi vì Thái tử điện hạ đã đặc biệt tìm hai vị nữ quan dạy ta đọc sách, nhưng các vị nữ quan thật sự rất nghiêm khắc, còn nghiêm khắc hơn cả ma ma dạy lễ nghi cho ta trước đây.Mỗi lần kết quả kiểm tra của ta không tốt, nữ quan liền phạt ta sao chép kinh thư.Ta sao chép ngày càng nhiều, Thái tử điện hạ nhìn không được nữa, liền đề nghị giúp ta ôn bài."""Đạo khả đạo, phi thường đạoDanh khả danh, phi thường danh.Vô danh thiên địa chi thu ỷHữu danh v ạn v ật chi mẫu.Cố, thường vô dục, dĩ quan kì diệuThường hữu dục, dĩ quan kì hiếu,Thử lưỡng gi ả, đồng xuất nhi dị danh,Đồng vị chi Huyền.Huyền chi hựu Huyền, chúng diệu chi môn"" (Trích ""Lão Tử Đạo Đức Kinh"")Dịch nghĩa:Đạo có thể gọi được, không phải là Đạo ""thường""Danh có thể gọi được, không phải là danh ""thường""Không tên là gốc của Trời Đất;Có tên là mẹ của vạn vật.Bởi vậy, thường không tư dục, mới nhận được chỗ huyền diệu của đạo;Thường bị tư dục nên chỉ thấy chỗ chia lìa của Đạo.Hai cái đó, đồng với nhau; cùng một gốc tên khác Đồng, nên gọi là Huyền.Huyền rồi lại Huyền,Đó là cửa vào ra của mọi huyền diệu trong Trời Đất"Ta học theo Thái tử đọc sách, tự nhủ phải tập trung tinh thần mười hai phần. Nhưng hắn thật sự quá bận rộn, mỗi lần dạy ta đều là vào đêm khuya, ta nghe những câu văn cổ khó hiểu, bụng vừa đói vừa buồn ngủ.Ta thật sự không chịu đựng nổi nữa, gục xuống bàn ngủ thiếp đi, còn bài kiểm tra ngày mai, cứ để đó rồi chép, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị phạt sao chép."Trân Trân?" Thái tử điện hạ vỗ vai ta, ta cố gắng mở mắt, mơ màng đáp một tiếng: "Điện hạ." Sau đó lại gục xuống bàn ngủ tiếp.Ta cảm giác như có người bế ta lên, lúc ta mở mắt ra lần nữa, đã thấy khung cảnh màn trướng quen thuộc.Liếc mắt nhìn Thái tử điện hạ còn chưa rời đi."Điện hạ." Ta gọi hắn.Hắn dừng bước, quay đầu nhìn ta.Ta ngáp một cái, nghiêm túc đề nghị: "Điện hạ, sau này ngài đừng giúp ta ôn bài nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta sao chép kinh thư cũng có thể học được."Bản thân điện hạ đã bận rộn, mỗi đêm còn phải thức khuya giúp ta ôn bài, cứ tiếp tục như vậy, sức khỏe hắn sẽ không chịu nổi mất.Nghe ta nói xong, Thái tử dịu dàng nói: "Nhưng Trân Trân...""Ta cũng sẽ đau lòng, giống như muội đau lòng ta vậy."Không nằm ngoài dự đoán, ta lại bị phạt sao chép kinh thư.Nữ quan cầm thước, nhìn ta đang chăm chỉ sao chép, thở dài một tiếng, cất thước, nói: "Người phải học hành cho tốt, nếu không, sau này vào ở cung Khôn Ninh sẽ không ai giúp người đâu."Cung Khôn Ninh? Nhưng trước kia ta cũng ở cung Khôn Ninh, cũng đâu cần phải học hành chăm chỉ như vậy.Ta đem nghi hoặc trong lòng nói ra, nữ quan xoa đầu ta, nói: "Nhưng hiện tại, con đường phía trước còn dài, người và điện hạ chỉ có thể tự mình phấn đấu thôi."Ta không hiểu.Ta có mẹ, có Hoàng hậu nương nương, có Thập Nhất, có Thái tử điện hạ, có Lục hoàng tử, có tỷ tỷ, có Thôi ma ma, có Sương Giáng.Ta đâu có phải là tự mình phấn đấu?
Ta không đến cung Chiêu Hoa nữa.
Bởi vì Thái tử điện hạ đã đặc biệt tìm hai vị nữ quan dạy ta đọc sách, nhưng các vị nữ quan thật sự rất nghiêm khắc, còn nghiêm khắc hơn cả ma ma dạy lễ nghi cho ta trước đây.
Mỗi lần kết quả kiểm tra của ta không tốt, nữ quan liền phạt ta sao chép kinh thư.
Ta sao chép ngày càng nhiều, Thái tử điện hạ nhìn không được nữa, liền đề nghị giúp ta ôn bài.
