Tôi tên Mạnh Phồn Tinh, là một cán bộ xã hội đã gắn bó với công việc gần hai năm. Ở khu phố này, tôi là người trẻ tuổi nhận được nhiều danh hiệu nhất. Vì sinh ra và lớn lên ở đây nên tôi rất quen thuộc với bà con hàng xóm. Dù giải quyết mâu thuẫn xóm giềng, mâu thuẫn gia đình hay vấn đề công việc, tôi đều dễ dàng xử lý. Suy cho cùng, tôi rất giỏi lấy lòng người khác? Gần đây, tôi bận rộn đi từng nhà để xử lý việc đăng ký thường trú. Nhưng tôi không ngờ rằng, khi đến nhà cuối cùng trong danh sách, tôi sẽ gặp phải một tình huống bất ngờ. Cái tên Khúc Hoài trong danh sách đã thu hút sự chú ý của tôi. Vừa bước ra khỏi thang máy, một dì hốt hoảng chạy đến ôm chầm lấy tôi, nói rằng ông chủ của dì ấy vô tình bị d.a.o cứa, chảy rất nhiều m.á/u, ngã gục trên sàn. Tôi vội vã chạy vào nhà, cảnh tượng đập vào mắt tôi là một màu đỏ tươi. Nhìn thấy người đàn ông nằm trong vũng m.á/u, tôi sững sờ. Là anh ấy? Anh ấy chính là Khúc Hoài? Tôi không chút do dự gọi cấp cứu và báo…
Chương 3: Sự thật phũ phàng
Ánh Sao Của Khúc Hoài - Tô NhạcTác giả: Tô NhạcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi tên Mạnh Phồn Tinh, là một cán bộ xã hội đã gắn bó với công việc gần hai năm. Ở khu phố này, tôi là người trẻ tuổi nhận được nhiều danh hiệu nhất. Vì sinh ra và lớn lên ở đây nên tôi rất quen thuộc với bà con hàng xóm. Dù giải quyết mâu thuẫn xóm giềng, mâu thuẫn gia đình hay vấn đề công việc, tôi đều dễ dàng xử lý. Suy cho cùng, tôi rất giỏi lấy lòng người khác? Gần đây, tôi bận rộn đi từng nhà để xử lý việc đăng ký thường trú. Nhưng tôi không ngờ rằng, khi đến nhà cuối cùng trong danh sách, tôi sẽ gặp phải một tình huống bất ngờ. Cái tên Khúc Hoài trong danh sách đã thu hút sự chú ý của tôi. Vừa bước ra khỏi thang máy, một dì hốt hoảng chạy đến ôm chầm lấy tôi, nói rằng ông chủ của dì ấy vô tình bị d.a.o cứa, chảy rất nhiều m.á/u, ngã gục trên sàn. Tôi vội vã chạy vào nhà, cảnh tượng đập vào mắt tôi là một màu đỏ tươi. Nhìn thấy người đàn ông nằm trong vũng m.á/u, tôi sững sờ. Là anh ấy? Anh ấy chính là Khúc Hoài? Tôi không chút do dự gọi cấp cứu và báo… Khúc Hoài mãi đến tối hôm sau vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ và y tá đến kiểm tra anh ấy rất nhiều lần. Tôi nghe loáng thoáng họ nói, có lẽ bệnh nhân này ý chí sinh tồn rất yếu, là tự anh ấy không muốn tỉnh lại. Điện thoại của Khúc Hoài cũng không hề có động tĩnh gì, điều này thật kỳ lạ. Theo điều tra của cảnh sát về thân phận của anh ấy, Khúc Hoài năm nay hai mươi sáu tuổi, hơn tôi một tuổi. Ngoài bố mẹ, anh ấy còn có một em trai. Nhưng tại sao không một ai nghe điện thoại? Tôi tò mò cầm lấy điện thoại của anh ấy, chạm vào màn hình lạnh lẽo tối đen. Không ngờ, chẳng cần nhận dạng vân tay, cũng chẳng có nhận dạng khuôn mặt, điện thoại cứ thế được tôi mở khóa. Thời buổi này vậy mà lại có người không đặt mật khẩu điện thoại... Khúc Hoài đã làm thay đổi nhận thức của tôi. "Xin lỗi, tôi không cố ý mở điện thoại của anh. Anh yên tâm, tôi sẽ không xem thông tin cá nhân của anh, tôi chỉ tìm số điện thoại để liên lạc với người nhà của anh." Tôi nghĩ có lẽ dùng số của Khúc Hoài gọi đi, đối phương sẽ nghe máy. Nhưng tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì trong danh bạ. Trống trơn? Không một liên lạc nào. Khúc Hoài một lần nữa khiến tôi thay đổi nhận thức. Ngay lúc tôi đang buồn bực, điện thoại trên tay đột nhiên đổ chuông. Là một người phụ nữ gọi đến, nghe giọng là người trung niên, tôi đoán là mẹ anh ấy. Vừa bắt máy, câu đầu tiên tôi nghe được là: "Cảnh sát báo chúng tôi là anh lại vào viện, anh lại làm sao nữa vậy?" Nghe vậy, tôi sững người. Không phải giọng điệu quan tâm lo lắng, mà là giọng điệu chất vấn thiếu kiên nhẫn. Nhưng tôi không tiện xen vào, chỉ đơn giản nói tôi là ai, rồi kể lại chuyện Khúc Hoài bị thương. Tôi không nói cảnh sát nghi ngờ anh ấy tự c.ứ.a//c.ổ tay, nhưng tôi cố tình nhấn mạnh rằng Khúc Hoài đang nằm viện một mình. Tuy nhiên, cuối cùng đối phương chỉ lạnh lùng hỏi tôi: "Bây giờ anh ta có nguy hiểm đến tính mạng không?" Câu hỏi này khiến tôi nhen nhóm một tia hy vọng. Xem nào, có lẽ mẹ anh ấy là người ngoài lạnh trong nóng, bà ấy vẫn quan tâm đến Khúc Hoài. Nhưng khi tôi vừa nói xong mấy chữ "tạm thời không", thì nghe thấy tiếng tút tút cúp máy vô tình. Tôi ngạc nhiên, tức giận nói: "Người này chắc chắn không phải mẹ anh!" Vừa dứt lời, trong phòng bệnh liền vang lên giọng nói của một người khác. "Bà ấy là mẹ tôi, bà ấy chính là như vậy. Chỉ cần tôi chưa chết, tôi sống như thế nào bà ấy căn bản không quan tâm." Tôi mừng rỡ đứng dậy khỏi ghế. "Anh tỉnh rồi?" Khúc Hoài mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong mắt không một gợn sóng cảm xúc. "Là cô cứu tôi?" Anh ấy yếu ớt mở miệng. Tôi: "Là dì giúp việc nhà anh phát hiện ra anh, tôi chỉ giúp báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu." Khúc Hoài im lặng một lúc, rồi mỉm cười. Anh ấy từ từ quay đầu nhìn tôi. "Cảm ơn cô đã cứu tôi." Tôi hơi ngại ngùng, anh ấy cười lên thật đẹp. Tôi gãi gãi mặt, không khỏi cảm thán cảnh sát đã nói sai. Anh ấy đã cảm ơn tôi cứu anh ấy rồi, sao có thể là /t.ự//t.ử/ được? Nhưng tôi chưa kịp mở miệng hỏi anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì Khúc Hoài vừa cười vừa nói: "Thật đáng tiếc, lại không c.h.ế.t được."
Khúc Hoài mãi đến tối hôm sau vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ và y tá đến kiểm tra anh ấy rất nhiều lần. Tôi nghe loáng thoáng họ nói, có lẽ bệnh nhân này ý chí sinh tồn rất yếu, là tự anh ấy không muốn tỉnh lại.
Điện thoại của Khúc Hoài cũng không hề có động tĩnh gì, điều này thật kỳ lạ. Theo điều tra của cảnh sát về thân phận của anh ấy, Khúc Hoài năm nay hai mươi sáu tuổi, hơn tôi một tuổi. Ngoài bố mẹ, anh ấy còn có một em trai. Nhưng tại sao không một ai nghe điện thoại?
Tôi tò mò cầm lấy điện thoại của anh ấy, chạm vào màn hình lạnh lẽo tối đen. Không ngờ, chẳng cần nhận dạng vân tay, cũng chẳng có nhận dạng khuôn mặt, điện thoại cứ thế được tôi mở khóa. Thời buổi này vậy mà lại có người không đặt mật khẩu điện thoại... Khúc Hoài đã làm thay đổi nhận thức của tôi.
"Xin lỗi, tôi không cố ý mở điện thoại của anh. Anh yên tâm, tôi sẽ không xem thông tin cá nhân của anh, tôi chỉ tìm số điện thoại để liên lạc với người nhà của anh." Tôi nghĩ có lẽ dùng số của Khúc Hoài gọi đi, đối phương sẽ nghe máy.
