Phụ thân ta đưa ra quyết định này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Cái gọi là có khuynh hướng bạo lực thực ra đã mỹ hóa ta quá mức. Thân phận thật của ta chính là một sát thủ tàn nhẫn, một khi đã rút đao thì phải đổ m.á.u, ngày nào không giết người là trong lòng bứt rứt, chẳng còn cách nào khác, thôi thì giết gà cũng được. Vừa hay, nhà của kẻ câm ấy nuôi rất nhiều gà. Phụ thân ta khuyên nhủ hết lời: "Con gái à, đừng làm việc bẩn thỉu nữa, với tài đao kiếm của con, giết gà chẳng phải dễ như chơi sao? Mở một quán gà nướng, sau này lo gì không kiếm được bạc? Con sống cùng hắn, hắn thì cày ruộng, con thì vừa dệt vải, vừa giết gà rồi bán kiếm tiền, chẳng phải rất hạnh phúc sao?" Ta lườm phụ thân một cái, hỏi: "Hạnh phúc ở chỗ nào?" Phụ thân ngập ngừng một lúc, mang theo chút ngượng ngùng, đẩy nhẹ ta một cái: "Con nha đầu này, đừng tưởng ta không biết nửa đêm nửa hôm con lén chạy đi nhìn hắn. Cái dáng dấp của A Uy đó, mười dặm tám thôn chẳng tìm đâu ra người thứ hai! Nếu hắn không phải là một…

Chương 35: Ngoại truyện: Tựa Như Gió Xuân Ghé Qua Trong Đêm �? Lâu Tình Vũ (1)

Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An ToànTác giả: Toán Liễu Bất An ToànTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngPhụ thân ta đưa ra quyết định này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Cái gọi là có khuynh hướng bạo lực thực ra đã mỹ hóa ta quá mức. Thân phận thật của ta chính là một sát thủ tàn nhẫn, một khi đã rút đao thì phải đổ m.á.u, ngày nào không giết người là trong lòng bứt rứt, chẳng còn cách nào khác, thôi thì giết gà cũng được. Vừa hay, nhà của kẻ câm ấy nuôi rất nhiều gà. Phụ thân ta khuyên nhủ hết lời: "Con gái à, đừng làm việc bẩn thỉu nữa, với tài đao kiếm của con, giết gà chẳng phải dễ như chơi sao? Mở một quán gà nướng, sau này lo gì không kiếm được bạc? Con sống cùng hắn, hắn thì cày ruộng, con thì vừa dệt vải, vừa giết gà rồi bán kiếm tiền, chẳng phải rất hạnh phúc sao?" Ta lườm phụ thân một cái, hỏi: "Hạnh phúc ở chỗ nào?" Phụ thân ngập ngừng một lúc, mang theo chút ngượng ngùng, đẩy nhẹ ta một cái: "Con nha đầu này, đừng tưởng ta không biết nửa đêm nửa hôm con lén chạy đi nhìn hắn. Cái dáng dấp của A Uy đó, mười dặm tám thôn chẳng tìm đâu ra người thứ hai! Nếu hắn không phải là một… Những ai từng nghe Lâu Tình VÅ© hát kịch đều nói hắn rất kiêu ngạo.Hắn từng khiến vị thương nhân giàu có nhất Giang Nam phải cầu kiến trong vô vọng, cÅ©ng từng thẳng thừng từ chối một khoản tiền lớn do An Vương ban tặng.Là một đào hát nổi tiếng nhất kinh thành, ngay cả Thánh thượng cÅ©ng từng vi hành đến nghe hắn hát một khúc, rồi lưu lại lời khen ngợi rằng: "Khúc hát này chỉ nên có ở chốn thiên cung."Hắn đích thá»±c có đủ tư cách để kiêu ngạo.Có người đánh giá Lâu Tình VÅ© như đóa mai kiêu ngạo tuyết giữa trời đông.Thoạt nhìn thì trong suốt lấp lánh, nhưng khi chạm vào lại lạnh buốt đến thấu xương.Rõ ràng sở hữu đôi mắt đào hoa chứa đầy tình cảm, thế nhưng dường như khoảng cách với người đời lại xa vời vợi, khiến người ta không thể nào chạm đến được tấm chân tình cá»§a hắn.Kinh thành có không ít vương tôn quý tộc hứng thú với Lâu Tình VÅ©, thậm chí có người còn lập hẳn sòng cược, đặt cược xem ai có thể làm tan chảy băng tuyết trên đỉnh núi cao này trong lòng bàn tay.Sòng cược đã kéo dài suốt mấy năm, về sau ngoài vài kẻ phóng túng mang chấp niệm theo đuổi hắn, đến người đặt cược cÅ©ng chẳng còn ai.Công tá»­ A: "Không phải Lâu Tình VÅ© chê ta, là hắn chê tất cả mọi người."Công tá»­ B: "Hắn có phải còn giữ một bóng hình đã mất từ lâu không nhỉ? Nếu không, sao lại không chấp nhận ta?"Công tá»­ C: "Lâu Tình VÅ© là tiên nhân hạ phàm, chỉ đến nhân gian để hát kịch, nếu không đã sớm bị mị lá»±c cá»§a bổn thiếu gia chinh phục rồi."…Những lời đồn đoán từ bên ngoài, Lâu Tình VÅ© chưa bao giờ để tâm.Không phải thần tiên rÆ¡i vào cảnh khốn cùng như người ta thêu dệt, hắn cÅ©ng không có cố nhân nào khó lòng quên được. Hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi được ông chá»§ đoàn kịch nhặt về nuôi dưỡng mà thôi.Đoàn kịch cá»§a ông chá»§ xưa nay vốn chẳng khấm khá, nhưng kể từ khi nhặt được Lâu Tình VÅ©, ông vừa gánh vác đoàn kịch, vừa tranh thá»§ làm thêm vài công việc lặt vặt để phụ giúp gia đình. Lâu Tình VÅ© từ nhỏ đã theo ông lên núi nhặt cá»§i, ngày ngày nghe ông hát kịch, dần dần thuộc lòng hầu hết các bài.Một ngày nọ, khi ông chá»§ ngậm ngùi than thở về chuyện đoàn kịch không người kế nghiệp, Lâu Tình VÅ© liền nói: “Lão già, ông nghe thá»­ ta hát thế nào?”Hắn vừa cất giọng, ông chá»§ liền nhảy cẫng lên vì vui mừng, cười tươi đến lộ cả hàm răng khuyết ná»­a chiếc: “Đoàn kịch nhà ta được cứu rồi!”Từ đó, Lâu Tình VÅ© chính thức bái sư, theo ông học hát.Tài năng cá»§a hắn thá»±c sá»± đáng kinh ngạc. Năm mười ba tuổi, lần đầu tiên hắn lên sân khấu đã lập tức thành danh, đưa đoàn kịch từ chỗ chỉ đủ sống qua ngày vươn lên hàng đầu ở kinh thành.Mỗi ngày, dòng người đến nghe hát cứ nối dài không dứt, cái tên Lâu Tình VÅ© nhanh chóng vang danh khắp kinh thành.Ông chá»§ đoàn kịch là kẻ mê tiền, đêm nào cÅ©ng đếm tiền đến nỗi tay run rẩy, miệng cười không ngớt. Lâu Tình VÅ© cÅ©ng chẳng kém phần vui vẻ, dùng số tiền thưởng mua điểm tâm ở thôn Đạo Hương, mang đến tìm người bạn thuở nhỏ cá»§a mình.Loại điểm tâm này chính là thứ mà khi còn nhỏ bọn họ đã từng rất thèm khát, hương vị hoàn toàn khác xa với cái bánh bột ngô bình thường.Thế nhưng, người bạn lại chẳng thèm đoái hoài, hung hăng ném thẳng điểm tâm ra cá»­a: “Ta chẳng thèm chÆ¡i cùng với loại nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ như ngươi!”Trong mắt thiếu niên ấy lộ rõ sá»± đố kỵ và lẩn tránh. Lâu Tình VÅ© ngẩn người giây lát, sau đó cười mỉm, cúi xuống nhặt lại điểm tâm trên đất, phá»§i nhẹ bụi trên tờ giấy dầu: “Thôi vậy.”Cần chi phải nổi nóng với đồ ăn?Hắn bình thản trở về đoàn kịch, đem điểm tâm đưa cho bà lão quét dọn sân khấu, rồi từ tốn ngồi xuống sá»­a soạn lại y phục biểu diễn.Ngày hôm đó cÅ©ng chẳng khác gì mọi ngày, chỉ có điều từ đó về sau, Lâu Tình VÅ© không còn kết giao bạn bè với ai nữa.Ông chá»§ đoàn kịch đổi tên đoàn thành Quy Khứ Lâu, mời những văn nhân nổi tiếng bậc nhất kinh thành đến viết chữ cho bảng hiệu. Những nét chữ mạ vàng trên bảng hiệu trở nên cá»±c kỳ oai phong, khiến ông chá»§ đứng dưới tấm bảng mà cảm thấy mình như cao lớn đến tám thước, uy phong lẫm liệt.Người đời ai cÅ©ng nói ông chá»§ may mắn, nhặt được một kho báu, nhưng chỉ có Lâu Tình VÅ© hiểu rõ ông đã vất vả như thế nào khi nuôi nấng một đứa trẻ yếu ớt bệnh tật như hắn khôn lớn, cÅ©ng như cách ông đã xá»­ lý biết bao nhiêu chuyện phiền toái, dọn dẹp đống nợ tình ái giữa hắn với đám nam thanh nữ tú.

