Tháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có…
Chương 104
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Tề Tĩnh vừa tan học thì bụng đói kêu vang, xuyên ngõ nhỏ về nhà có thể tiết kiệm không ít thời gian, nhưng không nghĩ tới trên đường đi qua cửa hàng này bị một mùi thức ăn bám lấy tinh thần.Mùi thơm xông vào mũi, gợi lên sự thèm ăn của y.Y có chút xấu hổ, "Tôi chỉ cảm thấy đồ ăn nhà mọi người thơm quá, nên... muốn hỏi một chút.”Nếu y nhớ không lầm, đây là xưởng của Cố Vân Khê.Tại sao thức ăn của một xưởng lại thơm như vậy? Có chút quá đáng!Cố Vân Thải len lén nhìn y một cái, rất tinh mắt nha.Thức ăn cô làm được tán thành, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, vui vẻ nói, "Là cơm thịt muối.”Đây là cơm mà em gái thích ăn nhất, vừa thuận tiện lại ăn ngon, sau khi được em gái hướng dẫn thì mùi vị càng tuyệt hơn nữa.Nhất là nồi lớn làm ra đặc biệt thơm, cơm cháy giòn tan thèm c.h.ế.t người, một hơi có thể ăn hết mấy chén.Tề Tĩnh ôm bụng kêu ùng ục, điên cuồng muốn ăn: “Cái kia, có thể bán cho tôi một hộp cơm không?”Y còn lấy ra hai đồng cùng một hộp cơm rửa sạch.Phải biết rằng, một chén mì Dương Xuân cũng chỉ mấy hào, hai đồng xem như giá cao.Nhưng, Cố Vân Thải bất vi sở động, "Xin lỗi, em gái tôi còn chưa ăn." Người một nhà phải ăn cơm cùng nhau.Tề Tĩnh: … Đây là lý do kỳ quái gì? Chẳng lẽ nhà này ăn cơm còn phải chờ em gái ăn trước......A, em gái của cô không phải là Cố Vân Khê chứ?Lòng tự trọng mãnh liệt khiến y không thể dây dưa nữa, mà hậm hực rời đi.Năm phút sau, bóng dáng anh em Cố Vân Khê xuất hiện ở đầu ngõ, Cố Hải Ba liếc mắt một cái nhìn thấy, hưng phấn chạy tới nghênh đón.“Anh cả, tiểu Khê, hai người cuối cùng đã trở lại, mau mau, còn đang chờ mọi người trở về ăn cơm.”Còn chưa tới gần, đã ngửi thấy một mùi thơm mê người, Cố Vân Khê bước nhanh hơn, mặt mày có thêm một tia ôn nhu. Cảm giác có người chờ cô về nhà, thật tốt!Mấy người xếp hàng, trong tay cầm một bát cơm, nước miếng chảy ròng xếp hàng chờ Cố Vân Thải múc cơm cho bọn họ.Cố gia hoàn toàn không coi Tề Thiệu và Khương Nghị là khách, ăn cơm cũng không nhường bọn họ trước, mỹ thực trước mặt, ăn trước là kính trọng.Khương Nghị cảm thấy đặc biệt thú vị, náo nhiệt như vậy mới giống như một gia đình, đây là cảm giác gia đình mà gã nằm mơ cũng muốn có được.Cố Vân Thải vô cùng thích lấy cơm cho người nhà, điều này sẽ làm cho cô có loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.Anh cả đứng đầu một nhà, trước một chén.Em gái nhỏ nhất, xếp thứ hai, em ấy thích ăn cơm cháy, cho nên lấy nhiều một chútEm trai đứng hàng thứ ba, ăn cơm cũng xếp hàng thứ ba, múc cả một chén lớn.Chỉ là hai thiếu niên đột nhiên xuất hiện này làm cho cô có chút sầu muộn, chỉ chuẩn bị sức ăn cho cả nhà thôi.Hôm nay là ăn cơm, cho nên làm ít hơn so với bình thường, nhưng mấy thanh niên đang tuổi lớn này lại có sức ăn