*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào…
Chương 15
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mẹ của nữ phụ có thể dịu dàng một chút hay không a! Phòng bếp là một gian phòng cỏ quay mặt về hướng Tây và Đông, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ống khói dựng thẳng được lợp bằng mái tranh.Bếp nấu ở thời kỳ này cũng không phải là bếp ga ở thế hệ sau, nó chỉ đơn giản là một bếp lò do tro than và hòn đá trộn lẫn xây nên, chiều cao khoảng chừng bằng nửa người, bên cạnh còn có một cái tay kéo ống bễ.Cái này Lâm Nghiên Thu mới gặp trên Ti vi chứ cũng chưa sử dụng qua bao giờ.Trước khi xuyên qua, Lâm Nghiên Thu là con một nên thật ra cô cũng rất vô dụng.Ở nhà có bảo mẫu, ở trường có căn tin bán đồ ăn, vì vậy cho dù thỉnh thoảng cô có xuống bếp nấu nướng thì cũng chỉ đơn giản là chiên bít tết hoặc nấu mì gói, huống chi cô còn có cái không gian có thể cất giữ bất cứ thứ gì.Đó là một nơi mà thời gian không họat động, thực phẩm ở bên trong không bao giờ bị hư, mỹ phẩm không bao giờ hết hạn, đồ vật sống sẽ không bao giờ chết.Ngay từ khi còn nhỏ cô đã phát hiện bản thân mình có được dị năng này, cô không thể giải thích lý do tại sao mình lại có nó.Ngoại trừ ba mẹ của cô thì không ai biết được bí mật này.Lúc cô đang luống cuống tay chân, trước cửa phòng bếp có một cái đầu nhỏ thò vào.Đó là Nhị Bảo, con bé dùng đôi mắt to đen láy sợ hãi nhìn cô, sau đó nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con giúp mẹ nấu cơm nhé?"Cho dù Lâm Nghiên Thu chưa từng nuôi con nhỏ nhưng cô cũng nhận ra được bốn đứa nhỏ này đối với nữ phụ giống như vừa sợ vừa yêu.Nhất là Nhị Bảo, cô bé làm gì thì cũng cẩn thận từng chút một, khiến cho người ta có cảm giác con bé đang sợ đầu sợ đuôi.Khuôn mặt sợ hãi cùng với mái tóc rối bời lộn xộn, nhìn con bé thật sự rất giống một đứa trẻ trong trại tị nạn.Lâm Nghiên Thu vẫy tay kêu Nhị Bảo đi vào, cô khom lưng tươi cười hỏi cô bé: "Con nói cho mẹ biết con có thể làm được gì?".
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mẹ của nữ phụ có thể dịu dàng một chút hay không a! Phòng bếp là một gian phòng cỏ quay mặt về hướng Tây và Đông, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ống khói dựng thẳng được lợp bằng mái tranh.Bếp nấu ở thời kỳ này cũng không phải là bếp ga ở thế hệ sau, nó chỉ đơn giản là một bếp lò do tro than và hòn đá trộn lẫn xây nên, chiều cao khoảng chừng bằng nửa người, bên cạnh còn có một cái tay kéo ống bễ.Cái này Lâm Nghiên Thu mới gặp trên Ti vi chứ cũng chưa sử dụng qua bao giờ.Trước khi xuyên qua, Lâm Nghiên Thu là con một nên thật ra cô cũng rất vô dụng.Ở nhà có bảo mẫu, ở trường có căn tin bán đồ ăn, vì vậy cho dù thỉnh thoảng cô có xuống bếp nấu nướng thì cũng chỉ đơn giản là chiên bít tết hoặc nấu mì gói, huống chi cô còn có cái không gian có thể cất giữ bất cứ thứ gì.