*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào…

Chương 90

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… Anh kêu quay lại thì cô sẽ quay lại à? Nếu Lâm Nghiên Thu nghe lời anh mới là chuyện lạ.Muốn gọi thì gọi, không để ý thì không để ý, nhất định là do tính tình cô quá tốt nên mới khiến anh làm tới như vậy!Lâm Nghiên Thu làm bộ không nghe thấy, cô tiếp tục vặn chốt cửa.Trình Gia Thuật trâm mặt bỏ sách xuống, anh nhanh chóng đi tới phái trước rồi dùng một tay khép cánh cửa vừa mới mở ra, một tay để trên đầu cô.Tất nhiên sức lực của cô không thể so sánh với anh, cho dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không kéo cửa ra được.Lâm Nghiên Thu tức giận xoay người lại thì thấy Trình Gia Thuật đã áp sát cô, hai bên trái phải là cánh tay cường tráng, phía sau là cánh cửa, còn trước mặt là cả người cứng như bức tường của anh.Bản thân cô giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, làm thế nào cũng không đẩy anh ra được.Không phải có chuyện muốn hỏi cô à? Sao không nói gì hết.Lâm Nghiên Thu nâng cằm lên muốn trừng mắt nhìn anh, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của anh thì cô liền im lặng.Đột nhiên Lâm Nghiên Thu có một loại cảm giác sợ hãi, cả người giống như một quả bóng bay bị chọc thủng từ từ, không còn chút sức lực nào nữa.Trình Gia Thuật nhìn chằm chằm cô một hồi rồi nghiêm túc nói: "Em qua đó ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với em."Trong lúc nói chuyện, anh dùng bàn tay to nắm lấy cánh tay cô, dễ dàng kéo cả người Lâm Nghiên Thu đến ghế gỗ lim trước bàn làm việc, căn bản anh không cho cô có cơ hội từ chối.Lâm Nghiên Thu là người ăn cứng không ăn mềm, bởi vì cảm nhận được sự tức giận của anh nên cô cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.Lâm Nghiên Thu im lặng ngồi trên ghế, mấy ngón tay xinh đẹp bất an bám lấy làn váy, giọng nói yếu ớt: "Anh muốn nói cái gì?"Trình Gia Thuật nhìn cô nhưng không nói gì, anh lấy một bức thư từ trong ngăn kéo ra rồi ném lên mặt bàn.Lâm Nghiên Thu cúi người về phía trước để nhìn, chỉ liếc mắt một cái nhưng cô đã nhận ra đây là chữ của Dư Tĩnh Tĩnh!Cả người cô ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, cô không nhịn được mà co người lại.Trình Gia Thuật nhìn tất cả những phản ứng này của cô, sau đó nói: "Em mở ra xem đi, sau khi xem xong có gì muốn nói thì nói cho tôi biết." Trong phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, bởi vì có Trình Gia Thuật đứng đấy nên áp suất trong phòng giảm đi đáng kể.Dưới ánh mắt chăm chú của anh, Lâm Nghiên Thu chỉ có thể mở bức thư ra xem, trên thư viết mấy chữ: "Cuộc sống tốt đẹp ở thập niên 80."Năm tờ giấy đã giải thích đầy đủ tình tiết của quyển tiểu thuyết này và cả những nhân vật trong đó.Khi nhìn thấy dòng chữ Dư Tĩnh Tĩnh viết: Lâm Nghiên Thu không phải là vợ của anh, thân phận thật sự của cô ta là bạn cùng phòng học đại học của em.Đầu óc của Lâm Nghiên Thu ù ù mơ màng, cô vội vàng ném bức thư trên tay xuống đất."Tôi cho em một cơ hội, em còn gì muốn nói không?" Trình Gia Thuật khoanh hai tay lại tựa vào mép bàn làm việc, con ngươi đen láy sắc bén như chim ưng cứ nhìn chằm chằm cô hồi lâu.Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt anh toàn sung huyết đỏ, hiển nhiên là do anh vô cùng tức giận, chỉ là bị áp chế nên không phát tác ra mà thôi.Ban đầu Trình Gia Thuật cũng không tin mấy lời nhảm nhí trong thư của Dư Tĩnh Tĩnh, cái gì mà trọng sinh, xuyên thư, tương lai, thật sự rất vớ vẩn!Nhưng anh vẫn đi kiểm chứng mấy sự kiện lớn sắp xảy ra trong thư của Dư Tĩnh Tĩnh, cuối tháng mười hai sẽ tổ chức hội nghị ở Kinh Đô, kế hoạch phân vùng đặc khu kinh tế ven biển ở phía Nam, còn có chính sách chưa kịp thi hành, những thứ này nếu không phải là nhân viên nội bộ thì không thể nào biết trước được.Anh không thể tin được nhưng không thể không tin nó.