Nhưng tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì trong danh bạ. Trống trơn? Không một liên lạc nào. Khúc Hoài một lần nữa khiến tôi thay đổi nhận thức.
Ngay lúc tôi đang buồn bực, điện thoại trên tay đột nhiên đổ chuông. Là một người phụ nữ gọi đến, nghe giọng là người trung niên, tôi đoán là mẹ anh ấy.
Vừa bắt máy, câu đầu tiên tôi nghe được là: "Cảnh sát báo chúng tôi là anh lại vào viện, anh lại làm sao nữa vậy?"
Nghe vậy, tôi sững người. Không phải giọng điệu quan tâm lo lắng, mà là giọng điệu chất vấn thiếu kiên nhẫn. Nhưng tôi không tiện xen vào, chỉ đơn giản nói tôi là ai, rồi kể lại chuyện Khúc Hoài bị thương.
Tôi không nói cảnh sát nghi ngờ anh ấy tự c.ứ.a//c.ổ tay, nhưng tôi cố tình nhấn mạnh rằng Khúc Hoài đang nằm viện một mình. Tuy nhiên, cuối cùng đối phương chỉ lạnh lùng hỏi tôi: "Bây giờ anh ta có nguy hiểm đến tính mạng không?"
Câu hỏi này khiến tôi nhen nhóm một tia hy vọng. Xem nào, có lẽ mẹ anh ấy là người ngoài lạnh trong nóng, bà ấy vẫn quan tâm đến Khúc Hoài.
Nhưng khi tôi vừa nói xong mấy chữ "tạm thời không", thì nghe thấy tiếng tút tút cúp máy vô tình. Tôi ngạc nhiên, tức giận nói: "Người này chắc chắn không phải mẹ anh!"
Vừa dứt lời, trong phòng bệnh liền vang lên giọng nói của một người khác. "Bà ấy là mẹ tôi, bà ấy chính là như vậy. Chỉ cần tôi chưa chết, tôi sống như thế nào bà ấy căn bản không quan tâm."
Tôi mừng rỡ đứng dậy khỏi ghế. "Anh tỉnh rồi?"
Khúc Hoài mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong mắt không một gợn sóng cảm xúc. "Là cô cứu tôi?" Anh ấy yếu ớt mở miệng.
Tôi: "Là dì giúp việc nhà anh phát hiện ra anh, tôi chỉ giúp báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu."
Khúc Hoài im lặng một lúc, rồi mỉm cười. Anh ấy từ từ quay đầu nhìn tôi. "Cảm ơn cô đã cứu tôi."
Tôi hơi ngại ngùng, anh ấy cười lên thật đẹp. Tôi gãi gãi mặt, không khỏi cảm thán cảnh sát đã nói sai. Anh ấy đã cảm ơn tôi cứu anh ấy rồi, sao có thể là /t.ự//t.ử/ được?
Nhưng tôi chưa kịp mở miệng hỏi anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì Khúc Hoài vừa cười vừa nói: "Thật đáng tiếc, lại không c.h.ế.t được."
Ánh Sao Của Khúc Hoài - Tô NhạcTác giả: Tô NhạcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi tên Mạnh Phồn Tinh, là một cán bộ xã hội đã gắn bó với công việc gần hai năm. Ở khu phố này, tôi là người trẻ tuổi nhận được nhiều danh hiệu nhất. Vì sinh ra và lớn lên ở đây nên tôi rất quen thuộc với bà con hàng xóm. Dù giải quyết mâu thuẫn xóm giềng, mâu thuẫn gia đình hay vấn đề công việc, tôi đều dễ dàng xử lý. Suy cho cùng, tôi rất giỏi lấy lòng người khác? Gần đây, tôi bận rộn đi từng nhà để xử lý việc đăng ký thường trú. Nhưng tôi không ngờ rằng, khi đến nhà cuối cùng trong danh sách, tôi sẽ gặp phải một tình huống bất ngờ. Cái tên Khúc Hoài trong danh sách đã thu hút sự chú ý của tôi. Vừa bước ra khỏi thang máy, một dì hốt hoảng chạy đến ôm chầm lấy tôi, nói rằng ông chủ của dì ấy vô tình bị d.a.o cứa, chảy rất nhiều m.á/u, ngã gục trên sàn. Tôi vội vã chạy vào nhà, cảnh tượng đập vào mắt tôi là một màu đỏ tươi. Nhìn thấy người đàn ông nằm trong vũng m.