Từ nhỏ, di nương đã dạy ta rằng: "Trân Trân, muốn rèn sắt trước hết phải cứng mình, không thể dựa dẫm vào nam nhân, người thực sự bảo vệ được mình chỉ có bản thân." Nói rồi, bà chọn một cây trâm cài đính ngọc bích, cài lên búi tóc ta, sau đó hài lòng cười nói: "Đẹp lắm, lát nữa di nương sẽ cho người đánh cho con một bộ trang sức." Từ sau khi đại phu nhân qua đời, di nương bỗng chốc trở nên giàu có. Ngày ngày bà chẳng phải ở kho báu đếm châu báu thì cũng là ở trong phòng đếm trang sức của mình. Mỗi lần nhìn ngắm, bà đều tấm tắc khen ngợi. Di nương thích những món trang sức ấy, nhưng ta thì không. Ấy vậy mà bà lại ép ta đeo trâm vàng, vừa chải tóc cho ta vừa mắng: "Ta thông minh như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như con chứ!" Ta ôm lấy đầu bị bà làm đau, hất hết trâm cài xuống rồi chạy ra ngoài. Ta không muốn đeo những món trang sức nặng trịch ấy! Di nương đuổi theo, định cầm roi đánh ta, nhưng nhìn thấy người phía sau ta, bà vội vàng ném roi xuống, khẽ ho khan hai tiếng…