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… Anh kêu quay lại thì cô sẽ quay lại à? Nếu Lâm Nghiên Thu nghe lời anh mới là chuyện lạ.Muốn gọi thì gọi, không để ý thì không để ý, nhất định là do tính tình cô quá tốt nên mới khiến anh làm tới như vậy!Lâm Nghiên Thu làm bộ không nghe thấy, cô tiếp tục vặn chốt cửa.Trình Gia Thuật trâm mặt bỏ sách xuống, anh nhanh chóng đi tới phái trước rồi dùng một tay khép cánh cửa vừa mới mở ra, một tay để trên đầu cô.Tất nhiên sức lực của cô không thể so sánh với anh, cho dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không kéo cửa ra được.Lâm Nghiên Thu tức giận xoay người lại thì thấy Trình Gia Thuật đã áp sát cô, hai bên trái phải là cánh tay cường tráng, phía sau là cánh cửa, còn trước mặt là cả người cứng như bức tường của anh.Bản thân cô giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, làm thế nào cũng không đẩy anh ra được.Không phải có chuyện muốn hỏi cô à? Sao không nói gì hết.Lâm Nghiên Thu nâng cằm lên muốn trừng mắt nhìn anh, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của anh thì cô liền im lặng.Đột nhiên Lâm Nghiên Thu có một loại cảm giác sợ hãi, cả người giống như một quả bóng bay bị chọc thủng từ từ, không còn chút sức lực nào nữa.Trình Gia Thuật nhìn chằm chằm cô một hồi rồi nghiêm túc nói: "Em qua đó ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với em."Trong lúc nói chuyện, anh dùng bàn tay to nắm lấy cánh tay cô, dễ dàng kéo cả người Lâm Nghiên Thu đến ghế gỗ lim trước bàn làm việc, căn bản anh không cho cô có cơ hội từ chối.Lâm Nghiên Thu là người ăn cứng không ăn mềm, bởi vì cảm nhận được sự tức giận của anh nên cô cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.Lâm Nghiên Thu im lặng ngồi trên ghế, mấy ngón tay xinh đẹp bất an bám lấy làn váy, giọng nói yếu ớt: "Anh muốn nói cái gì?"Trình Gia Thuật nhìn cô nhưng không nói gì, anh lấy một bức thư từ trong ngăn kéo ra rồi ném lên mặt bàn.Lâm Nghiên Thu cúi người về phía trước để nhìn, chỉ liếc mắt một cái nhưng cô đã nhận ra đây là chữ của Dư Tĩnh Tĩnh!Cả người cô ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, cô không nhịn được mà co người lại.Trình Gia Thuật nhìn tất cả những phản ứng này của cô, sau đó nói: "Em mở ra xem đi, sau khi xem xong có gì muốn nói thì nói cho tôi biết." Trong phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, bởi vì có Trình Gia Thuật đứng đấy nên áp suất trong phòng giảm đi đáng kể.Dưới ánh mắt chăm chú của anh, Lâm Nghiên Thu chỉ có thể mở bức thư ra xem, trên thư viết mấy chữ: "Cuộc sống tốt đẹp ở thập niên 80."Năm tờ giấy đã giải thích đầy đủ tình tiết của quyển tiểu thuyết này và cả những nhân vật trong đó.Khi nhìn thấy dòng chữ Dư Tĩnh Tĩnh viết: Lâm Nghiên Thu không phải là vợ của anh, thân phận thật sự của cô ta là bạn cùng phòng học đại học của em.Đầu óc của Lâm Nghiên Thu ù ù mơ màng, cô vội vàng ném bức thư trên tay xuống đất."Tôi cho em một cơ hội, em còn gì muốn nói không?" Trình Gia Thuật khoanh hai tay lại tựa vào mép bàn làm việc, con ngươi đen láy sắc bén như chim ưng cứ nhìn chằm chằm cô hồi lâu.Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt anh toàn sung huyết đỏ, hiển nhiên là do anh vô cùng tức giận, chỉ là bị áp chế nên không phát tác ra mà thôi.Ban đầu Trình Gia Thuật cũng không tin mấy lời nhảm nhí trong thư của Dư Tĩnh Tĩnh, cái gì mà trọng sinh, xuyên thư, tương lai, thật sự rất vớ vẩn!Nhưng anh vẫn đi kiểm chứng mấy sự kiện lớn sắp xảy ra trong thư của Dư Tĩnh Tĩnh, cuối tháng mười hai sẽ tổ chức hội nghị ở Kinh Đô, kế hoạch phân vùng đặc khu kinh tế ven biển ở phía Nam, còn có chính sách chưa kịp thi hành, những thứ này nếu không phải là nhân viên nội bộ thì không thể nào biết trước được.Anh không thể tin được nhưng không thể không tin nó.