"""Đạo khả đạo, phi thường đạo
Danh khả danh, phi thường danh.
Vô danh thiên địa chi thu ỷ
Hữu danh v ạn v ật chi mẫu.
Cố, thường vô dục, dĩ quan kì diệu
Thường hữu dục, dĩ quan kì hiếu,
Thử lưỡng gi ả, đồng xuất nhi dị danh,
Đồng vị chi Huyền.
Huyền chi hựu Huyền, chúng diệu chi môn"" (Trích ""Lão Tử Đạo Đức Kinh"")
Dịch nghĩa:
Đạo có thể gọi được, không phải là Đạo ""thường""
Danh có thể gọi được, không phải là danh ""thường""
Không tên là gốc của Trời Đất;
Có tên là mẹ của vạn vật.
Bởi vậy, thường không tư dục, mới nhận được chỗ huyền diệu của đạo;
Thường bị tư dục nên chỉ thấy chỗ chia lìa của Đạo.
Hai cái đó, đồng với nhau; cùng một gốc tên khác Đồng, nên gọi là Huyền.
Huyền rồi lại Huyền,
Đó là cửa vào ra của mọi huyền diệu trong Trời Đất"
Ta học theo Thái tử đọc sách, tự nhủ phải tập trung tinh thần mười hai phần. Nhưng hắn thật sự quá bận rộn, mỗi lần dạy ta đều là vào đêm khuya, ta nghe những câu văn cổ khó hiểu, bụng vừa đói vừa buồn ngủ.
Ta thật sự không chịu đựng nổi nữa, gục xuống bàn ngủ thiếp đi, còn bài kiểm tra ngày mai, cứ để đó rồi chép, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị phạt sao chép.
"Trân Trân?" Thái tử điện hạ vỗ vai ta, ta cố gắng mở mắt, mơ màng đáp một tiếng: "Điện hạ." Sau đó lại gục xuống bàn ngủ tiếp.
Ta cảm giác như có người bế ta lên, lúc ta mở mắt ra lần nữa, đã thấy khung cảnh màn trướng quen thuộc.
Liếc mắt nhìn Thái tử điện hạ còn chưa rời đi.
"Điện hạ." Ta gọi hắn.
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn ta.
Ta ngáp một cái, nghiêm túc đề nghị: "Điện hạ, sau này ngài đừng giúp ta ôn bài nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta sao chép kinh thư cũng có thể học được."
Bản thân điện hạ đã bận rộn, mỗi đêm còn phải thức khuya giúp ta ôn bài, cứ tiếp tục như vậy, sức khỏe hắn sẽ không chịu nổi mất.
Nghe ta nói xong, Thái tử dịu dàng nói: "Nhưng Trân Trân..."
"Ta cũng sẽ đau lòng, giống như muội đau lòng ta vậy."
Không nằm ngoài dự đoán, ta lại bị phạt sao chép kinh thư.
Nữ quan cầm thước, nhìn ta đang chăm chỉ sao chép, thở dài một tiếng, cất thước, nói: "Người phải học hành cho tốt, nếu không, sau này vào ở cung Khôn Ninh sẽ không ai giúp người đâu."
Cung Khôn Ninh? Nhưng trước kia ta cũng ở cung Khôn Ninh, cũng đâu cần phải học hành chăm chỉ như vậy.
Ta đem nghi hoặc trong lòng nói ra, nữ quan xoa đầu ta, nói: "Nhưng hiện tại, con đường phía trước còn dài, người và điện hạ chỉ có thể tự mình phấn đấu thôi."
Ta không hiểu.
Ta có mẹ, có Hoàng hậu nương nương, có Thập Nhất, có Thái tử điện hạ, có Lục hoàng tử, có tỷ tỷ, có Thôi ma ma, có Sương Giáng.
Ta đâu có phải là tự mình phấn đấu?
