Cố Bùi Tư, người đàn ông vừa cố chấp vừa thích ra vẻ. Năm đó, anh ta về quê tôi cùng tôi. Để lấy lòng bố mẹ tôi, anh ta đã bẻ ngô ba mẫu ruộng trong một ngày. Nụ cười trên mặt bố mẹ tôi còn tươi hơn cả bố mẹ em họ tôi. Lúc đó, tôi cũng giống như em họ bây giờ, chạy ra ruộng ngô mười lần một ngày. Nắm tay nhau, ôm nhau, rồi nhân lúc lá ngô che khuất, hôn trộm vài cái. Cố Bùi Tư tuy ra vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất thích những cử chỉ thân mật của tôi. Rõ ràng vành tai đỏ bừng, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, bảo tôi đừng chọc anh ta nữa. Nhưng tốc độ bẻ ngô thì càng lúc càng nhanh. Ban ngày dùng hết sức lực, tối đến thì mệt lả, vừa chạm giường là ngủ như chết. Sáng hôm sau, gà còn chưa gáy, anh ta đã bật dậy như lò xo, ra ruộng ngô trước cả bố tôi. Lại hì hục làm việc. Trưa về ăn cơm, anh ta khoe với tôi mình đã bẻ được bao nhiêu ngô, rồi đưa mặt lại gần, đòi hôn làm phần thưởng. Lúc đó, bố mẹ tôi nhìn anh ta, vừa lòng lắm, dặn đi dặn lại không cho tôi chia tay với anh ta. Nhưng cuối cùng…
Chương 12: END
Chàng Rể Chưa Qua Cửa - Nguyệt LộcTác giả: Nguyệt LộcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhCố Bùi Tư, người đàn ông vừa cố chấp vừa thích ra vẻ. Năm đó, anh ta về quê tôi cùng tôi. Để lấy lòng bố mẹ tôi, anh ta đã bẻ ngô ba mẫu ruộng trong một ngày. Nụ cười trên mặt bố mẹ tôi còn tươi hơn cả bố mẹ em họ tôi. Lúc đó, tôi cũng giống như em họ bây giờ, chạy ra ruộng ngô mười lần một ngày. Nắm tay nhau, ôm nhau, rồi nhân lúc lá ngô che khuất, hôn trộm vài cái. Cố Bùi Tư tuy ra vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất thích những cử chỉ thân mật của tôi. Rõ ràng vành tai đỏ bừng, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, bảo tôi đừng chọc anh ta nữa. Nhưng tốc độ bẻ ngô thì càng lúc càng nhanh. Ban ngày dùng hết sức lực, tối đến thì mệt lả, vừa chạm giường là ngủ như chết. Sáng hôm sau, gà còn chưa gáy, anh ta đã bật dậy như lò xo, ra ruộng ngô trước cả bố tôi. Lại hì hục làm việc. Trưa về ăn cơm, anh ta khoe với tôi mình đã bẻ được bao nhiêu ngô, rồi đưa mặt lại gần, đòi hôn làm phần thưởng. Lúc đó, bố mẹ tôi nhìn anh ta, vừa lòng lắm, dặn đi dặn lại không cho tôi chia tay với anh ta. Nhưng cuối cùng… "Cố Bùi Tư, anh giờ chỉ còn một cái chân lành lặn, vậy mà anh còn đánh nhau, anh nghĩ gì vậy?"Tôi thở dài mấy hơi.Cố Bùi Tư mím môi, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa Chu Thiêm, Hứa Thuần và tôi, như có điều muốn nói.Chu Thiêm nhanh hơn một bước, nắm lấy tay Hứa Thuần.Nói với vẻ đáng thương: "Thuần à, anh thật sự là tai bay vạ gió, đau lắm đấy."Gã trai cao mét tám mấy làm nũng, tôi lặng lẽ quay mặt đi, không dám nhìn.Hứa Thuần lập tức vỗ vai anh ta.Cuối cùng, tôi nhìn Cố Bùi Tư, anh ta có vẻ do dự, một