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… Anh kêu quay lại thì cô sẽ quay lại à? Nếu Lâm Nghiên Thu nghe lời anh mới là chuyện lạ.Muốn gọi thì gọi, không để ý thì không để ý, nhất định là do tính tình cô quá tốt nên mới khiến anh làm tới như vậy!Lâm Nghiên Thu làm bộ không nghe thấy, cô tiếp tục vặn chốt cửa.Trình Gia Thuật trâm mặt bỏ sách xuống, anh nhanh chóng đi tới phái trước rồi dùng một tay khép cánh cửa vừa mới mở ra, một tay để trên đầu cô.Tất nhiên sức lực của cô không thể so sánh với anh, cho dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không kéo cửa ra được.Lâm Nghiên Thu tức giận xoay người lại thì thấy Trình Gia Thuật đã áp sát cô, hai bên trái phải là cánh tay cường tráng, phía sau là cánh cửa, còn trước mặt là cả người cứng như bức tường của anh.Bản thân cô giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, làm thế nào cũng không đẩy anh ra được.Không phải có chuyện muốn hỏi cô à? Sao không nói gì hết.Lâm Nghiên Thu nâng cằm lên muốn trừng mắt nhìn anh, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của anh thì cô liền im lặng.Đột nhiên Lâm Nghiên Thu có một loại cảm giác sợ hãi, cả người giống như một quả bóng bay bị chọc thủng từ từ, không còn chút sức lực nào nữa.Trình Gia Thuật nhìn chằm chằm cô một hồi rồi nghiêm túc nói: "Em qua đó ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với em."Trong lúc nói chuyện, anh dùng bàn tay to nắm lấy cánh tay cô, dễ dàng kéo cả người Lâm Nghiên Thu đến ghế gỗ lim trước bàn làm việc, căn bản anh không cho cô có cơ hội từ chối.Lâm Nghiên Thu là người ăn cứng không ăn mềm, bởi vì cảm nhận được sự tức giận của anh nên cô cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.Lâm Nghiên Thu im lặng ngồi trên ghế, mấy ngón tay xinh đẹp bất an bám lấy làn váy, giọng nói yếu ớt: "Anh muốn nói cái gì?"Trình Gia Thuật nhìn cô nhưng không nói gì, anh lấy một bức thư từ trong ngăn kéo ra rồi ném lên mặt bàn.Lâm Nghiên Thu cúi người về phía trước để nhìn, chỉ liếc mắt một cái nhưng cô đã nhận ra đây là chữ của Dư Tĩnh Tĩnh!Cả người cô ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, cô không nhịn được mà co người lại.Trình Gia Thuật nhìn tất cả những phản ứng này của cô, sau đó nói: "Em mở ra xem đi, sau khi xem xong có gì muốn nói thì nói cho tôi biết." Trong phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, bởi vì có Trình Gia Thuật đứng đấy nên áp suất trong phòng giảm đi đáng kể.Dưới ánh mắt chăm chú của anh, Lâm Nghiên Thu chỉ có thể mở bức thư ra xem, trên thư viết mấy chữ: "Cuộc sống tốt đẹp ở thập niên 80."Năm tờ giấy đã giải thích đầy đủ tình tiết của quyển tiểu thuyết này và cả những nhân vật trong đó.Khi nhìn thấy dòng chữ Dư Tĩnh Tĩnh viết: Lâm Nghiên Thu không phải là vợ của anh, thân phận thật sự của cô ta là bạn cùng phòng học đại học của em.Đầu óc của Lâm Nghiên Thu ù ù mơ màng, cô vội vàng ném bức thư trên tay xuống đất."Tôi cho em một cơ hội, em còn gì muốn nói không?" Trình Gia Thuật khoanh hai tay lại tựa vào mép bàn làm việc, con ngươi đen láy sắc bén như chim ưng cứ nhìn chằm chằm cô hồi lâu.Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt anh toàn sung huyết đỏ, hiển nhiên là do anh vô cùng tức giận, chỉ là bị áp chế nên không phát tác ra mà thôi.Ban đầu Trình Gia Thuật cũng không tin mấy lời nhảm nhí trong thư của Dư Tĩnh Tĩnh, cái gì mà trọng sinh, xuyên thư, tương lai, thật sự rất vớ vẩn!Nhưng anh vẫn đi kiểm chứng mấy sự kiện lớn sắp xảy ra trong thư của Dư Tĩnh Tĩnh, cuối tháng mười hai sẽ tổ chức hội nghị ở Kinh Đô, kế hoạch phân vùng đặc khu kinh tế ven biển ở phía Nam, còn có chính sách chưa kịp thi hành, những thứ này nếu không phải là nhân viên nội bộ thì không thể nào biết trước được.Anh không thể tin được nhưng không thể không tin nó.

Chương 90