*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào…

Chương 67

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… Nhiều nhất cũng là ngôi nhà gỗ có vài phòng nhỏ và sân, không nghĩ tới đây có chút giống với loại lầu ống được xây dựng ở đời sau.Cô dắt Đại Bảo và Nhị Bảo đang đứng sau lưng Trình Gia Thuật đi vào, ký túc xá ở lầu một, bố cục có ba phòng, phòng bếp không chỉ có bếp sắt mà còn có bếp nấu bằng đất như ở nông thôn.Vừa rộng rãi vừa sáng sủa, vặn thử vòi nước thấy nước máy chảy ra, cô mới biết đây không phải đồ vật chỉ để trang trí.Điều khiến Lâm Nghiên Thu bất ngờ nhất chính là có phòng vệ sinh riêng biệt, tuy rằng không có vòi hoa sen, nhưng đối với Lâm Nghiên Thu đã trải qua bồn tắm chật hẹp ở nông thôn mà nói, cô đã rất hài lòng!Lâm Nghiên Thu vui vẻ như một con chim nhỏ, nhảy nhót khắp nơi."Cái nào là phòng của anh?"Cô hỏi Trình Gia Thuật trước, không biết mình nên để hành lý ở đâu.Trình Gia Thuật ho khan một tiếng, anh nâng cằm nhìn về phòng ở phía nam nói: "Phòng đó, đồ đạc em..."Anh muốn nói đồ đặc em chỉ cần để trong tủ là được.Nhưng Lâm Nghiên Thu đã đi trước anh một bước, cô đem tất cả hành lý xách đến phòng bên cạnh, sau đó trực tiếp quyết định: "Vậy sau này tôi và Nhị Bảo sẽ ngủ ở phòng này!"Trình Gia Thuật: "..."Khuôn mặt của anh không biết từ khi nào đã trở nên xám xịt vô cùng khó coi.Lâm Nghiên Thu không có nhiều đồ đạc lắm, trước khi tới đây cô chỉ đem theo mấy bộ quần áo mùa đông để mặc, còn đồ lót thì cô không đem gì cả vì cô muốn sau này mua mấy món mới, nhất là áo ngực.Kiểu áo ngực bây giờ là áo dạng Liên Xô cũ nên mặc vào người vô cùng lỏng lẻo và không định hình được, còn nếu mặc chật thì có thể làm lộ hàng...Cũng không biết nơi này có bán mấy cái loại giống đời sau hay không, trong không gian của cô có nhưng cô cũng không dám tùy tiện lấy ra mặc.Mấy món đồ chăm sóc da bình thường cô cũng không dám lấy, chỉ sợ bị Trình Gia Thuật phát hiện.Cho nên trước mắt Lâm Nghiên Thu chỉ để một lọ kem tuyết và dầu ngao trên bàn tượng trưng.Cô là một người am hiểu lạc thú của cuộc sống, nhớ tới lúc mới vào đây, cô thấy hai bên đường có rất nhiều hoa Nguyệt Quý màu vàng và màu đỏ.Vì vậy, Lâm Nghiên Thu đã kêu Đại Bảo ra bên ngoài hái một ít, sau đó cô đi rửa cái bình thủy tinh rồi để hoa vào bên trong, dự định đặt bình hoa ở trong phòng.Nhị Bảo nghe xong liên nhỏ giọng nói: "Mẹ, con cũng muốn đi với anh!""