rất tốt, phỏng chừng một nồi cơm này là không đủ ăn.Quên đi, chia trước rồi nói sau, nếu thật sự không được thì đi ăn mì, mị sợi Dương Xuân.Tề Thiệu cũng không ngại, hắn từ đồ ăn vặt đến mỹ thực đều nhiều không đếm xuể, cho nên cũng không quá trông cậy vào cơm của Cố gia.Nhưng, ăn một miếng cơm, hắn liền ngây ngẩn cả người.Hạt cơm to tròn có vị rõ ràng, rau xanh nhẹ nhàng khoan khoái cùng thịt muối tươi ngọt dung hợp hoàn mỹ, lại trộn thêm một muỗng mỡ heo, đây là một chén cơm thịt muối có linh hồn, cơm nhà mà lại tràn đầy khí tức.Mùi khói lửa nhân gian, xoa dịu lòng người phàm.Khương Nghị nhận lấy cơm Cố Vân Thải lấy cho, không biết như thế nào, ngửi thấy cơm nước thơm ngào ngạt, một chén cơm đầy ắp làm cho gã cảm thấy thật hạnh phúc.Hạnh phúc chưa từng có.“Tự mình tìm chỗ ngồi.” Cố Vân Thải ôn nhu cười với gã, tiểu Khê nói, đây là đồng bạn của em ấy, cũng chính là người một nhà.“Cứ coi đây là nhà mình đi, đừng câu nệ.”Trong làn khói mù mịt, khuôn mặt tươi cười của cô thật dịu dàng, khiến tâm của Khương Nghị khẽ nhúc nhích......
Tề Tĩnh vừa tan học thì bụng đói kêu vang, xuyên ngõ nhỏ về nhà có thể tiết kiệm không ít thời gian, nhưng không nghĩ tới trên đường đi qua cửa hàng này bị một mùi thức ăn bám lấy tinh thần.
Mùi thơm xông vào mũi, gợi lên sự thèm ăn của y.
Y có chút xấu hổ, "Tôi chỉ cảm thấy đồ ăn nhà mọi người thơm quá, nên... muốn hỏi một chút.”
Nếu y nhớ không lầm, đây là xưởng của Cố Vân Khê.
Tại sao thức ăn của một xưởng lại thơm như vậy? Có chút quá đáng!
Cố Vân Thải len lén nhìn y một cái, rất tinh mắt nha.
Thức ăn cô làm được tán thành, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, vui vẻ nói, "Là cơm thịt muối.”
Đây là cơm mà em gái thích ăn nhất, vừa thuận tiện lại ăn ngon, sau khi được em gái hướng dẫn thì mùi vị càng tuyệt hơn nữa.
Nhất là nồi lớn làm ra đặc biệt thơm, cơm cháy giòn tan thèm c.h.ế.t người, một hơi có thể ăn hết mấy chén.
Tề Tĩnh ôm bụng kêu ùng ục, điên cuồng muốn ăn: “Cái kia, có thể bán cho tôi một hộp cơm không?”
Y còn lấy ra hai đồng cùng một hộp cơm rửa sạch.
Phải biết rằng, một chén mì Dương Xuân cũng chỉ mấy hào, hai đồng xem như giá cao.
Nhưng, Cố Vân Thải bất vi sở động, "Xin lỗi, em gái tôi còn chưa ăn." Người một nhà phải ăn cơm cùng nhau.
Tề Tĩnh: … Đây là lý do kỳ quái gì? Chẳng lẽ nhà này ăn cơm còn phải chờ em gái ăn trước......
A, em gái của cô không phải là Cố Vân Khê chứ?
Lòng tự trọng mãnh liệt khiến y không thể dây dưa nữa, mà hậm hực rời đi.
Năm phút sau, bóng dáng anh em Cố Vân Khê xuất hiện ở đầu ngõ, Cố Hải Ba liếc mắt một cái nhìn thấy, hưng phấn chạy tới nghênh đón.
“Anh cả, tiểu Khê, hai người cuối cùng đã trở lại, mau mau, còn đang chờ mọi người trở về ăn cơm.”
Còn chưa tới gần, đã ngửi thấy một mùi thơm mê người, Cố Vân Khê bước nhanh hơn, mặt mày có thêm một tia ôn nhu. Cảm giác có người chờ cô về nhà, thật tốt!