lúc lâu mới lên tiếng: "Chu Thiêm, là bạn trai của Hứa Thuần?""Chứ còn gì nữa?" Tôi hỏi ngược lại, vừa khóc vừa cười.Lý do hai người họ đột nhiên đánh nhau rất đơn giản.Sau khi Hứa Thuần xuống lầu, đương nhiên là đi tìm Chu Thiêm, cặp đôi yêu nhau mấy ngày không gặp, ít nhiều cũng có chút thân mật, ôm ấp.Lúc đó Cố Bùi Tư chắc là định xuống lầu, vừa hay bắt gặp.Hai người kia không để ý, Cố Bùi Tư lại trực tiếp vung nắm đấm, không nói không rằng đ.ấ.m vào người Chu Thiêm.Mắng anh ta là tra nam, nói anh ta có lỗi với tôi.Ừm... vậy nên, Cố Bùi Tư vẫn luôn cho rằng Chu Thiêm là bạn trai tôi."Không phải, hôm đó anh hỏi em có biết Chu Thiêm là ai không, em còn quả quyết nói biết. Hơn nữa hôm đó anh và Chu Thiêm nói chuyện, em đứng bên cạnh nghe, anh không nghe thấy những lời nói trước đó sao?"Đối mặt với câu hỏi của tôi, Cố Bùi Tư cúi đầu, như thể khó nói."Lúc đó... chỉ nghe thấy nửa câu sau."Tuyệt vời—Theo lời bố tôi, tôi và anh ta giống nhau, đầu óc không được thông minh cho lắm, đó là cách nói giảm nói tránh rồi.Bạn trai nhà ai lại ngày nào cũng đi bẻ ngô giúp người khác cơ chứ!"Cố Bùi Tư, mấy hôm nay anh đã bao trọn ruộng ngô nhà em rồi đấy, anh có thấy Chu Thiêm bẻ ngô nhà em bao giờ chưa?"Anh ta sững người, vẻ mặt vô tội nói: "Ruộng nhà các em rộng mênh mông, làm sao anh biết được ruộng nhà ai. Anh chỉ nhớ mang máng ruộng anh bẻ chắc chắn là nhà em. Hơn nữa Chu Thiêm lại luôn ở nhà em, rất dễ khiến người ta hiểu lầm."Tuyệt vời, lại thêm một hiểu lầm.Điều này khiến tôi không khỏi bật cười.9Sau khi hóa giải hiểu lầm, Cố Bùi Tư mua điện thoại mới ở thị trấn, lắp sim vào rồi nói chuyện với mẹ anh ta suốt đêm.Sau đó anh ta nói với tôi: "Năm đó, mẹ anh muốn chia rẽ chúng ta, nhưng bà ấy biết với tình cảm của chúng ta lúc đó, chắc chắn sẽ không chia tay. Nên bà ấy đã mua chuộc chị họ anh, rồi lại bỏ tiền mua chuộc anh họ em, kể cả buổi phỏng vấn người qua đường kia cũng được sắp xếp trước. Bà ấy biết hai đứa mình đều sĩ diện, chắc chắn sẽ thử lòng đủ kiểu, như vậy hiểu lầm sẽ càng sâu, chia tay là điều chắc chắn."Nói xong, anh ta chỉ vào giao diện WeChat của mình."Anh vừa gọi điện cho cậu, chuyện chị họ anh, sau này anh sẽ tự mình xử lý."Tôi chỉ vào bố tôi đang xắn tay áo."Giống nhau, bố em bây giờ đang định đến nhà anh họ em, đánh cho anh ta một trận!"Nói xong, cả hai chúng tôi đều bật cười.Cười đến cuối cùng.Anh ấy bỗng nhiên nghiêm mặt, đưa tay chọc chọc vào cánh tay tôi: "Vậy, nếu mọi chuyện đều là hiểu lầm, chúng ta có thể quay lại với nhau được không?"Ánh mắt tôi dừng lại trên đống ngô chất đầy sân."Cũng không phải là không được."Dù sao, bạn trai có thể bẻ ngô sáu mẫu một ngày cũng đâu phải dễ kiếm cơ chứ ~~~ HOÀN
"Cố Bùi Tư, anh giờ chỉ còn một cái chân lành lặn, vậy mà anh còn đánh nhau, anh nghĩ gì vậy?"
