Tháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có…

Chương 286

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… "Cháu đã từng nói rằng trong tương lai, đó là chiến tranh thông tin điện tử, mà bất cứ ai có thể giành được quyền kiểm soát tối cao trong lĩnh vực này sẽ giành được chiến thắng cuối cùng."Chính những lời này đã kinh động đến các lãnh đạo.Ở trong nước rất nhiều người không ý thức được, cô đã sớm dự đoán hình thái chiến tranh tương lai.Đây là tầm nhìn xa trông rộng cỡ nào, ánh mắt cùng trí tuệ cỡ nào.Mà cô, còn chưa trưởng thành!Hắn nhịn không được nhìn Cố Vân Khê thật sâu, "Cháu, nói đúng rồi.”Kỳ thật hắn rất khó hiểu, nha đầu này rốt cuộc phán đoán như thế nào?Với kinh nghiệm cuộc sống của cô, không thể có ánh mắt và tầm nhìn xa như vậy.Cố Vân Khê nhìn thoáng qua bốn phía, tay phải lãnh đạo vung lên, mọi người nhao nhao lui ra ngoài, Hoắc lão chần chờ một chút, khó nói gì sau đó cũng yên lặng đi xuống.Lúc ông đi tới cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn Cố Vân Khê, trong mắt tràn đầy lo lắng.Nha đầu này to gan lớn mật, nhưng nơi này không phải chỗ để cô càn rỡ.Trong phòng chỉ có hai người, Cố Vân Khê hít sâu một hơi, cũng không giả bộ nhát gan sợ phiền phức.Giả bộ không được.Cô mím môi, trước tiên làm nền một chút."Cháu có sự nhạy bén bẩm sinh, bởi vì môi trường sống của cháu liên quan đến suy nghĩ nhiều hơn, ngay từ khi cháu tiếp xúc với máy tính, cháu đã nhận ra rằng máy tính có thể thay đổi thế giới."Theo tri thức càng ngày càng phong phú, đầu óc càng ngày càng thiên mã hành không, điểm mấu chốt từng cái nhảy ra, ngài nhìn thấy mấy thứ này đều là đột nhiên cháu thông suốt.”"Cháu không hiểu chiến tranh, nhưng cháu hiểu điện tử tin tức, thường xuyên sẽ nghĩ có thể dùng đến nơi nào, như thế nào mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn?Cô đơn giản giải thích suy nghĩ của mình, về phần đối phương có tin hay không, đó không liên quan đến cô. Dù điều tra cô thế nào, cô cũng không có vấn đề gì.Cô giải thích, là một loại thái độ. Cố Vân Khê khe khẽ thở dài một hơi, "Thật ra cháu rất ghét chiến tranh, nhưng cháu biết đôi khi đối diện với bạo lực, chúng ta chỉ có thể dùng bạo lực để bảo vệ hòa bình.”Vẻ mặt lãnh đạo rất nghiêm túc, nghe xong cô khẽ gật đầu, "Không sai, cháu trưởng thành sớm hơn tôi tưởng.”Cố Vân Khê vẻ mặt bất đắc dĩ cười, "Đắc tội với người khác, lần này đi HK một chuyến, lại đắc tội với rất nhiều người, ai cũng muốn g.i.ế.c cháu.”"Đây đều là việc nhỏ, ở đại lục này không ai dám động đến cháu." lãnh đạo biết những ân oán tình cừu này, nhưng không có để ở trong lòng, mà đem một chồng tư liệu dày đặc đưa cho cô, "Cháu xem những này."Cố Vân Khê nhận lấy, trong lòng than thở, là tin tức liên quan đến chiến tranh vùng Vịnh, cũng không biết từ nơi nào vơ vét được tình báo tuyệt mật.“Cái này... cháu có thể xem không?” Đây không phải là điều cô nên xem."Cứ xem, sau khi đọc xong hãy nói về suy nghĩ của mình, những người trẻ tuổi như các cháy có đầu óc linh hoạt và cách nhìn nhận vấn đề khác với thế hệ trước của chúng tôi." Lãnh đạo đã không ngủ ngon trong nhiều đêm, mà cùng các đồng nghiệp thảo luận và nghiên cứu những tiết lộ mà cuộc chiến này mang lại cho đất nước chúng ta.Quan trọng nhất là làm sao đối phó.Cô có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, cho nên hắn cố ý gọi cô tới, cũng là muốn nghe nhiều ý kiến khắp nơi.Cố Vân Khê còn có thể nói cái gì? Chuyện cho tới bây giờ, cô là không thể trốn tránh.Cô lật từng trang một, suốt nửa giờ mới xem xong, cô nhìn thấy hiện thực ghê người.Cuộc chiến này là một phương thức tác chiến hoàn toàn mới, chính thức tuyên bố thời đại mới đã đến.Cô khẽ thở dài, "Mà, chúng ta đã rớt lại phía sau rồi.”Cái nhìn của cô cũng giống bọn họ, lãnh đạo cũng không nhịn được thở dài, "Lạc hậu sẽ bị đánh.”Những lời này quá nặng nề, không biết có bao nhiêu tiên liệt đổ m.á.u hy sinh, tìm mọi cách gian nan mới thoát khỏi lạc hậu, mới đi tới hôm nay, mới có cuộc sống an ổn.Bọn họ tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hư!Bọn họ cũng tuyệt đối không cho phép trở lại hoàn cảnh bấp bênh, bị liên quân các quốc gia khi nhục, chiến hỏa bay tán loạn, dân chúng lầm than bi thảm.“Bạn học Cố, nói về suy nghĩ của cháu đối với chiến tranh tương lai.”Tâm tình Cố Vân Khê rất nặng nề, cho dù biết tương lai tươi sáng, nhưng, thân ở thời đại này, mới hiểu được lúc này chúng ta cũng không cường đại.Vì đất nước của mình, cô không thể trốn tránh trách nhiệm.