Mấy người xếp hàng, trong tay cầm một bát cơm, nước miếng chảy ròng xếp hàng chờ Cố Vân Thải múc cơm cho bọn họ.
Cố gia hoàn toàn không coi Tề Thiệu và Khương Nghị là khách, ăn cơm cũng không nhường bọn họ trước, mỹ thực trước mặt, ăn trước là kính trọng.
Khương Nghị cảm thấy đặc biệt thú vị, náo nhiệt như vậy mới giống như một gia đình, đây là cảm giác gia đình mà gã nằm mơ cũng muốn có được.
Cố Vân Thải vô cùng thích lấy cơm cho người nhà, điều này sẽ làm cho cô có loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.
Anh cả đứng đầu một nhà, trước một chén.
Em gái nhỏ nhất, xếp thứ hai, em ấy thích ăn cơm cháy, cho nên lấy nhiều một chút
Em trai đứng hàng thứ ba, ăn cơm cũng xếp hàng thứ ba, múc cả một chén lớn.
Chỉ là hai thiếu niên đột nhiên xuất hiện này làm cho cô có chút sầu muộn, chỉ chuẩn bị sức ăn cho cả nhà thôi.
Hôm nay là ăn cơm, cho nên làm ít hơn so với bình thường, nhưng mấy thanh niên đang tuổi lớn này lại có sức ăn rất tốt, phỏng chừng một nồi cơm này là không đủ ăn.
Quên đi, chia trước rồi nói sau, nếu thật sự không được thì đi ăn mì, mị sợi Dương Xuân.
Tề Thiệu cũng không ngại, hắn từ đồ ăn vặt đến mỹ thực đều nhiều không đếm xuể, cho nên cũng không quá trông cậy vào cơm của Cố gia.
Nhưng, ăn một miếng cơm, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Hạt cơm to tròn có vị rõ ràng, rau xanh nhẹ nhàng khoan khoái cùng thịt muối tươi ngọt dung hợp hoàn mỹ, lại trộn thêm một muỗng mỡ heo, đây là một chén cơm thịt muối có linh hồn, cơm nhà mà lại tràn đầy khí tức.
Mùi khói lửa nhân gian, xoa dịu lòng người phàm.
Khương Nghị nhận lấy cơm Cố Vân Thải lấy cho, không biết như thế nào, ngửi thấy cơm nước thơm ngào ngạt, một chén cơm đầy ắp làm cho gã cảm thấy thật hạnh phúc.
Hạnh phúc chưa từng có.
“Tự mình tìm chỗ ngồi.” Cố Vân Thải ôn nhu cười với gã, tiểu Khê nói, đây là đồng bạn của em ấy, cũng chính là người một nhà.
“Cứ coi đây là nhà mình đi, đừng câu nệ.”
Trong làn khói mù mịt, khuôn mặt tươi cười của cô thật dịu dàng, khiến tâm của Khương Nghị khẽ nhúc nhích......
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Tề Tĩnh vừa tan học thì bụng đói kêu vang, xuyên ngõ nhỏ về nhà có thể tiết kiệm không ít thời gian, nhưng không nghĩ tới trên đường đi qua cửa hàng này bị một mùi thức ăn bám lấy tinh thần.Mùi thơm xông vào mũi, gợi lên sự thèm ăn của y.Y có chút xấu hổ, "Tôi chỉ cảm thấy đồ ăn nhà mọi người thơm quá, nên... muốn hỏi một chút.”Nếu y nhớ không lầm, đây là xưởng của Cố Vân Khê.Tại sao thức ăn của một xưởng lại thơm như vậy? Có chút quá đáng!Cố Vân Thải len lén nhìn y một cái, rất tinh mắt nha.Thức ăn cô làm được tán thành, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, vui vẻ nói, "Là cơm thịt muối.”Đây là cơm mà em gái thích ăn nhất, vừa thuận tiện lại ăn ngon, sau khi được em gái hướng dẫn thì mùi vị càng tuyệt hơn nữa.Nhất là nồi lớn làm ra đặc biệt thơm, cơm cháy giòn tan thèm c.h.