Chương 14

Nhược Bảo Trân - Nhất Đẳng Thiểu NữTác giả: Nhất Đẳng Thiểu NữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTừ nhỏ, di nương đã dạy ta rằng: "Trân Trân, muốn rèn sắt trước hết phải cứng mình, không thể dựa dẫm vào nam nhân, người thực sự bảo vệ được mình chỉ có bản thân." Nói rồi, bà chọn một cây trâm cài đính ngọc bích, cài lên búi tóc ta, sau đó hài lòng cười nói: "Đẹp lắm, lát nữa di nương sẽ cho người đánh cho con một bộ trang sức." Từ sau khi đại phu nhân qua đời, di nương bỗng chốc trở nên giàu có. Ngày ngày bà chẳng phải ở kho báu đếm châu báu thì cũng là ở trong phòng đếm trang sức của mình. Mỗi lần nhìn ngắm, bà đều tấm tắc khen ngợi. Di nương thích những món trang sức ấy, nhưng ta thì không. Ấy vậy mà bà lại ép ta đeo trâm vàng, vừa chải tóc cho ta vừa mắng: "Ta thông minh như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như con chứ!" Ta ôm lấy đầu bị bà làm đau, hất hết trâm cài xuống rồi chạy ra ngoài. Ta không muốn đeo những món trang sức nặng trịch ấy! Di nương đuổi theo, định cầm roi đánh ta, nhưng nhìn thấy người phía sau ta, bà vội vàng ném roi xuống, khẽ ho khan hai tiếng… Triệu Thính Lam nói một tràng dài, ta không hiểu hết, mặc dù hắn đã cố gắng nói sao cho ta dễ hiểu nhất.Ta chỉ biết, là Thái tử điện hạ đã giao dịch với cha ta, sau đó ta trở thành Thái tử phi.Ta gật đầu nửa hiểu nửa không, Triệu Thính Lam lại uống một chén rượu, mỉm cười nhìn ta, nhẹ giọng nói: "Trân Trân, nếu muội hối hận, ta sẽ không cản trở sự lựa chọn của muội."Giọng hắn rất nhỏ, suýt chút nữa ta đã không nghe thấy."Vị trí Thái tử phi này, muội có muốn ngồi không?"Ta nhíu mày, hỏi: "Vì sao phải hối hận?"Ta dừng một chút, cẩn thận hỏi: "Có phải điện hạ chê ta không có học thức, không muốn ta làm Thái tử phi?"Biết vậy ta đã đọc sách nhiều hơn rồi, cuối cùng cũng không đến mức hụt hẫng như vậy, haiz.Triệu Thính Lam ngẩn người một lúc, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nụ cười của hắn vẫn dịu dàng như gió xuân, trịnh trọng như lời hứa hẹn: "Được rồi, Trân Trân sẽ là Thái tử phi duy nhất của ta.".........Lục hoàng tử và Quý phi nương nương bị giam vào lãnh cung.Lúc ta biết tin, ta vẫn đang chăm chú học thuộc lòng sách mà Triệu Thính Lam dạy.Ta hỏi Thôi ma ma vì sao, Thôi ma ma không nói cho ta biết, bảo ta tập trung học bài.Ta đi hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không nói cho ta biết, thậm chí còn hơi tức giận hỏi ta: "Muội học thuộc lòng xong chưa? Chưa học xong thì đừng có lo chuyện bao đồng."Ta đành phải cầm sách lên, tiếp tục học thuộc lòng dưới sự giám sát của bọn họ.Nhưng ta học đến tận đêm khuya, Triệu Thính Lam vẫn chưa trở về.Ta muốn nói cho hắn biết, ta đã học thuộc lòng được hai chương đầu tiên của Đạo Đức Kinh rồi.Thôi ma ma bảo ta đi ngủ sớm, đừng đợi nữa.Ta kiên quyết lắc đầu: "Nhưng mà, con muốn cho ngài ấy biết ngay lập tức, chú chim nhỏ con nuôi đã lớn rồi."Ta đợi hết ngày này qua ngày khác, Triệu Thính Lam vẫn chưa trở về.Ta không thể học thuộc lòng được nữa, cầu xin tỷ tỷ nói cho ta biết rốt cuộc Triệu Thính Lam đã đi đâu.Tỷ tỷ nhìn ta, trong mắt như có ánh lệ, khẽ nói: "Ở cung Khôn Ninh."Trên đường đến cung Khôn Ninh, tim ta bỗng nhiên đập rất nhanh, rất bất an, giống như cảm giác lúc Hoàng hậu nương nương từ biệt ta.Ta sợ Triệu Thính Lam cũng giống như Hoàng hậu nương nương, đi đến một nơi rất xa.Ta thật sự không đợi được nữa, vứt bỏ hết những lễ nghi mà trước đây ta đã học, chạy như bay trên con đường dài hun hút dẫn đến cung Khôn Ninh.Tỷ tỷ đuổi theo sau: "Trân Trân, muội chạy chậm một chút, tỷ đuổi không kịp!"Nhưng tỷ tỷ, nếu ta không chạy nhanh, ta sợ ngài ấy sẽ rời xa ta.Ta chạy đến trước cửa cung Khôn Ninh, lại bị một đám thị vệ mặc giáp đen chặn lại.Ta nóng lòng như lửa đốt, bật khóc: "Ta muốn gặp điện hạ! Ta muốn gặp ngài ấy!"Thị vệ mặt lạnh như băng, lặp đi lặp lại: "Nương nương, bệ hạ có lệnh, Thái tử điện hạ bị thương nặng, bất kỳ ai cũng không được phép vào cung Khôn Ninh."Điện hạ bị thương nặng...Nghe vậy, tim ta như bị bóp nghẹt, đau đớn đến mức không thở nổi: "Thái tử điện hạ bị thương nặng sao?"Tên thị vệ kia cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Dạ phải, xin nương nương đừng làm khó chúng thần."Lúc này, tỷ tỷ chạy tới, đỡ lấy ta, sau đó muốn đưa ta rời đi.Ta lắc đầu nguầy nguậy, gần như cầu xin tỷ tỷ: "Muội không đi đâu tỷ tỷ, muội không thể đi, muội còn chưa gặp ngài ấy, tỷ tỷ, muội thật sự không thể đi mà."Ta thật sự rất sợ, rất sợ.Ta sợ mình sẽ không bao giờ gặp lại ngài ấy nữa.Tỷ tỷ cũng khóc, nàng ấy ôm lấy ta, nghẹn ngào nói: "Trân Trân, Thái tử điện hạ sẽ không sao đâu. Ngài ấy cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không rời xa muội đâu."Cuối cùng, ta vẫn bị tỷ tỷ đưa ra khỏi cung Khôn Ninh.