Những ai từng nghe Lâu Tình Vũ hát kịch đều nói hắn rất kiêu ngạo.

Hắn từng khiến vị thương nhân giàu có nhất Giang Nam phải cầu kiến trong vô vọng, cũng từng thẳng thừng từ chối một khoản tiền lớn do An Vương ban tặng.

Là một đào hát nổi tiếng nhất kinh thành, ngay cả Thánh thượng cũng từng vi hành đến nghe hắn hát một khúc, rồi lưu lại lời khen ngợi rằng: "Khúc hát này chỉ nên có ở chốn thiên cung."

Hắn đích thực có đủ tư cách để kiêu ngạo.

Có người đánh giá Lâu Tình Vũ như đóa mai kiêu ngạo tuyết giữa trời đông.

Thoạt nhìn thì trong suốt lấp lánh, nhưng khi chạm vào lại lạnh buốt đến thấu xương.

Rõ ràng sở hữu đôi mắt đào hoa chứa đầy tình cảm, thế nhưng dường như khoảng cách với người đời lại xa vời vợi, khiến người ta không thể nào chạm đến được tấm chân tình của hắn.

Kinh thành có không ít vương tôn quý tộc hứng thú với Lâu Tình Vũ, thậm chí có người còn lập hẳn sòng cược, đặt cược xem ai có thể làm tan chảy băng tuyết trên đỉnh núi cao này trong lòng bàn tay.

Sòng cược đã kéo dài suốt mấy năm, về sau ngoài vài kẻ phóng túng mang chấp niệm theo đuổi hắn, đến người đặt cược cũng chẳng còn ai.

Công tử A: "Không phải Lâu Tình Vũ chê ta, là hắn chê tất cả mọi người."

Công tử B: "Hắn có phải còn giữ một bóng hình đã mất từ lâu không nhỉ? Nếu không, sao lại không chấp nhận ta?"

Công tử C: "Lâu Tình Vũ là tiên nhân hạ phàm, chỉ đến nhân gian để hát kịch, nếu không đã sớm bị mị lực của bổn thiếu gia chinh phục rồi."

…

Những lời đồn đoán từ bên ngoài, Lâu Tình Vũ chưa bao giờ để tâm.

Không phải thần tiên rơi vào cảnh khốn cùng như người ta thêu dệt, hắn cũng không có cố nhân nào khó lòng quên được. Hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi được ông chủ đoàn kịch nhặt về nuôi dưỡng mà thôi.

