*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào…

Chương 8

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tự con xem con mặc cái gì đi, là cái tên bán hàng rong đó mua cho con phải không? Sợ người khác không biết hai người làm chuyện gì sao? Mất mặt xấu hổ!”Lâm Nghiên Thu không nói tiếng nào, cũng không thể nói ở nơi mà mình xuyên qua thì món đồ đó gọi là đầm ngủ, lộ tay lộ chân là chuyện hết sức bình thường, cũng may váy ngủ của cô còn khá kín đáo chỉ có thuần một màu trắng, cũng không có họa tiết lòe loẹt gì, nếu không mẹ nữ phụ nhất định sẽ nghi ngờ cho mà xem.“Còn tóc nữa, lộn xộn như ổ gà, nhanh chóng đi chải chuốt lại giùm mẹ cái, đổi một bộ quần áo giống người rồi cùng mẹ đi qua nhà họ Trình!”Lương Phượng Anh lại tức giận mắng chửi, dẫn bốn củ cải đi ra ngoài trước.Lâm Nghiên Thu tìm trong túi bỏ trốn của nữ phụ, lấy ra hai cái áo sơ mi kín đáo đã ngả vàng thay, quần là quần lao động vải màu đen, eo của cô quá bé chỉ có thể bỏ áo sơ mi vào trong quần, rồi nhìn vào gương toàn thân trên tủ bát xem thử.Bộ quần áo này thật sự rất bẩn, nhưng cũng may cô có khuôn mặt xinh đẹp, cũng đủ trắng, còn có thể miễn cưỡng nhìn được.Nhìn vào gương để thắt hai bím tóc, Lâm Nghiên Thu mở cửa đi ra ngoài, thấy trong sân nhỏ bằng đất nung ngoại trừ Lương Phượng Anh với bốn đầu củ cải, dưới bậc đá dưới mái hiên còn có hai người đàn ông già trẻ đang ngồi, người đàn ông lớn tuổi thì phì phèo hút thuốc lá sợi, còn bên chân người thanh niên thì có một chồng dây mây, hẳn là đang đan giỏ bằng dây mây.Lâm Nghiên Thu đoán, đây chắc là cha và anh cả của nữ phụ.“Xuân Tử, con đi theo mẹ một chuyến, nếu người nhà họ Trình có gây chuyện cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Cha nữ phụ nói một câu.Lâm Nghiên Thu nghĩ đến, hình như anh cả của nữ phụ tên là Lâm Nghiên Xuân.Lâm Nghiên Xuân còn chưa kịp trả lời, thì có một người phụ nữ trẻ tuổi da ngăm đen thô ráp đi ra từ phòng bếp, mặt dài nói: “Làm sao mà anh Xuân phải đi theo nữa?".