Triệu Thính Lam nói một tràng dài, ta không hiểu hết, mặc dù hắn đã cố gắng nói sao cho ta dễ hiểu nhất.

Ta chỉ biết, là Thái tử điện hạ đã giao dịch với cha ta, sau đó ta trở thành Thái tử phi.

Ta gật đầu nửa hiểu nửa không, Triệu Thính Lam lại uống một chén rượu, mỉm cười nhìn ta, nhẹ giọng nói: "Trân Trân, nếu muội hối hận, ta sẽ không cản trở sự lựa chọn của muội."

Giọng hắn rất nhỏ, suýt chút nữa ta đã không nghe thấy.

"Vị trí Thái tử phi này, muội có muốn ngồi không?"

Ta nhíu mày, hỏi: "Vì sao phải hối hận?"

Ta dừng một chút, cẩn thận hỏi: "Có phải điện hạ chê ta không có học thức, không muốn ta làm Thái tử phi?"

Biết vậy ta đã đọc sách nhiều hơn rồi, cuối cùng cũng không đến mức hụt hẫng như vậy, haiz.

Triệu Thính Lam ngẩn người một lúc, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nụ cười của hắn vẫn dịu dàng như gió xuân, trịnh trọng như lời hứa hẹn: "Được rồi, Trân Trân sẽ là Thái tử phi duy nhất của ta."

.........

Lục hoàng tử và Quý phi nương nương bị giam vào lãnh cung.

Lúc ta biết tin, ta vẫn đang chăm chú học thuộc lòng sách mà Triệu Thính Lam dạy.

Ta hỏi Thôi ma ma vì sao, Thôi ma ma không nói cho ta biết, bảo ta tập trung học bài.

Ta đi hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không nói cho ta biết, thậm chí còn hơi tức giận hỏi ta: "Muội học thuộc lòng xong chưa? Chưa học xong thì đừng có lo chuyện bao đồng."

Ta đành phải cầm sách lên, tiếp tục học thuộc lòng dưới sự giám sát của bọn họ.

Nhưng ta học đến tận đêm khuya, Triệu Thính Lam vẫn chưa trở về.

Ta muốn nói cho hắn biết, ta đã học thuộc lòng được hai chương đầu tiên của Đạo Đức Kinh rồi.

Thôi ma ma bảo ta đi ngủ sớm, đừng đợi nữa.

Ta kiên quyết lắc đầu: "Nhưng mà, con muốn cho ngài ấy biết ngay lập tức, chú chim nhỏ con nuôi đã lớn rồi."

Ta đợi hết ngày này qua ngày khác, Triệu Thính Lam vẫn chưa trở về.

Ta không thể học thuộc lòng được nữa, cầu xin tỷ tỷ nói cho ta biết rốt cuộc Triệu Thính Lam đã đi đâu.

Tỷ tỷ nhìn ta, trong mắt như có ánh lệ, khẽ nói: "Ở cung Khôn Ninh."

Trên đường đến cung Khôn Ninh, tim ta bỗng nhiên đập rất nhanh, rất bất an, giống như cảm giác lúc Hoàng hậu nương nương từ biệt ta.

Ta sợ Triệu Thính Lam cũng giống như Hoàng hậu nương nương, đi đến một nơi rất xa.

Ta thật sự không đợi được nữa, vứt bỏ hết những lễ nghi mà trước đây ta đã học, chạy như bay trên con đường dài hun hút dẫn đến cung Khôn Ninh.

Tỷ tỷ đuổi theo sau: "Trân Trân, muội chạy chậm một chút, tỷ đuổi không kịp!"

Nhưng tỷ tỷ, nếu ta không chạy nhanh, ta sợ ngài ấy sẽ rời xa ta.

Ta chạy đến trước cửa cung Khôn Ninh, lại bị một đám thị vệ mặc giáp đen chặn lại.

Ta nóng lòng như lửa đốt, bật khóc: "Ta muốn gặp điện hạ! Ta muốn gặp ngài ấy!"