Nhược Bảo Trân - Nhất Đẳng Thiểu NữTác giả: Nhất Đẳng Thiểu NữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTừ nhỏ, di nương đã dạy ta rằng: "Trân Trân, muốn rèn sắt trước hết phải cứng mình, không thể dựa dẫm vào nam nhân, người thực sự bảo vệ được mình chỉ có bản thân." Nói rồi, bà chọn một cây trâm cài đính ngọc bích, cài lên búi tóc ta, sau đó hài lòng cười nói: "Đẹp lắm, lát nữa di nương sẽ cho người đánh cho con một bộ trang sức." Từ sau khi đại phu nhân qua đời, di nương bỗng chốc trở nên giàu có. Ngày ngày bà chẳng phải ở kho báu đếm châu báu thì cũng là ở trong phòng đếm trang sức của mình. Mỗi lần nhìn ngắm, bà đều tấm tắc khen ngợi. Di nương thích những món trang sức ấy, nhưng ta thì không. Ấy vậy mà bà lại ép ta đeo trâm vàng, vừa chải tóc cho ta vừa mắng: "Ta thông minh như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như con chứ!" Ta ôm lấy đầu bị bà làm đau, hất hết trâm cài xuống rồi chạy ra ngoài. Ta không muốn đeo những món trang sức nặng trịch ấy! Di nương đuổi theo, định cầm roi đánh ta, nhưng nhìn thấy người phía sau ta, bà vội vàng ném roi xuống, khẽ ho khan hai tiếng… Ta không đến cung Chiêu Hoa nữa.Bởi vì Thái tử điện hạ đã đặc biệt tìm hai vị nữ quan dạy ta đọc sách, nhưng các vị nữ quan thật sự rất nghiêm khắc, còn nghiêm khắc hơn cả ma ma dạy lễ nghi cho ta trước đây.Mỗi lần kết quả kiểm tra của ta không tốt, nữ quan liền phạt ta sao chép kinh thư.Ta sao chép ngày càng nhiều, Thái tử điện hạ nhìn không được nữa, liền đề nghị giúp ta ôn bài."""Đạo khả đạo, phi thường đạoDanh khả danh, phi thường danh.Vô danh thiên địa chi thu ỷHữu danh v ạn v ật chi mẫu.Cố, thường vô dục, dĩ quan kì diệuThường hữu dục, dĩ quan kì hiếu,Thử lưỡng gi ả, đồng xuất nhi dị danh,Đồng vị chi Huyền.Huyền chi hựu Huyền, chúng diệu chi môn"" (Trích ""Lão Tử Đạo Đức Kinh"")Dịch nghĩa:Đạo có thể gọi được, không phải là Đạo ""thường""Danh có thể gọi được, không phải là danh ""thường""Không tên là gốc của Trời Đất;Có tên là mẹ của vạn vật.Bởi vậy, thường không tư dục, mới nhận được chỗ huyền diệu của đạo;Thường bị tư dục nên chỉ thấy chỗ chia lìa của Đạo.Hai cái đó, đồng với nhau; cùng một gốc tên khác Đồng, nên gọi là Huyền.Huyền rồi lại Huyền,Đó là cửa vào ra của mọi huyền diệu trong Trời Đất"Ta học theo Thái tử đọc sách, tự nhủ phải tập trung tinh thần mười hai phần. Nhưng hắn thật sự quá bận rộn, mỗi lần dạy ta đều là vào đêm khuya, ta nghe những câu văn cổ khó hiểu, bụng vừa đói vừa buồn ngủ.Ta thật sự không chịu đựng nổi nữa, gục xuống bàn ngủ thiếp đi, còn bài kiểm tra ngày mai, cứ để đó rồi chép, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị phạt sao chép."Trân Trân?" Thái tử điện hạ vỗ vai ta, ta cố gắng mở mắt, mơ màng đáp một tiếng: "Điện hạ." Sau đó lại gục xuống bàn ngủ tiếp.Ta cảm giác như có người bế ta lên, lúc ta mở mắt ra lần nữa, đã thấy khung cảnh màn trướng quen thuộc.Liếc mắt nhìn Thái tử điện hạ còn chưa rời đi."Điện hạ." Ta gọi hắn.Hắn dừng bước, quay đầu nhìn ta.Ta ngáp một cái, nghiêm túc đề nghị: "Điện hạ, sau này ngài đừng giúp ta ôn bài nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta sao chép kinh thư cũng có thể học được."Bản thân điện hạ đã bận rộn, mỗi đêm còn phải thức khuya giúp ta ôn bài, cứ tiếp tục như vậy, sức khỏe hắn sẽ không chịu nổi mất.Nghe ta nói xong, Thái tử dịu dàng nói: "Nhưng Trân Trân...""Ta cũng sẽ đau lòng, giống như muội đau lòng ta vậy."Không nằm ngoài dự đoán, ta lại bị phạt sao chép kinh thư.Nữ quan cầm thước, nhìn ta đang chăm chỉ sao chép, thở dài một tiếng, cất thước, nói: "Người phải học hành cho tốt, nếu không, sau này vào ở cung Khôn Ninh sẽ không ai giúp người đâu."Cung Khôn Ninh? Nhưng trước kia ta cũng ở cung Khôn Ninh, cũng đâu cần phải học hành chăm chỉ như vậy.Ta đem nghi hoặc trong lòng nói ra, nữ quan xoa đầu ta, nói: "Nhưng hiện tại, con đường phía trước còn dài, người và điện hạ chỉ có thể tự mình phấn đấu thôi."Ta không hiểu.Ta có mẹ, có Hoàng hậu nương nương, có Thập Nhất, có Thái tử điện hạ, có Lục hoàng tử, có tỷ tỷ, có Thôi ma ma, có Sương Giáng.Ta đâu có phải là tự mình phấn đấu?