Tác giả:

Tôi tên Mạnh Phồn Tinh, là một cán bộ xã hội đã gắn bó với công việc gần hai năm.   Ở khu phố này, tôi là người trẻ tuổi nhận được nhiều danh hiệu nhất.   Vì sinh ra và lớn lên ở đây nên tôi rất quen thuộc với bà con hàng xóm.   Dù giải quyết mâu thuẫn xóm giềng, mâu thuẫn gia đình hay vấn đề công việc, tôi đều dễ dàng xử lý.   Suy cho cùng, tôi rất giỏi lấy lòng người khác?   Gần đây, tôi bận rộn đi từng nhà để xử lý việc đăng ký thường trú.   Nhưng tôi không ngờ rằng, khi đến nhà cuối cùng trong danh sách, tôi sẽ gặp phải một tình huống bất ngờ.   Cái tên Khúc Hoài trong danh sách đã thu hút sự chú ý của tôi. Vừa bước ra khỏi thang máy, một dì hốt hoảng chạy đến ôm chầm lấy tôi, nói rằng ông chủ của dì ấy vô tình bị d.a.o cứa, chảy rất nhiều m.á/u, ngã gục trên sàn.   Tôi vội vã chạy vào nhà, cảnh tượng đập vào mắt tôi là một màu đỏ tươi.   Nhìn thấy người đàn ông nằm trong vũng m.á/u, tôi sững sờ.   Là anh ấy?   Anh ấy chính là Khúc Hoài?   Tôi không chút do dự gọi cấp cứu và báo…

Chương 17: "Tiểu Hoài"

Ánh Sao Của Khúc Hoài - Tô NhạcTác giả: Tô NhạcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi tên Mạnh Phồn Tinh, là một cán bộ xã hội đã gắn bó với công việc gần hai năm.   Ở khu phố này, tôi là người trẻ tuổi nhận được nhiều danh hiệu nhất.   Vì sinh ra và lớn lên ở đây nên tôi rất quen thuộc với bà con hàng xóm.   Dù giải quyết mâu thuẫn xóm giềng, mâu thuẫn gia đình hay vấn đề công việc, tôi đều dễ dàng xử lý.   Suy cho cùng, tôi rất giỏi lấy lòng người khác?   Gần đây, tôi bận rộn đi từng nhà để xử lý việc đăng ký thường trú.   Nhưng tôi không ngờ rằng, khi đến nhà cuối cùng trong danh sách, tôi sẽ gặp phải một tình huống bất ngờ.   Cái tên Khúc Hoài trong danh sách đã thu hút sự chú ý của tôi. Vừa bước ra khỏi thang máy, một dì hốt hoảng chạy đến ôm chầm lấy tôi, nói rằng ông chủ của dì ấy vô tình bị d.a.o cứa, chảy rất nhiều m.á/u, ngã gục trên sàn.   Tôi vội vã chạy vào nhà, cảnh tượng đập vào mắt tôi là một màu đỏ tươi.   Nhìn thấy người đàn ông nằm trong vũng m.á/u, tôi sững sờ.   Là anh ấy?   Anh ấy chính là Khúc Hoài?   Tôi không chút do dự gọi cấp cứu và báo… Ăn cơm xong, Khúc Hoài tích cực nhận rửa bát. Tôi đứng ở ban công gặm táo. Ông ngoại đi tới gõ đầu tôi. "Không biết đi giúp à?"Tôi cười hì hì: "Ông cũng biết mà, con ghét rửa bát nhất."Nói xong, tôi lại gần ông ngoại, làm nũng. "Lúc nãy cảm ơn ông nha, soái ca lão gia." "Hỗn xược!" Ông ngoại ngồi xuống ghế mây, trên tay lật giở tờ báo, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Khúc Hoài. Một lúc sau, ông ấy nói với giọng điệu đầy ẩn ý: "Một người, muốn cậu ta tự tin rất khó, nhưng muốn cậu ta tự ti thì dễ như trở bàn tay." "Ai cũng sẽ gặp phải lúc sa sút, lúc này nếu có người giúp đỡ, nói không chừng có thể thay đổi cả cuộc đời người đó." Tôi nghe xong liền gật đầu lia lịa. Giơ ngón cái khen ngợi: "Quả nhiên là giáo viên văn nghỉ hưu, nói chuyện toàn mùi triết lý!" "Mạnh Phồn Tinh! Đừng có nịnh nọt ông, chuyện con cả đêm không về nhà, ông vẫn chưa nguôi giận đâu!". Ông ngoại đại nhân quát lên, tôi đã chạy vọt vào bếp. "Khúc Hoài, hay là anh ở lại nhà tôi ăn tối luôn nhé?"Như vậy tôi mới có thể bình yên vô sự vượt qua hôm nay! 