Tôi thở dài mấy hơi.
Cố Bùi Tư mím môi, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa Chu Thiêm, Hứa Thuần và tôi, như có điều muốn nói.
Chu Thiêm nhanh hơn một bước, nắm lấy tay Hứa Thuần.
Nói với vẻ đáng thương: "Thuần à, anh thật sự là tai bay vạ gió, đau lắm đấy."
Gã trai cao mét tám mấy làm nũng, tôi lặng lẽ quay mặt đi, không dám nhìn.
Hứa Thuần lập tức vỗ vai anh ta.
Cuối cùng, tôi nhìn Cố Bùi Tư, anh ta có vẻ do dự, một lúc lâu mới lên tiếng: "Chu Thiêm, là bạn trai của Hứa Thuần?"
"Chứ còn gì nữa?" Tôi hỏi ngược lại, vừa khóc vừa cười.
Lý do hai người họ đột nhiên đánh nhau rất đơn giản.
Sau khi Hứa Thuần xuống lầu, đương nhiên là đi tìm Chu Thiêm, cặp đôi yêu nhau mấy ngày không gặp, ít nhiều cũng có chút thân mật, ôm ấp.
Lúc đó Cố Bùi Tư chắc là định xuống lầu, vừa hay bắt gặp.
Hai người kia không để ý, Cố Bùi Tư lại trực tiếp vung nắm đấm, không nói không rằng đ.ấ.m vào người Chu Thiêm.
Mắng anh ta là tra nam, nói anh ta có lỗi với tôi.
Ừm... vậy nên, Cố Bùi Tư vẫn luôn cho rằng Chu Thiêm là bạn trai tôi.
"Không phải, hôm đó anh hỏi em có biết Chu Thiêm là ai không, em còn quả quyết nói biết. Hơn nữa hôm đó anh và Chu Thiêm nói chuyện, em đứng bên cạnh nghe, anh không nghe thấy những lời nói trước đó sao?"
Đối mặt với câu hỏi của tôi, Cố Bùi Tư cúi đầu, như thể khó nói.
"Lúc đó... chỉ nghe thấy nửa câu sau."
Tuyệt vời—
Theo lời bố tôi, tôi và anh ta giống nhau, đầu óc không được thông minh cho lắm, đó là cách nói giảm nói tránh rồi.
Bạn trai nhà ai lại ngày nào cũng đi bẻ ngô giúp người khác cơ chứ!
"Cố Bùi Tư, mấy hôm nay anh đã bao trọn ruộng ngô nhà em rồi đấy, anh có thấy Chu Thiêm bẻ ngô nhà em bao giờ chưa?"
Anh ta sững người, vẻ mặt vô tội nói: "Ruộng nhà các em rộng mênh mông, làm sao anh biết được ruộng nhà ai. Anh chỉ nhớ mang máng ruộng anh bẻ chắc chắn là nhà em. Hơn nữa Chu Thiêm lại luôn ở nhà em, rất dễ khiến người ta hiểu lầm."
Tuyệt vời, lại thêm một hiểu lầm.
Điều này khiến tôi không khỏi bật cười.
9
Sau khi hóa giải hiểu lầm, Cố Bùi Tư mua điện thoại mới ở thị trấn, lắp sim vào rồi nói chuyện với mẹ anh ta suốt đêm.