ế.t người, một hơi có thể ăn hết mấy chén.Tề Tĩnh ôm bụng kêu ùng ục, điên cuồng muốn ăn: “Cái kia, có thể bán cho tôi một hộp cơm không?”Y còn lấy ra hai đồng cùng một hộp cơm rửa sạch.Phải biết rằng, một chén mì Dương Xuân cũng chỉ mấy hào, hai đồng xem như giá cao.Nhưng, Cố Vân Thải bất vi sở động, "Xin lỗi, em gái tôi còn chưa ăn." Người một nhà phải ăn cơm cùng nhau.Tề Tĩnh: … Đây là lý do kỳ quái gì? Chẳng lẽ nhà này ăn cơm còn phải chờ em gái ăn trước......A, em gái của cô không phải là Cố Vân Khê chứ?Lòng tự trọng mãnh liệt khiến y không thể dây dưa nữa, mà hậm hực rời đi.Năm phút sau, bóng dáng anh em Cố Vân Khê xuất hiện ở đầu ngõ, Cố Hải Ba liếc mắt một cái nhìn thấy, hưng phấn chạy tới nghênh đón.“Anh cả, tiểu Khê, hai người cuối cùng đã trở lại, mau mau, còn đang chờ mọi người trở về ăn cơm.”Còn chưa tới gần, đã ngửi thấy một mùi thơm mê người, Cố Vân Khê bước nhanh hơn, mặt mày có thêm một tia ôn nhu. Cảm giác có người chờ cô về nhà, thật tốt!Mấy người xếp hàng, trong tay cầm một bát cơm, nước miếng chảy ròng xếp hàng chờ Cố Vân Thải múc cơm cho bọn họ.Cố gia hoàn toàn không coi Tề Thiệu và Khương Nghị là khách, ăn cơm cũng không nhường bọn họ trước, mỹ thực trước mặt, ăn trước là kính trọng.Khương Nghị cảm thấy đặc biệt thú vị, náo nhiệt như vậy mới giống như một gia đình, đây là cảm giác gia đình mà gã nằm mơ cũng muốn có được.Cố Vân Thải vô cùng thích lấy cơm cho người nhà, điều này sẽ làm cho cô có loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.Anh cả đứng đầu một nhà, trước một chén.Em gái nhỏ nhất, xếp thứ hai, em ấy thích ăn cơm cháy, cho nên lấy nhiều một chútEm trai đứng hàng thứ ba, ăn cơm cũng xếp hàng thứ ba, múc cả một chén lớn.Chỉ là hai thiếu niên đột nhiên xuất hiện này làm cho cô có chút sầu muộn, chỉ chuẩn bị sức ăn cho cả nhà thôi.Hôm nay là ăn cơm, cho nên làm ít hơn so với bình thường, nhưng mấy thanh niên đang tuổi lớn này lại có sức ăn rất tốt, phỏng chừng một nồi cơm này là không đủ ăn.Quên đi, chia trước rồi nói sau, nếu thật sự không được thì đi ăn mì, mị sợi Dương Xuân.Tề Thiệu cũng không ngại, hắn từ đồ ăn vặt đến mỹ thực đều nhiều không đếm xuể, cho nên cũng không quá trông cậy vào cơm của Cố gia.Nhưng, ăn một miếng cơm, hắn liền ngây ngẩn cả người.Hạt cơm to tròn có vị rõ ràng, rau xanh nhẹ nhàng khoan khoái cùng thịt muối tươi ngọt dung hợp hoàn mỹ, lại trộn thêm một muỗng mỡ heo, đây là một chén cơm thịt muối có linh hồn, cơm nhà mà lại tràn đầy khí tức.Mùi khói lửa nhân gian, xoa dịu lòng người phàm.Khương Nghị nhận lấy cơm Cố Vân Thải lấy cho, không biết như thế nào, ngửi thấy cơm nước thơm ngào ngạt, một chén cơm đầy ắp làm cho gã cảm thấy thật hạnh phúc.Hạnh phúc chưa từng có.“Tự mình tìm chỗ ngồi.” Cố Vân Thải ôn nhu cười với gã, tiểu Khê nói, đây là đồng bạn của em ấy, cũng chính là người một nhà.“Cứ coi đây là nhà mình đi, đừng câu nệ.”Trong làn khói mù mịt, khuôn mặt tươi cười của cô thật dịu dàng, khiến tâm của Khương Nghị khẽ nhúc nhích......