Đoàn kịch của ông chủ xưa nay vốn chẳng khấm khá, nhưng kể từ khi nhặt được Lâu Tình Vũ, ông vừa gánh vác đoàn kịch, vừa tranh thủ làm thêm vài công việc lặt vặt để phụ giúp gia đình. Lâu Tình Vũ từ nhỏ đã theo ông lên núi nhặt củi, ngày ngày nghe ông hát kịch, dần dần thuộc lòng hầu hết các bài.

Một ngày nọ, khi ông chủ ngậm ngùi than thở về chuyện đoàn kịch không người kế nghiệp, Lâu Tình Vũ liền nói: “Lão già, ông nghe thử ta hát thế nào?”

Hắn vừa cất giọng, ông chủ liền nhảy cẫng lên vì vui mừng, cười tươi đến lộ cả hàm răng khuyết nửa chiếc: “Đoàn kịch nhà ta được cứu rồi!”

Từ đó, Lâu Tình Vũ chính thức bái sư, theo ông học hát.

Tài năng của hắn thực sự đáng kinh ngạc. Năm mười ba tuổi, lần đầu tiên hắn lên sân khấu đã lập tức thành danh, đưa đoàn kịch từ chỗ chỉ đủ sống qua ngày vươn lên hàng đầu ở kinh thành.

Mỗi ngày, dòng người đến nghe hát cứ nối dài không dứt, cái tên Lâu Tình Vũ nhanh chóng vang danh khắp kinh thành.

Ông chủ đoàn kịch là kẻ mê tiền, đêm nào cũng đếm tiền đến nỗi tay run rẩy, miệng cười không ngớt. Lâu Tình Vũ cũng chẳng kém phần vui vẻ, dùng số tiền thưởng mua điểm tâm ở thôn Đạo Hương, mang đến tìm người bạn thuở nhỏ của mình.

Loại điểm tâm này chính là thứ mà khi còn nhỏ bọn họ đã từng rất thèm khát, hương vị hoàn toàn khác xa với cái bánh bột ngô bình thường.

Thế nhưng, người bạn lại chẳng thèm đoái hoài, hung hăng ném thẳng điểm tâm ra cửa: “Ta chẳng thèm chơi cùng với loại nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ như ngươi!”

Trong mắt thiếu niên ấy lộ rõ sự đố kỵ và lẩn tránh. Lâu Tình Vũ ngẩn người giây lát, sau đó cười mỉm, cúi xuống nhặt lại điểm tâm trên đất, phủi nhẹ bụi trên tờ giấy dầu: “Thôi vậy.”

Cần chi phải nổi nóng với đồ ăn?

Hắn bình thản trở về đoàn kịch, đem điểm tâm đưa cho bà lão quét dọn sân khấu, rồi từ tốn ngồi xuống sửa soạn lại y phục biểu diễn.

Ngày hôm đó cũng chẳng khác gì mọi ngày, chỉ có điều từ đó về sau, Lâu Tình Vũ không còn kết giao bạn bè với ai nữa.

Ông chá»§ đoàn kịch đổi tên đoàn thành Quy Khứ Lâu, mời những văn nhân nổi tiếng bậc nhất kinh thành đến viết chữ cho bảng hiệu. Những nét chữ mạ vàng trên bảng hiệu trở nên cá»±c kỳ oai phong, khiến ông chá»§ đứng dưới tấm bảng mà cảm thấy mình như cao lớn đến tám thước, uy phong lẫm liệt.

Người đời ai cÅ©ng nói ông chá»§ may mắn, nhặt được một kho báu, nhưng chỉ có Lâu Tình VÅ© hiểu rõ ông đã vất vả như thế nào khi nuôi nấng một đứa trẻ yếu ớt bệnh tật như hắn khôn lớn, cÅ©ng như cách ông đã xá»­ lý biết bao nhiêu chuyện phiền toái, dọn dẹp đống nợ tình ái giữa hắn với đám nam thanh nữ tú.

Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An ToànTác giả: Toán Liễu Bất An ToànTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngPhụ thân ta đưa ra quyết định này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Cái gọi là có khuynh hướng bạo lực thực ra đã mỹ hóa ta quá mức. Thân phận thật của ta chính là một sát thủ tàn nhẫn, một khi đã rút đao thì phải đổ m.á.u, ngày nào không giết người là trong lòng bứt rứt, chẳng còn cách nào khác, thôi thì giết gà cũng được. Vừa hay, nhà của kẻ câm ấy nuôi rất nhiều gà. Phụ thân ta khuyên nhủ hết lời: "Con gái à, đừng làm việc bẩn thỉu nữa, với tài đao kiếm của con, giết gà chẳng phải dễ như chơi sao? Mở một quán gà nướng, sau này lo gì không kiếm được bạc? Con sống cùng hắn, hắn thì cày ruộng, con thì vừa dệt vải, vừa giết gà rồi bán kiếm tiền, chẳng phải rất hạnh phúc sao?" Ta lườm phụ thân một cái, hỏi: "Hạnh phúc ở chỗ nào?" Phụ thân ngập ngừng một lúc, mang theo chút ngượng ngùng, đẩy nhẹ ta một cái: "Con nha đầu này, đừng tưởng ta không biết nửa đêm nửa hôm con lén chạy đi nhìn hắn. Cái dáng dấp của A Uy đó, mười dặm tám thôn chẳng tìm đâu ra người thứ hai! Nếu hắn không phải là một… Những ai từng nghe Lâu Tình VÅ© hát kịch đều nói hắn rất kiêu ngạo.Hắn từng khiến vị thương nhân giàu có nhất Giang Nam phải cầu kiến trong vô vọng, cÅ©ng từng thẳng thừng từ chối một khoản tiền lớn do An Vương ban tặng.Là một đào hát nổi tiếng nhất kinh thành, ngay cả Thánh thượng cÅ©ng từng vi hành đến nghe hắn hát một khúc, rồi lưu lại lời khen ngợi rằng: "Khúc hát này chỉ nên có ở chốn thiên cung."Hắn đích thá»±c có đủ tư cách để kiêu ngạo.Có người đánh giá Lâu Tình VÅ© như đóa mai kiêu ngạo tuyết giữa trời đông.Thoạt nhìn thì trong suốt lấp lánh, nhưng khi chạm vào lại lạnh buốt đến thấu xương.Rõ ràng sở hữu đôi mắt đào hoa chứa đầy tình cảm, thế nhưng dường như khoảng cách với người đời lại xa vời vợi, khiến người ta không thể nào chạm đến được tấm chân tình cá»§a hắn.Kinh thành có không ít vương tôn quý tộc hứng thú với Lâu Tình VÅ©, thậm chí có người còn lập hẳn sòng cược, đặt cược xem ai có thể làm tan chảy băng tuyết trên đỉnh núi cao này trong lòng bàn tay.Sòng cược đã kéo dài suốt mấy năm, về sau ngoài vài kẻ phóng túng mang chấp niệm theo đuổi hắn, đến người đặt cược cÅ©ng chẳng còn ai.Công tá»­ A: "Không phải Lâu Tình VÅ© chê ta, là hắn chê tất cả mọi người."Công tá»­ B: "Hắn có phải còn giữ một bóng hình đã mất từ lâu không nhỉ? Nếu không, sao lại không chấp nhận ta?"Công tá»­ C: "Lâu Tình VÅ© là tiên nhân hạ phàm, chỉ đến nhân gian để hát kịch, nếu không đã sớm bị mị lá»±c cá»§a bổn thiếu gia chinh phục rồi."…Những lời đồn đoán từ bên ngoài, Lâu Tình VÅ© chưa bao giờ để tâm.Không phải thần tiên rÆ¡i vào cảnh khốn cùng như người ta thêu dệt, hắn cÅ©ng không có cố nhân nào khó lòng quên được. Hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi được ông chá»§ đoàn kịch nhặt về nuôi dưỡng mà thôi.