Đi đi, con cẩn thận gai hoa một chút, đừng để bị đầm vào tay."Hai đầu củ cải lớn nhỏ đồng thanh dạ một cái rồi nắm tay nhau chạy ra ngoài.Tam Bảo cùng Tiểu Bảo nhìn thấy vậy thì rất hâm mộ mà hai đứa cũng vô cùng bám người.Vì vậy ngay lập tức chúng liền dùng cái chân ngắn ngủn của mình cố gắng đuổi theo anh trai và chị gái.Nơi này rất an toàn, trẻ em cũng nhiều, cho nên cho bọn nhỏ ra ngoài vui chơi cũng không cần phải lo lắng gì.Lâm Nghiên Thu bưng một chậu nước vào phòng mình, trong lúc đang rửa bình, cô nghe thấy tiếng động sau lưng nên quay đầu lại thì nhìn thấy Trình Gia Thuật mặc quân phục thẳng tắp, trên tay đang cầm cái mũ quân đội đứng ở trước cửa, sắc mặt đen thui nói chuyện với cô: "Bây giờ tôi đi đến sân huấn luyện, tới giờ cơm chiều sẽ trở về, buổi trưa mấy mẹ con tự ăn cơm đi."Hèn chỉ anh ta lại thay quần áo khác, ngồi trên tàu hai ngày hai đêm anh ta không mệt à? Giờ còn phải đi huấn luyện nữa.Thấy Trình Gia Thuật chỉ nói một câu liền rời đi, Lâm Nghiên Thu lắc bớt nước trên tay rồi vội vàng đi ra ngoài hỏi: "Trong nhà không có gạo, tôi phải đi đầu mua đây?" Cô mới tới đây nên cái gì cũng không biết, mà anh ta thì hay rồi, chỉ cần nói một tiếng là xong."Không cần mua, sẽ có người sớm đưa tới, trưa nay em đi qua căng tin mua đồ ăn đỡ đi."

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… Nhiều nhất cũng là ngôi nhà gỗ có vài phòng nhỏ và sân, không nghĩ tới đây có chút giống với loại lầu ống được xây dựng ở đời sau.Cô dắt Đại Bảo và Nhị Bảo đang đứng sau lưng Trình Gia Thuật đi vào, ký túc xá ở lầu một, bố cục có ba phòng, phòng bếp không chỉ có bếp sắt mà còn có bếp nấu bằng đất như ở nông thôn.Vừa rộng rãi vừa sáng sủa, vặn thử vòi nước thấy nước máy chảy ra, cô mới biết đây không phải đồ vật chỉ để trang trí.Điều khiến Lâm Nghiên Thu bất ngờ nhất chính là có phòng vệ sinh riêng biệt, tuy rằng không có vòi hoa sen, nhưng đối với Lâm Nghiên Thu đã trải qua bồn tắm chật hẹp ở nông thôn mà nói, cô đã rất hài lòng!Lâm Nghiên Thu vui vẻ như một con chim nhỏ, nhảy nhót khắp nơi."Cái nào là phòng của anh?"Cô hỏi Trình Gia Thuật trước, không biết mình nên để hành lý ở đâu.Trình Gia Thuật ho khan một tiếng, anh nâng cằm nhìn về phòng ở phía nam nói: "Phòng đó, đồ đạc em..."Anh muốn nói đồ đặc em chỉ cần để trong tủ là được.Nhưng Lâm Nghiên Thu đã đi trước anh một bước, cô đem tất cả hành lý xách đến phòng bên cạnh, sau đó trực tiếp quyết định: "Vậy sau này tôi và Nhị Bảo sẽ ngủ ở phòng này!"Trình Gia Thuật: "..."Khuôn mặt của anh không biết từ khi nào đã trở nên xám xịt vô cùng khó coi.Lâm Nghiên Thu không có nhiều đồ đạc lắm, trước khi tới đây cô chỉ đem theo mấy bộ quần áo mùa đông để mặc, còn đồ lót thì cô không đem gì cả vì cô muốn sau này mua mấy món mới, nhất là áo ngực.Kiểu áo ngực bây giờ là áo dạng Liên Xô cũ nên mặc vào người vô cùng lỏng lẻo và không định hình được, còn nếu mặc chật thì có thể làm lộ hàng...Cũng không biết nơi này có bán mấy cái loại giống đời sau hay không, trong không gian của cô có nhưng cô cũng không dám tùy tiện lấy ra mặc.Mấy món