Thị vệ mặt lạnh như băng, lặp đi lặp lại: "Nương nương, bệ hạ có lệnh, Thái tử điện hạ bị thương nặng, bất kỳ ai cũng không được phép vào cung Khôn Ninh."

Điện hạ bị thương nặng...

Nghe vậy, tim ta như bị bóp nghẹt, đau đớn đến mức không thở nổi: "Thái tử điện hạ bị thương nặng sao?"

Tên thị vệ kia cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Dạ phải, xin nương nương đừng làm khó chúng thần."

Lúc này, tỷ tỷ chạy tới, đỡ lấy ta, sau đó muốn đưa ta rời đi.

Ta lắc đầu nguầy nguậy, gần như cầu xin tỷ tỷ: "Muội không đi đâu tỷ tỷ, muội không thể đi, muội còn chưa gặp ngài ấy, tỷ tỷ, muội thật sự không thể đi mà."

Ta thật sự rất sợ, rất sợ.

Ta sợ mình sẽ không bao giờ gặp lại ngài ấy nữa.

Tỷ tỷ cũng khóc, nàng ấy ôm lấy ta, nghẹn ngào nói: "Trân Trân, Thái tử điện hạ sẽ không sao đâu. Ngài ấy cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không rời xa muội đâu."

Cuối cùng, ta vẫn bị tỷ tỷ đưa ra khỏi cung Khôn Ninh.