"Cháu đã từng nói rằng trong tương lai, đó là chiến tranh thông tin điện tử, mà bất cứ ai có thể giành được quyền kiểm soát tối cao trong lĩnh vực này sẽ giành được chiến thắng cuối cùng."

Chính những lời này đã kinh động đến các lãnh đạo.

Ở trong nước rất nhiều người không ý thức được, cô đã sớm dự đoán hình thái chiến tranh tương lai.

Đây là tầm nhìn xa trông rộng cỡ nào, ánh mắt cùng trí tuệ cỡ nào.

Mà cô, còn chưa trưởng thành!

Hắn nhịn không được nhìn Cố Vân Khê thật sâu, "Cháu, nói đúng rồi.”

Kỳ thật hắn rất khó hiểu, nha đầu này rốt cuộc phán đoán như thế nào?

Với kinh nghiệm cuộc sống của cô, không thể có ánh mắt và tầm nhìn xa như vậy.

Cố Vân Khê nhìn thoáng qua bốn phía, tay phải lãnh đạo vung lên, mọi người nhao nhao lui ra ngoài, Hoắc lão chần chờ một chút, khó nói gì sau đó cũng yên lặng đi xuống.

Lúc ông đi tới cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn Cố Vân Khê, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Nha đầu này to gan lớn mật, nhưng nơi này không phải chỗ để cô càn rỡ.

Trong phòng chỉ có hai người, Cố Vân Khê hít sâu một hơi, cũng không giả bộ nhát gan sợ phiền phức.

Giả bộ không được.

Cô mím môi, trước tiên làm nền một chút.

"Cháu có sự nhạy bén bẩm sinh, bởi vì môi trường sống của cháu liên quan đến suy nghĩ nhiều hơn, ngay từ khi cháu tiếp xúc với máy tính, cháu đã nhận ra rằng máy tính có thể thay đổi thế giới."

Theo tri thức càng ngày càng phong phú, đầu óc càng ngày càng thiên mã hành không, điểm mấu chốt từng cái nhảy ra, ngài nhìn thấy mấy thứ này đều là đột nhiên cháu thông suốt.”

"Cháu không hiểu chiến tranh, nhưng cháu hiểu điện tử tin tức, thường xuyên sẽ nghĩ có thể dùng đến nơi nào, như thế nào mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn?

Cô đơn giản giải thích suy nghĩ của mình, về phần đối phương có tin hay không, đó không liên quan đến cô. Dù điều tra cô thế nào, cô cũng không có vấn đề gì.