Ăn cơm xong, Khúc Hoài tích cực nhận rửa bát. Tôi đứng ở ban công gặm táo. Ông ngoại đi tới gõ đầu tôi. "Không biết đi giúp à?"

Tôi cười hì hì: "Ông cũng biết mà, con ghét rửa bát nhất."

Nói xong, tôi lại gần ông ngoại, làm nũng. "Lúc nãy cảm ơn ông nha, soái ca lão gia."

 

"Hỗn xược!" Ông ngoại ngồi xuống ghế mây, trên tay lật giở tờ báo, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Khúc Hoài.

 

Một lúc sau, ông ấy nói với giọng điệu đầy ẩn ý: "Một người, muốn cậu ta tự tin rất khó, nhưng muốn cậu ta tự ti thì dễ như trở bàn tay."

 

"Ai cũng sẽ gặp phải lúc sa sút, lúc này nếu có người giúp đỡ, nói không chừng có thể thay đổi cả cuộc đời người đó."

 

Tôi nghe xong liền gật đầu lia lịa. Giơ ngón cái khen ngợi: "Quả nhiên là giáo viên văn nghỉ hưu, nói chuyện toàn mùi triết lý!"

 

"Mạnh Phồn Tinh! Đừng có nịnh nọt ông, chuyện con cả đêm không về nhà, ông vẫn chưa nguôi giận đâu!". Ông ngoại đại nhân quát lên, tôi đã chạy vọt vào bếp.

 

"Khúc Hoài, hay là anh ở lại nhà tôi ăn tối luôn nhé?"

Như vậy tôi mới có thể bình yên vô sự vượt qua hôm nay!

 

Ánh Sao Của Khúc Hoài - Tô NhạcTác giả: Tô NhạcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi tên Mạnh Phồn Tinh, là một cán bộ xã hội đã gắn bó với công việc gần hai năm.   Ở khu phố này, tôi là người trẻ tuổi nhận được nhiều danh hiệu nhất.   Vì sinh ra và lớn lên ở đây nên tôi rất quen thuộc với bà con hàng xóm.   Dù giải quyết mâu thuẫn xóm giềng, mâu thuẫn gia đình hay vấn đề công việc, tôi đều dễ dàng xử lý.   Suy cho cùng, tôi rất giỏi lấy lòng người khác?   Gần đây, tôi bận rộn đi từng nhà để xử lý việc đăng ký thường trú.   Nhưng tôi không ngờ rằng, khi đến nhà cuối cùng trong danh sách, tôi sẽ gặp phải một tình huống bất ngờ.   Cái tên Khúc Hoài trong danh sách đã thu hút sự chú ý của tôi. Vừa bước ra khỏi thang máy, một dì hốt hoảng chạy đến ôm chầm lấy tôi, nói rằng ông chủ của dì ấy vô tình bị d.a.o cứa, chảy rất nhiều m.á/u, ngã gục trên sàn.   Tôi vội vã chạy vào nhà, cảnh tượng đập vào mắt tôi là một màu đỏ tươi.   Nhìn thấy người đàn ông nằm trong vũng m.á/u, tôi sững sờ.   Là anh ấy?   Anh ấy chính là Khúc Hoài?   Tôi không chút do dự gọi cấp cứu và báo… Ăn cơm xong, Khúc Hoài tích cực nhận rửa bát. Tôi đứng ở ban công gặm táo. Ông ngoại đi tới gõ đầu tôi. "Không biết đi giúp à?"Tôi cười hì hì: "Ông cũng biết mà, con ghét rửa bát nhất."Nói xong, tôi lại gần ông ngoại, làm nũng. "Lúc nãy cảm ơn ông nha, soái ca lão gia." "Hỗn xược!" Ông ngoại ngồi xuống ghế mây, trên tay lật giở tờ báo, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Khúc Hoài. Một lúc sau, ông ấy nói với giọng điệu đầy ẩn ý: "Một người, muốn cậu ta tự tin rất khó, nhưng muốn cậu ta tự ti thì dễ như trở bàn tay." "Ai cũng sẽ gặp phải lúc sa sút, lúc này nếu có người giúp đỡ, nói không chừng có thể thay đổi cả cuộc đời người đó." Tôi nghe xong liền gật đầu lia lịa. Giơ ngón cái khen ngợi: "Quả nhiên là giáo viên văn nghỉ hưu, nói chuyện toàn mùi triết lý!" "Mạnh Phồn Tinh! Đừng có nịnh nọt ông, chuyện con cả đêm không về nhà, ông vẫn chưa nguôi giận đâu!". Ông ngoại đại nhân quát lên, tôi đã chạy vọt vào bếp. "Khúc Hoài, hay là anh ở lại nhà tôi ăn tối luôn nhé?"Như vậy tôi mới có thể bình yên vô sự vượt qua hôm nay! 

Chương 17: "Tiểu Hoài"