Sau đó anh ta nói với tôi: "Năm đó, mẹ anh muốn chia rẽ chúng ta, nhưng bà ấy biết với tình cảm của chúng ta lúc đó, chắc chắn sẽ không chia tay. Nên bà ấy đã mua chuộc chị họ anh, rồi lại bỏ tiền mua chuộc anh họ em, kể cả buổi phỏng vấn người qua đường kia cũng được sắp xếp trước. Bà ấy biết hai đứa mình đều sĩ diện, chắc chắn sẽ thử lòng đủ kiểu, như vậy hiểu lầm sẽ càng sâu, chia tay là điều chắc chắn."
Nói xong, anh ta chỉ vào giao diện WeChat của mình.
"Anh vừa gọi điện cho cậu, chuyện chị họ anh, sau này anh sẽ tự mình xử lý."
Tôi chỉ vào bố tôi đang xắn tay áo.
"Giống nhau, bố em bây giờ đang định đến nhà anh họ em, đánh cho anh ta một trận!"
Nói xong, cả hai chúng tôi đều bật cười.
Cười đến cuối cùng.
Anh ấy bỗng nhiên nghiêm mặt, đưa tay chọc chọc vào cánh tay tôi: "Vậy, nếu mọi chuyện đều là hiểu lầm, chúng ta có thể quay lại với nhau được không?"
Ánh mắt tôi dừng lại trên đống ngô chất đầy sân.
"Cũng không phải là không được."
Dù sao, bạn trai có thể bẻ ngô sáu mẫu một ngày cũng đâu phải dễ kiếm cơ chứ ~~~
HOÀN
Chàng Rể Chưa Qua Cửa - Nguyệt LộcTác giả: Nguyệt LộcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhCố Bùi Tư, người đàn ông vừa cố chấp vừa thích ra vẻ. Năm đó, anh ta về quê tôi cùng tôi. Để lấy lòng bố mẹ tôi, anh ta đã bẻ ngô ba mẫu ruộng trong một ngày. Nụ cười trên mặt bố mẹ tôi còn tươi hơn cả bố mẹ em họ tôi. Lúc đó, tôi cũng giống như em họ bây giờ, chạy ra ruộng ngô mười lần một ngày. Nắm tay nhau, ôm nhau, rồi nhân lúc lá ngô che khuất, hôn trộm vài cái. Cố Bùi Tư tuy ra vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất thích những cử chỉ thân mật của tôi. Rõ ràng vành tai đỏ bừng, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, bảo tôi đừng chọc anh ta nữa. Nhưng tốc độ bẻ ngô thì càng lúc càng nhanh. Ban ngày dùng hết sức lực, tối đến thì mệt lả, vừa chạm giường là ngủ như chết. Sáng hôm sau, gà còn chưa gáy, anh ta đã bật dậy như lò xo, ra ruộng ngô trước cả bố tôi. Lại hì hục làm việc. Trưa về ăn cơm, anh ta khoe với tôi mình đã bẻ được bao nhiêu ngô, rồi đưa mặt lại gần, đòi hôn làm phần thưởng. Lúc đó, bố mẹ tôi nhìn anh ta, vừa lòng lắm, dặn đi dặn lại không cho tôi chia tay với anh ta. Nhưng cuối cùng… "Cố Bùi Tư, anh giờ chỉ còn một cái chân lành lặn, vậy mà anh còn đánh nhau, anh nghĩ gì vậy?"Tôi thở dài mấy hơi.Cố Bùi Tư mím môi, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa Chu Thiêm, Hứa Thuần và tôi, như có điều muốn nói.Chu Thiêm nhanh hơn một bước, nắm lấy tay Hứa Thuần.Nói với vẻ đáng thương: "Thuần à, anh thật sự là tai bay vạ gió, đau lắm đấy."Gã trai cao mét tám mấy làm nũng, tôi lặng lẽ quay mặt đi, không dám nhìn.Hứa Thuần lập tức vỗ vai anh ta.Cuối cùng, tôi nhìn