đồ chăm sóc da bình thường cô cũng không dám lấy, chỉ sợ bị Trình Gia Thuật phát hiện.Cho nên trước mắt Lâm Nghiên Thu chỉ để một lọ kem tuyết và dầu ngao trên bàn tượng trưng.Cô là một người am hiểu lạc thú của cuộc sống, nhớ tới lúc mới vào đây, cô thấy hai bên đường có rất nhiều hoa Nguyệt Quý màu vàng và màu đỏ.Vì vậy, Lâm Nghiên Thu đã kêu Đại Bảo ra bên ngoài hái một ít, sau đó cô đi rửa cái bình thủy tinh rồi để hoa vào bên trong, dự định đặt bình hoa ở trong phòng.Nhị Bảo nghe xong liên nhỏ giọng nói: "Mẹ, con cũng muốn đi với anh!""Đi đi, con cẩn thận gai hoa một chút, đừng để bị đầm vào tay."Hai đầu củ cải lớn nhỏ đồng thanh dạ một cái rồi nắm tay nhau chạy ra ngoài.Tam Bảo cùng Tiểu Bảo nhìn thấy vậy thì rất hâm mộ mà hai đứa cũng vô cùng bám người.Vì vậy ngay lập tức chúng liền dùng cái chân ngắn ngủn của mình cố gắng đuổi theo anh trai và chị gái.Nơi này rất an toàn, trẻ em cũng nhiều, cho nên cho bọn nhỏ ra ngoài vui chơi cũng không cần phải lo lắng gì.Lâm Nghiên Thu bưng một chậu nước vào phòng mình, trong lúc đang rửa bình, cô nghe thấy tiếng động sau lưng nên quay đầu lại thì nhìn thấy Trình Gia Thuật mặc quân phục thẳng tắp, trên tay đang cầm cái mũ quân đội đứng ở trước cửa, sắc mặt đen thui nói chuyện với cô: "Bây giờ tôi đi đến sân huấn luyện, tới giờ cơm chiều sẽ trở về, buổi trưa mấy mẹ con tự ăn cơm đi."Hèn chỉ anh ta lại thay quần áo khác, ngồi trên tàu hai ngày hai đêm anh ta không mệt à? Giờ còn phải đi huấn luyện nữa.Thấy Trình Gia Thuật chỉ nói một câu liền rời đi, Lâm Nghiên Thu lắc bớt nước trên tay rồi vội vàng đi ra ngoài hỏi: "Trong nhà không có gạo, tôi phải đi đầu mua đây?" Cô mới tới đây nên cái gì cũng không biết, mà anh ta thì hay rồi, chỉ cần nói một tiếng là xong."Không cần mua, sẽ có người sớm đưa tới, trưa nay em đi qua căng tin mua đồ ăn đỡ đi."

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… Nhiều nhất cũng là ngôi nhà gỗ có vài phòng nhỏ và sân, không nghĩ tới đây có chút giống với loại lầu ống được xây dựng ở đời sau.Cô dắt Đại Bảo và Nhị Bảo đang đứng sau lưng Trình Gia Thuật đi vào, ký túc xá ở lầu một, bố cục có ba phòng, phòng bếp không chỉ có bếp sắt mà còn có bếp nấu bằng đất như ở nông thôn.Vừa rộng rãi vừa sáng sủa, vặn thử vòi nước thấy nước máy chảy ra, cô mới biết đây không phải đồ vật chỉ để trang trí.