Đoàn kịch cá»§a ông chá»§ xưa nay vốn chẳng khấm khá, nhưng kể từ khi nhặt được Lâu Tình VÅ©, ông vừa gánh vác đoàn kịch, vừa tranh thá»§ làm thêm vài công việc lặt vặt để phụ giúp gia đình. Lâu Tình VÅ© từ nhỏ đã theo ông lên núi nhặt cá»§i, ngày ngày nghe ông hát kịch, dần dần thuộc lòng hầu hết các bài.Một ngày nọ, khi ông chá»§ ngậm ngùi than thở về chuyện đoàn kịch không người kế nghiệp, Lâu Tình VÅ© liền nói: “Lão già, ông nghe thá»­ ta hát thế nào?”Hắn vừa cất giọng, ông chá»§ liền nhảy cẫng lên vì vui mừng, cười tươi đến lộ cả hàm răng khuyết ná»­a chiếc: “Đoàn kịch nhà ta được cứu rồi!”Từ đó, Lâu Tình VÅ© chính thức bái sư, theo ông học hát.Tài năng cá»§a hắn thá»±c sá»± đáng kinh ngạc. Năm mười ba tuổi, lần đầu tiên hắn lên sân khấu đã lập tức thành danh, đưa đoàn kịch từ chỗ chỉ đủ sống qua ngày vươn lên hàng đầu ở kinh thành.Mỗi ngày, dòng người đến nghe hát cứ nối dài không dứt, cái tên Lâu Tình VÅ© nhanh chóng vang danh khắp kinh thành.Ông chá»§ đoàn kịch là kẻ mê tiền, đêm nào cÅ©ng đếm tiền đến nỗi tay run rẩy, miệng cười không ngớt. Lâu Tình VÅ© cÅ©ng chẳng kém phần vui vẻ, dùng số tiền thưởng mua điểm tâm ở thôn Đạo Hương, mang đến tìm người bạn thuở nhỏ cá»§a mình.Loại điểm tâm này chính là thứ mà khi còn nhỏ bọn họ đã từng rất thèm khát, hương vị hoàn toàn khác xa với cái bánh bột ngô bình thường.Thế nhưng, người bạn lại chẳng thèm đoái hoài, hung hăng ném thẳng điểm tâm ra cá»­a: “Ta chẳng thèm chÆ¡i cùng với loại nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ như ngươi!”Trong mắt thiếu niên ấy lộ rõ sá»± đố kỵ và lẩn tránh. Lâu Tình VÅ© ngẩn người giây lát, sau đó cười mỉm, cúi xuống nhặt lại điểm tâm trên đất, phá»§i nhẹ bụi trên tờ giấy dầu: “Thôi vậy.”Cần chi phải nổi nóng với đồ ăn?Hắn bình thản trở về đoàn kịch, đem điểm tâm đưa cho bà lão quét dọn sân khấu, rồi từ tốn ngồi xuống sá»­a soạn lại y phục biểu diễn.Ngày hôm đó cÅ©ng chẳng khác gì mọi ngày, chỉ có điều từ đó về sau, Lâu Tình VÅ© không còn kết giao bạn bè với ai nữa.Ông chá»§ đoàn kịch đổi tên đoàn thành Quy Khứ Lâu, mời những văn nhân nổi tiếng bậc nhất kinh thành đến viết chữ cho bảng hiệu. Những nét chữ mạ vàng trên bảng hiệu trở nên cá»±c kỳ oai phong, khiến ông chá»§ đứng dưới tấm bảng mà cảm thấy mình như cao lớn đến tám thước, uy phong lẫm liệt.Người đời ai cÅ©ng nói ông chá»§ may mắn, nhặt được một kho báu, nhưng chỉ có Lâu Tình VÅ© hiểu rõ ông đã vất vả như thế nào khi nuôi nấng một đứa trẻ yếu ớt bệnh tật như hắn khôn lớn, cÅ©ng như cách ông đã xá»­ lý biết bao nhiêu chuyện phiền toái, dọn dẹp đống nợ tình ái giữa hắn với đám nam thanh nữ tú.

Chương 35: Ngoại truyện: Tựa Như Gió Xuân Ghé Qua Trong Đêm �? Lâu Tình Vũ (1)