Cố Bùi Tư, anh ta có vẻ do dự, một lúc lâu mới lên tiếng: "Chu Thiêm, là bạn trai của Hứa Thuần?""Chứ còn gì nữa?" Tôi hỏi ngược lại, vừa khóc vừa cười.Lý do hai người họ đột nhiên đánh nhau rất đơn giản.Sau khi Hứa Thuần xuống lầu, đương nhiên là đi tìm Chu Thiêm, cặp đôi yêu nhau mấy ngày không gặp, ít nhiều cũng có chút thân mật, ôm ấp.Lúc đó Cố Bùi Tư chắc là định xuống lầu, vừa hay bắt gặp.Hai người kia không để ý, Cố Bùi Tư lại trực tiếp vung nắm đấm, không nói không rằng đ.ấ.m vào người Chu Thiêm.Mắng anh ta là tra nam, nói anh ta có lỗi với tôi.Ừm... vậy nên, Cố Bùi Tư vẫn luôn cho rằng Chu Thiêm là bạn trai tôi."Không phải, hôm đó anh hỏi em có biết Chu Thiêm là ai không, em còn quả quyết nói biết. Hơn nữa hôm đó anh và Chu Thiêm nói chuyện, em đứng bên cạnh nghe, anh không nghe thấy những lời nói trước đó sao?"Đối mặt với câu hỏi của tôi, Cố Bùi Tư cúi đầu, như thể khó nói."Lúc đó... chỉ nghe thấy nửa câu sau."Tuyệt vời—Theo lời bố tôi, tôi và anh ta giống nhau, đầu óc không được thông minh cho lắm, đó là cách nói giảm nói tránh rồi.Bạn trai nhà ai lại ngày nào cũng đi bẻ ngô giúp người khác cơ chứ!"Cố Bùi Tư, mấy hôm nay anh đã bao trọn ruộng ngô nhà em rồi đấy, anh có thấy Chu Thiêm bẻ ngô nhà em bao giờ chưa?"Anh ta sững người, vẻ mặt vô tội nói: "Ruộng nhà các em rộng mênh mông, làm sao anh biết được ruộng nhà ai. Anh chỉ nhớ mang máng ruộng anh bẻ chắc chắn là nhà em. Hơn nữa Chu Thiêm lại luôn ở nhà em, rất dễ khiến người ta hiểu lầm."Tuyệt vời, lại thêm một hiểu lầm.Điều này khiến tôi không khỏi bật cười.9Sau khi hóa giải hiểu lầm, Cố Bùi Tư mua điện thoại mới ở thị trấn, lắp sim vào rồi nói chuyện với mẹ anh ta suốt đêm.Sau đó anh ta nói với tôi: "Năm đó, mẹ anh muốn chia rẽ chúng ta, nhưng bà ấy biết với tình cảm của chúng ta lúc đó, chắc chắn sẽ không chia tay. Nên bà ấy đã mua chuộc chị họ anh, rồi lại bỏ tiền mua chuộc anh họ em, kể cả buổi phỏng vấn người qua đường kia cũng được sắp xếp trước. Bà ấy biết hai đứa mình đều sĩ diện, chắc chắn sẽ thử lòng đủ kiểu, như vậy hiểu lầm sẽ càng sâu, chia tay là điều chắc chắn."Nói xong, anh ta chỉ vào giao diện WeChat của mình."Anh vừa gọi điện cho cậu, chuyện chị họ anh, sau này anh sẽ tự mình xử lý."Tôi chỉ vào bố tôi đang xắn tay áo."Giống nhau, bố em bây giờ đang định đến nhà anh họ em, đánh cho anh ta một trận!"Nói xong, cả hai chúng tôi đều bật cười.Cười đến cuối cùng.Anh ấy bỗng nhiên nghiêm mặt, đưa tay chọc chọc vào cánh tay tôi: "Vậy, nếu mọi chuyện đều là hiểu lầm, chúng ta có thể quay lại với nhau được không?"Ánh mắt tôi dừng lại trên đống ngô chất đầy sân."Cũng không phải là không được."Dù sao, bạn trai có thể bẻ ngô sáu mẫu một ngày cũng đâu phải dễ kiếm cơ chứ ~~~ HOÀN