Cô giải thích, là một loại thái độ. Cố Vân Khê khe khẽ thở dài một hơi, "Thật ra cháu rất ghét chiến tranh, nhưng cháu biết đôi khi đối diện với bạo lực, chúng ta chỉ có thể dùng bạo lực để bảo vệ hòa bình.”

Vẻ mặt lãnh đạo rất nghiêm túc, nghe xong cô khẽ gật đầu, "Không sai, cháu trưởng thành sớm hơn tôi tưởng.”

Cố Vân Khê vẻ mặt bất đắc dĩ cười, "Đắc tội với người khác, lần này đi HK một chuyến, lại đắc tội với rất nhiều người, ai cũng muốn g.i.ế.c cháu.”

"Đây đều là việc nhỏ, ở đại lục này không ai dám động đến cháu." lãnh đạo biết những ân oán tình cừu này, nhưng không có để ở trong lòng, mà đem một chồng tư liệu dày đặc đưa cho cô, "Cháu xem những này."

Cố Vân Khê nhận lấy, trong lòng than thở, là tin tức liên quan đến chiến tranh vùng Vịnh, cũng không biết từ nơi nào vơ vét được tình báo tuyệt mật.

“Cái này... cháu có thể xem không?” Đây không phải là điều cô nên xem.

"Cứ xem, sau khi đọc xong hãy nói về suy nghĩ của mình, những người trẻ tuổi như các cháy có đầu óc linh hoạt và cách nhìn nhận vấn đề khác với thế hệ trước của chúng tôi." Lãnh đạo đã không ngủ ngon trong nhiều đêm, mà cùng các đồng nghiệp thảo luận và nghiên cứu những tiết lộ mà cuộc chiến này mang lại cho đất nước chúng ta.

Quan trọng nhất là làm sao đối phó.

Cô có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, cho nên hắn cố ý gọi cô tới, cũng là muốn nghe nhiều ý kiến khắp nơi.

Cố Vân Khê còn có thể nói cái gì? Chuyện cho tới bây giờ, cô là không thể trốn tránh.

Cô lật từng trang một, suốt nửa giờ mới xem xong, cô nhìn thấy hiện thực ghê người.

Cuộc chiến này là một phương thức tác chiến hoàn toàn mới, chính thức tuyên bố thời đại mới đã đến.

Cô khẽ thở dài, "Mà, chúng ta đã rớt lại phía sau rồi.”

Cái nhìn của cô cũng giống bọn họ, lãnh đạo cũng không nhịn được thở dài, "Lạc hậu sẽ bị đánh.”

Những lời này quá nặng nề, không biết có bao nhiêu tiên liệt đổ m.á.u hy sinh, tìm mọi cách gian nan mới thoát khỏi lạc hậu, mới đi tới hôm nay, mới có cuộc sống an ổn.

Bọn họ tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hư!

Bọn họ cũng tuyệt đối không cho phép trở lại hoàn cảnh bấp bênh, bị liên quân các quốc gia khi nhục, chiến hỏa bay tán loạn, dân chúng lầm than bi thảm.

“Bạn học Cố, nói về suy nghĩ của cháu đối với chiến tranh tương lai.”

Tâm tình Cố Vân Khê rất nặng nề, cho dù biết tương lai tươi sáng, nhưng, thân ở thời đại này, mới hiểu được lúc này chúng ta cũng không cường đại.

Vì đất nước của mình, cô không thể trốn tránh trách nhiệm.