á/u, tôi sững sờ. Là anh ấy? Anh ấy chính là Khúc Hoài? Tôi không chút do dự gọi cấp cứu và báo… Khúc Hoài mãi đến tối hôm sau vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ và y tá đến kiểm tra anh ấy rất nhiều lần. Tôi nghe loáng thoáng họ nói, có lẽ bệnh nhân này ý chí sinh tồn rất yếu, là tự anh ấy không muốn tỉnh lại. Điện thoại của Khúc Hoài cũng không hề có động tĩnh gì, điều này thật kỳ lạ. Theo điều tra của cảnh sát về thân phận của anh ấy, Khúc Hoài năm nay hai mươi sáu tuổi, hơn tôi một tuổi. Ngoài bố mẹ, anh ấy còn có một em trai. Nhưng tại sao không một ai nghe điện thoại? Tôi tò mò cầm lấy điện thoại của anh ấy, chạm vào màn hình lạnh lẽo tối đen. Không ngờ, chẳng cần nhận dạng vân tay, cũng chẳng có nhận dạng khuôn mặt, điện thoại cứ thế được tôi mở khóa. Thời buổi này vậy mà lại có người không đặt mật khẩu điện thoại... Khúc Hoài đã làm thay đổi nhận thức của tôi. "Xin lỗi, tôi không cố ý mở điện thoại của anh. Anh yên tâm, tôi sẽ không xem thông tin cá nhân của anh, tôi chỉ tìm số điện thoại để liên lạc với người nhà của anh." Tôi nghĩ có lẽ dùng số của Khúc Hoài gọi đi, đối phương sẽ nghe máy. Nhưng tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì trong danh bạ. Trống trơn? Không một liên lạc nào. Khúc Hoài một lần nữa khiến tôi thay đổi nhận thức. Ngay lúc tôi đang buồn bực, điện thoại trên tay đột nhiên đổ chuông. Là một người phụ nữ gọi đến, nghe giọng là người trung niên, tôi đoán là mẹ anh ấy. Vừa bắt máy, câu đầu tiên tôi nghe được là: "Cảnh sát báo chúng tôi là anh lại vào viện, anh lại làm sao nữa vậy?" Nghe vậy, tôi sững người. Không phải giọng điệu quan tâm lo lắng, mà là giọng điệu chất vấn thiếu kiên nhẫn. Nhưng tôi không tiện xen vào, chỉ đơn giản nói tôi là ai, rồi kể lại chuyện Khúc Hoài bị thương. Tôi không nói cảnh sát nghi ngờ anh ấy tự c.ứ.a//c.ổ tay, nhưng tôi cố tình nhấn mạnh rằng Khúc Hoài đang nằm viện một mình. Tuy nhiên, cuối cùng đối phương chỉ lạnh lùng hỏi tôi: "Bây giờ anh ta có nguy hiểm đến tính mạng không?" Câu hỏi này khiến tôi nhen nhóm một tia hy vọng. Xem nào, có lẽ mẹ anh ấy là người ngoài lạnh trong nóng, bà ấy vẫn quan tâm đến Khúc Hoài. Nhưng khi tôi vừa nói xong mấy chữ "tạm thời không", thì nghe thấy tiếng tút tút cúp máy vô tình. Tôi ngạc nhiên, tức giận nói: "Người này chắc chắn không phải mẹ anh!" Vừa dứt lời, trong phòng bệnh liền vang lên giọng nói của một người khác. "Bà ấy là mẹ tôi, bà ấy chính là như vậy. Chỉ cần tôi chưa chết, tôi sống như thế nào bà ấy căn bản không quan tâm." Tôi mừng rỡ đứng dậy khỏi ghế. "Anh tỉnh rồi?" Khúc Hoài mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong mắt không một gợn sóng cảm xúc. "Là cô cứu tôi?" Anh ấy yếu ớt mở miệng. Tôi: "Là dì giúp việc nhà anh phát hiện ra anh, tôi chỉ giúp báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu." Khúc Hoài im lặng một lúc, rồi mỉm cười. Anh ấy từ từ quay đầu nhìn tôi. "Cảm ơn cô đã cứu tôi." Tôi hơi ngại ngùng, anh ấy cười lên thật đẹp. Tôi gãi gãi mặt, không khỏi cảm thán cảnh sát đã nói sai. Anh ấy đã cảm ơn tôi cứu anh ấy rồi, sao có thể là /t.ự//t.ử/ được? Nhưng tôi chưa kịp mở miệng hỏi anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì Khúc Hoài vừa cười vừa nói: "Thật đáng tiếc, lại không c.h.ế.t được."