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tự con xem con mặc cái gì đi, là cái tên bán hàng rong đó mua cho con phải không? Sợ người khác không biết hai người làm chuyện gì sao? Mất mặt xấu hổ!”Lâm Nghiên Thu không nói tiếng nào, cũng không thể nói ở nơi mà mình xuyên qua thì món đồ đó gọi là đầm ngủ, lộ tay lộ chân là chuyện hết sức bình thường, cũng may váy ngủ của cô còn khá kín đáo chỉ có thuần một màu trắng, cũng không có họa tiết lòe loẹt gì, nếu không mẹ nữ phụ nhất định sẽ nghi ngờ cho mà xem.“Còn tóc nữa, lộn xộn như ổ gà, nhanh chóng đi chải chuốt lại giùm mẹ cái, đổi một bộ quần áo giống người rồi cùng mẹ đi qua nhà họ Trình!”Lương Phượng Anh lại tức giận mắng chửi, dẫn bốn củ cải đi ra ngoài trước.Lâm Nghiên Thu tìm trong túi bỏ trốn của nữ phụ, lấy ra hai cái áo sơ mi kín đáo đã ngả vàng thay, quần là quần lao động vải màu đen, eo của cô quá bé chỉ có thể bỏ áo sơ mi vào trong quần, rồi nhìn vào gương toàn thân trên tủ bát xem thử.Bộ quần áo này thật sự rất bẩn, nhưng cũng may cô có khuôn mặt xinh đẹp, cũng đủ trắng, còn có thể miễn cưỡng nhìn được.Nhìn vào gương để thắt hai bím tóc, Lâm Nghiên Thu mở cửa đi ra ngoài, thấy trong sân nhỏ bằng đất nung ngoại trừ Lương Phượng Anh với bốn đầu củ cải, dưới bậc đá dưới mái hiên còn có hai người đàn ông già trẻ đang ngồi, người đàn ông lớn tuổi thì phì phèo hút thuốc lá sợi, còn bên chân người thanh niên thì có một chồng dây mây, hẳn là đang đan giỏ bằng dây mây.Lâm Nghiên Thu đoán, đây chắc là cha và anh cả của nữ phụ.“Xuân Tử, con đi theo mẹ một chuyến, nếu người nhà họ Trình có gây chuyện cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Cha nữ phụ nói một câu.Lâm Nghiên Thu nghĩ đến, hình như anh cả của nữ phụ tên là Lâm Nghiên Xuân.Lâm Nghiên Xuân còn chưa kịp trả lời, thì có một người phụ nữ trẻ tuổi da ngăm đen thô ráp đi ra từ phòng bếp, mặt dài nói: “Làm sao mà anh Xuân phải đi theo nữa?".

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tự con xem con mặc cái gì đi, là cái tên bán hàng rong đó mua cho con phải không? Sợ người khác không biết hai người làm chuyện gì sao? Mất mặt xấu hổ!”Lâm Nghiên Thu không nói tiếng nào, cũng không thể nói ở nơi mà mình xuyên qua thì món đồ đó gọi là đầm ngủ, lộ tay lộ chân là chuyện hết sức bình thường, cũng may váy ngủ của cô còn khá kín đáo chỉ có thuần một màu trắng, cũng không có họa tiết lòe loẹt gì, nếu không mẹ nữ phụ nhất định sẽ nghi ngờ cho mà xem.“Còn tóc nữa, lộn xộn như ổ gà, nhanh chóng đi chải chuốt lại giùm mẹ cái, đổi một bộ quần áo giống người rồi cùng mẹ đi qua nhà họ Trình!”Lương Phượng Anh lại tức giận mắng chửi, dẫn bốn củ cải đi ra ngoài trước.Lâm Nghiên Thu tìm trong túi bỏ trốn của nữ phụ, lấy ra hai cái áo sơ mi kín đáo đã ngả vàng thay, quần là quần lao động vải màu đen, eo của cô quá bé chỉ có thể bỏ áo sơ mi vào trong quần, rồi nhìn vào gương toàn thân trên tủ bát xem thử.Bộ quần áo này thật sự rất bẩn, nhưng cũng may cô có khuôn mặt xinh đẹp, cũng đủ trắng, còn có thể miễn cưỡng nhìn được.Nhìn vào gương để thắt hai bím tóc, Lâm Nghiên Thu mở cửa đi ra ngoài, thấy trong sân nhỏ bằng đất nung ngoại trừ Lương Phượng Anh với bốn đầu củ cải, dưới bậc đá dưới mái hiên còn có hai người đàn ông già trẻ đang ngồi, người đàn ông lớn tuổi thì phì phèo hút thuốc lá sợi, còn bên chân người thanh niên thì có một chồng dây mây, hẳn là đang đan giỏ bằng dây mây.Lâm Nghiên Thu đoán, đây chắc là cha và anh cả của nữ phụ.“Xuân Tử, con đi theo mẹ một chuyến, nếu người nhà họ Trình có gây chuyện cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Cha nữ phụ nói một câu.Lâm Nghiên Thu nghĩ đến, hình như anh cả của nữ phụ tên là Lâm Nghiên Xuân.Lâm Nghiên Xuân còn chưa kịp trả lời, thì có một người phụ nữ trẻ tuổi da ngăm đen thô ráp đi ra từ phòng bếp, mặt dài nói: “Làm sao mà anh Xuân phải đi theo nữa?".

Chương 8