Điều khiến Lâm Nghiên Thu bất ngờ nhất chính là có phòng vệ sinh riêng biệt, tuy rằng không có vòi hoa sen, nhưng đối với Lâm Nghiên Thu đã trải qua bồn tắm chật hẹp ở nông thôn mà nói, cô đã rất hài lòng!Lâm Nghiên Thu vui vẻ như một con chim nhỏ, nhảy nhót khắp nơi."Cái nào là phòng của anh?"Cô hỏi Trình Gia Thuật trước, không biết mình nên để hành lý ở đâu.Trình Gia Thuật ho khan một tiếng, anh nâng cằm nhìn về phòng ở phía nam nói: "Phòng đó, đồ đạc em..."Anh muốn nói đồ đặc em chỉ cần để trong tủ là được.Nhưng Lâm Nghiên Thu đã đi trước anh một bước, cô đem tất cả hành lý xách đến phòng bên cạnh, sau đó trực tiếp quyết định: "Vậy sau này tôi và Nhị Bảo sẽ ngủ ở phòng này!"Trình Gia Thuật: "..."Khuôn mặt của anh không biết từ khi nào đã trở nên xám xịt vô cùng khó coi.Lâm Nghiên Thu không có nhiều đồ đạc lắm, trước khi tới đây cô chỉ đem theo mấy bộ quần áo mùa đông để mặc, còn đồ lót thì cô không đem gì cả vì cô muốn sau này mua mấy món mới, nhất là áo ngực.Kiểu áo ngực bây giờ là áo dạng Liên Xô cũ nên mặc vào người vô cùng lỏng lẻo và không định hình được, còn nếu mặc chật thì có thể làm lộ hàng...Cũng không biết nơi này có bán mấy cái loại giống đời sau hay không, trong không gian của cô có nhưng cô cũng không dám tùy tiện lấy ra mặc.Mấy món đồ chăm sóc da bình thường cô cũng không dám lấy, chỉ sợ bị Trình Gia Thuật phát hiện.Cho nên trước mắt Lâm Nghiên Thu chỉ để một lọ kem tuyết và dầu ngao trên bàn tượng trưng.Cô là một người am hiểu lạc thú của cuộc sống, nhớ tới lúc mới vào đây, cô thấy hai bên đường có rất nhiều hoa Nguyệt Quý màu vàng và màu đỏ.Vì vậy, Lâm Nghiên Thu đã kêu Đại Bảo ra bên ngoài hái một ít, sau đó cô đi rửa cái bình thủy tinh rồi để hoa vào bên trong, dự định đặt bình hoa ở trong phòng.Nhị Bảo nghe xong liên nhỏ giọng nói: "Mẹ, con cũng muốn đi với anh!""Đi đi, con cẩn thận gai hoa một chút, đừng để bị đầm vào tay."Hai đầu củ cải lớn nhỏ đồng thanh dạ một cái rồi nắm tay nhau chạy ra ngoài.Tam Bảo cùng Tiểu Bảo nhìn thấy vậy thì rất hâm mộ mà hai đứa cũng vô cùng bám người.Vì vậy ngay lập tức chúng liền dùng cái chân ngắn ngủn của mình cố gắng đuổi theo anh trai và chị gái.Nơi này rất an toàn, trẻ em cũng nhiều, cho nên cho bọn nhỏ ra ngoài vui chơi cũng không cần phải lo lắng gì.Lâm Nghiên Thu bưng một chậu nước vào phòng mình, trong lúc đang rửa bình, cô nghe thấy tiếng động sau lưng nên quay đầu lại thì nhìn thấy Trình Gia Thuật mặc quân phục thẳng tắp, trên tay đang cầm cái mũ quân đội đứng ở trước cửa, sắc mặt đen thui nói chuyện với cô: "Bây giờ tôi đi đến sân huấn luyện, tới giờ cơm chiều sẽ trở về, buổi trưa mấy mẹ con tự ăn cơm đi."Hèn chỉ anh ta lại thay quần áo khác, ngồi trên tàu hai ngày hai đêm anh ta không mệt à? Giờ còn phải đi huấn luyện nữa.Thấy Trình Gia Thuật chỉ nói một câu liền rời đi, Lâm Nghiên Thu lắc bớt nước trên tay rồi vội vàng đi ra ngoài hỏi: "Trong nhà không có gạo, tôi phải đi đầu mua đây?" Cô mới tới đây nên cái gì cũng không biết, mà anh ta thì hay rồi, chỉ cần nói một tiếng là xong."Không cần mua, sẽ có người sớm đưa tới, trưa nay em đi qua căng tin mua đồ ăn đỡ đi."

Chương 67