Đó là một nơi mà thời gian không họat động, thực phẩm ở bên trong không bao giờ bị hư, mỹ phẩm không bao giờ hết hạn, đồ vật sống sẽ không bao giờ chết.Ngay từ khi còn nhỏ cô đã phát hiện bản thân mình có được dị năng này, cô không thể giải thích lý do tại sao mình lại có nó.Ngoại trừ ba mẹ của cô thì không ai biết được bí mật này.Lúc cô đang luống cuống tay chân, trước cửa phòng bếp có một cái đầu nhỏ thò vào.Đó là Nhị Bảo, con bé dùng đôi mắt to đen láy sợ hãi nhìn cô, sau đó nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con giúp mẹ nấu cơm nhé?"Cho dù Lâm Nghiên Thu chưa từng nuôi con nhỏ nhưng cô cũng nhận ra được bốn đứa nhỏ này đối với nữ phụ giống như vừa sợ vừa yêu.Nhất là Nhị Bảo, cô bé làm gì thì cũng cẩn thận từng chút một, khiến cho người ta có cảm giác con bé đang sợ đầu sợ đuôi.Khuôn mặt sợ hãi cùng với mái tóc rối bời lộn xộn, nhìn con bé thật sự rất giống một đứa trẻ trong trại tị nạn.Lâm Nghiên Thu vẫy tay kêu Nhị Bảo đi vào, cô khom lưng tươi cười hỏi cô bé: "Con nói cho mẹ biết con có thể làm được gì?".
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mẹ của nữ phụ có thể dịu dàng một chút hay không a! Phòng bếp là một gian phòng cỏ quay mặt về hướng Tây và Đông, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ống khói dựng thẳng được lợp bằng mái tranh.Bếp nấu ở thời kỳ này cũng không phải là bếp ga ở thế hệ sau, nó chỉ đơn giản là một bếp lò do tro than và hòn đá trộn lẫn xây nên, chiều cao khoảng chừng bằng nửa người, bên cạnh còn có một cái tay kéo ống bễ.Cái này Lâm Nghiên Thu mới gặp trên Ti vi chứ cũng chưa sử dụng qua bao giờ.Trước khi xuyên qua, Lâm Nghiên Thu là con một nên thật ra cô cũng rất vô dụng.Ở nhà có bảo mẫu, ở trường có căn tin bán đồ ăn, vì vậy cho dù thỉnh thoảng cô có xuống bếp nấu nướng thì cũng chỉ đơn giản là chiên bít tết hoặc nấu mì gói, huống chi cô còn có cái không gian có thể cất giữ bất cứ thứ gì.Đó là một nơi mà thời gian không họat động, thực phẩm ở bên trong không bao giờ bị hư, mỹ phẩm không bao giờ hết hạn, đồ vật sống sẽ không bao giờ chết.Ngay từ khi còn nhỏ cô đã phát hiện bản thân mình có được dị năng này, cô không thể giải thích lý do tại sao mình lại có nó.Ngoại trừ ba mẹ của cô thì không ai biết được bí mật này.Lúc cô đang luống cuống tay chân, trước cửa phòng bếp có một cái đầu nhỏ thò vào.Đó là Nhị Bảo, con bé dùng đôi mắt to đen láy sợ hãi nhìn cô, sau đó nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con giúp mẹ nấu cơm nhé?"Cho dù Lâm Nghiên Thu chưa từng nuôi con nhỏ nhưng cô cũng nhận ra được bốn đứa nhỏ này đối với nữ phụ giống như vừa sợ vừa yêu.Nhất là Nhị Bảo, cô bé làm gì thì cũng cẩn thận từng chút một, khiến cho người ta có cảm giác con bé đang sợ đầu sợ đuôi.Khuôn mặt sợ hãi cùng với mái tóc rối bời lộn xộn, nhìn con bé thật sự rất giống một đứa trẻ trong trại tị nạn.Lâm Nghiên Thu vẫy tay kêu Nhị Bảo đi vào, cô khom lưng tươi cười hỏi cô bé: "Con nói cho mẹ biết con có thể làm được gì?".