Nhược Bảo Trân - Nhất Đẳng Thiểu NữTác giả: Nhất Đẳng Thiểu NữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTừ nhỏ, di nương đã dạy ta rằng: "Trân Trân, muốn rèn sắt trước hết phải cứng mình, không thể dựa dẫm vào nam nhân, người thực sự bảo vệ được mình chỉ có bản thân." Nói rồi, bà chọn một cây trâm cài đính ngọc bích, cài lên búi tóc ta, sau đó hài lòng cười nói: "Đẹp lắm, lát nữa di nương sẽ cho người đánh cho con một bộ trang sức." Từ sau khi đại phu nhân qua đời, di nương bỗng chốc trở nên giàu có. Ngày ngày bà chẳng phải ở kho báu đếm châu báu thì cũng là ở trong phòng đếm trang sức của mình. Mỗi lần nhìn ngắm, bà đều tấm tắc khen ngợi. Di nương thích những món trang sức ấy, nhưng ta thì không. Ấy vậy mà bà lại ép ta đeo trâm vàng, vừa chải tóc cho ta vừa mắng: "Ta thông minh như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như con chứ!" Ta ôm lấy đầu bị bà làm đau, hất hết trâm cài xuống rồi chạy ra ngoài. Ta không muốn đeo những món trang sức nặng trịch ấy! Di nương đuổi theo, định cầm roi đánh ta, nhưng nhìn thấy người phía sau ta, bà vội vàng ném roi xuống, khẽ ho khan hai tiếng… Triệu Thính Lam nói một tràng dài, ta không hiểu hết, mặc dù hắn đã cố gắng nói sao cho ta dễ hiểu nhất.Ta chỉ biết, là Thái tử điện hạ đã giao dịch với cha ta, sau đó ta trở thành Thái tử phi.Ta gật đầu nửa hiểu nửa không, Triệu Thính Lam lại uống một chén rượu, mỉm cười nhìn ta, nhẹ giọng nói: "Trân Trân, nếu muội hối hận, ta sẽ không cản trở sự lựa chọn của muội."Giọng hắn rất nhỏ, suýt chút nữa ta đã không nghe thấy."Vị trí Thái tử phi này, muội có muốn ngồi không?"Ta nhíu mày, hỏi: "Vì sao phải hối hận?"Ta dừng một chút, cẩn thận hỏi: "Có phải điện hạ chê ta không có học thức, không muốn ta làm Thái tử phi?"Biết vậy ta đã đọc sách nhiều hơn rồi, cuối cùng cũng không đến mức hụt hẫng như vậy, haiz.Triệu Thính Lam ngẩn người một lúc, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nụ cười của hắn vẫn dịu dàng như gió xuân, trịnh trọng như lời hứa hẹn: "Được rồi, Trân Trân sẽ là Thái tử phi duy nhất của ta.".........Lục hoàng tử và Quý phi nương nương bị giam vào lãnh cung.Lúc ta biết tin, ta vẫn đang chăm chú học thuộc lòng sách mà Triệu Thính Lam dạy.Ta hỏi Thôi ma ma vì sao, Thôi ma ma không nói cho ta biết, bảo ta tập trung học bài.Ta đi hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không nói cho ta biết, thậm chí còn hơi tức giận hỏi ta: "Muội học thuộc lòng xong chưa? Chưa học xong thì đừng có lo chuyện bao đồng."Ta đành phải cầm sách lên, tiếp tục học thuộc lòng dưới sự giám sát của bọn họ.Nhưng ta học đến tận đêm khuya, Triệu Thính Lam vẫn chưa trở về.Ta muốn nói cho hắn biết, ta đã học thuộc lòng được hai chương đầu tiên của Đạo Đức Kinh rồi.Thôi ma ma bảo ta đi ngủ sớm, đừng đợi nữa.Ta kiên quyết lắc đầu: "Nhưng mà, con muốn cho ngài ấy biết ngay lập tức, chú chim nhỏ con nuôi đã lớn rồi."Ta đợi hết ngày này qua ngày khác, Triệu Thính Lam vẫn chưa trở về.Ta không thể học thuộc lòng được nữa, cầu xin tỷ tỷ nói cho ta biết rốt cuộc Triệu Thính Lam đã đi đâu.Tỷ tỷ nhìn ta, trong mắt như có ánh lệ, khẽ nói: "Ở cung Khôn Ninh."Trên đường đến cung Khôn Ninh, tim ta bỗng nhiên đập rất nhanh, rất bất an, giống như cảm giác lúc Hoàng hậu nương nương từ biệt ta.Ta sợ Triệu Thính Lam cũng giống như Hoàng hậu nương nương, đi đến một nơi rất xa.Ta thật sự không đợi được nữa, vứt bỏ hết những lễ nghi mà trước đây ta đã học, chạy như bay trên con đường dài hun hút dẫn đến cung Khôn Ninh.Tỷ tỷ đuổi theo sau: "Trân Trân, muội chạy chậm một chút, tỷ đuổi không kịp!"Nhưng tỷ tỷ, nếu ta không chạy nhanh, ta sợ ngài ấy sẽ rời xa ta.Ta chạy đến trước cửa cung Khôn Ninh, lại bị một đám thị vệ mặc giáp đen chặn lại.Ta nóng lòng như lửa đốt, bật khóc: "Ta muốn gặp điện hạ! Ta muốn gặp ngài ấy!"Thị vệ mặt lạnh như băng, lặp đi lặp lại: "Nương nương, bệ hạ có lệnh, Thái tử điện hạ bị thương nặng, bất kỳ ai cũng không được phép vào cung Khôn Ninh."Điện hạ bị thương nặng...Nghe vậy, tim ta như bị bóp nghẹt, đau đớn đến mức không thở nổi: "Thái tử điện hạ bị thương nặng sao?"Tên thị vệ kia cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Dạ phải, xin nương nương đừng làm khó chúng thần."Lúc này, tỷ tỷ chạy tới, đỡ lấy ta, sau đó muốn đưa ta rời đi.Ta lắc đầu nguầy nguậy, gần như cầu xin tỷ tỷ: "Muội không đi đâu tỷ tỷ, muội không thể đi, muội còn chưa gặp ngài ấy, tỷ tỷ, muội thật sự không thể đi mà."Ta thật sự rất sợ, rất sợ.Ta sợ mình sẽ không bao giờ gặp lại ngài ấy nữa.Tỷ tỷ cũng khóc, nàng ấy ôm lấy ta, nghẹn ngào nói: "Trân Trân, Thái tử điện hạ sẽ không sao đâu. Ngài ấy cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không rời xa muội đâu."Cuối cùng, ta vẫn bị tỷ tỷ đưa ra khỏi cung Khôn Ninh.

Chương 14