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… "Cháu đã từng nói rằng trong tương lai, đó là chiến tranh thông tin điện tử, mà bất cứ ai có thể giành được quyền kiểm soát tối cao trong lĩnh vực này sẽ giành được chiến thắng cuối cùng."Chính những lời này đã kinh động đến các lãnh đạo.Ở trong nước rất nhiều người không ý thức được, cô đã sớm dự đoán hình thái chiến tranh tương lai.Đây là tầm nhìn xa trông rộng cỡ nào, ánh mắt cùng trí tuệ cỡ nào.Mà cô, còn chưa trưởng thành!Hắn nhịn không được nhìn Cố Vân Khê thật sâu, "Cháu, nói đúng rồi.”Kỳ thật hắn rất khó hiểu, nha đầu này rốt cuộc phán đoán như thế nào?Với kinh nghiệm cuộc sống của cô, không thể có ánh mắt và tầm nhìn xa như vậy.Cố Vân Khê nhìn thoáng qua bốn phía, tay phải lãnh đạo vung lên, mọi người nhao nhao lui ra ngoài, Hoắc lão chần chờ một chút, khó nói gì sau đó cũng yên lặng đi xuống.Lúc ông đi tới cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn Cố Vân Khê, trong mắt tràn đầy lo lắng.Nha đầu này to gan lớn mật, nhưng nơi này không phải chỗ để cô càn rỡ.Trong phòng chỉ có hai người, Cố Vân Khê hít sâu một hơi, cũng không giả bộ nhát gan sợ phiền phức.Giả bộ không được.Cô mím môi, trước tiên làm nền một chút."Cháu có sự nhạy bén bẩm sinh, bởi vì môi trường sống của cháu liên quan đến suy nghĩ nhiều hơn, ngay từ khi cháu tiếp xúc với máy tính, cháu đã nhận ra rằng máy tính có thể thay đổi thế giới."Theo tri thức càng ngày càng phong phú, đầu óc càng ngày càng thiên mã hành không, điểm mấu chốt từng cái nhảy ra, ngài nhìn thấy mấy thứ này đều là đột nhiên cháu thông suốt.”"Cháu không hiểu chiến tranh, nhưng cháu hiểu điện tử tin tức, thường xuyên sẽ nghĩ có thể dùng đến nơi nào, như thế nào mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn?Cô đơn giản giải thích suy nghĩ của mình, về phần đối phương có tin hay không, đó không liên quan đến cô. Dù điều tra cô thế nào, cô cũng không có vấn đề gì.Cô giải thích, là một loại thái độ. Cố Vân Khê khe khẽ thở dài một hơi, "Thật ra cháu rất ghét chiến tranh, nhưng cháu biết đôi khi đối diện với bạo lực, chúng ta chỉ có thể dùng bạo lực để bảo vệ hòa bình.”Vẻ mặt lãnh đạo rất nghiêm túc, nghe xong cô khẽ gật đầu, "Không sai, cháu trưởng thành sớm hơn tôi tưởng.”Cố Vân Khê vẻ mặt bất đắc dĩ cười, "Đắc tội với người khác, lần này đi HK một chuyến, lại đắc tội với rất nhiều người, ai cũng muốn g.i.ế.c cháu.”"Đây đều là việc nhỏ, ở đại lục này không ai dám động đến cháu." lãnh đạo biết những ân oán tình cừu này, nhưng không có để ở trong lòng, mà đem một chồng tư liệu dày đặc đưa cho cô, "Cháu xem những này."Cố Vân Khê nhận lấy, trong lòng than thở, là tin tức liên quan đến chiến tranh vùng Vịnh, cũng không biết từ nơi nào vơ vét được tình báo tuyệt mật.“Cái này... cháu có thể xem không?” Đây không phải là điều cô nên xem."Cứ xem, sau khi đọc xong hãy nói về suy nghĩ của mình, những người trẻ tuổi như các cháy có đầu óc linh hoạt và cách nhìn nhận vấn đề khác với thế hệ trước của chúng tôi." Lãnh đạo đã không ngủ ngon trong nhiều đêm, mà cùng các đồng nghiệp thảo luận và nghiên cứu những tiết lộ mà cuộc chiến này mang lại cho đất nước chúng ta.Quan trọng nhất là làm sao đối phó.Cô có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, cho nên hắn cố ý gọi cô tới, cũng là muốn nghe nhiều ý kiến khắp nơi.Cố Vân Khê còn có thể nói cái gì? Chuyện cho tới bây giờ, cô là không thể trốn tránh.Cô lật từng trang một, suốt nửa giờ mới xem xong, cô nhìn thấy hiện thực ghê người.Cuộc chiến này là một phương thức tác chiến hoàn toàn mới, chính thức tuyên bố thời đại mới đã đến.Cô khẽ thở dài, "Mà, chúng ta đã rớt lại phía sau rồi.”Cái nhìn của cô cũng giống bọn họ, lãnh đạo cũng không nhịn được thở dài, "Lạc hậu sẽ bị đánh.”Những lời này quá nặng nề, không biết có bao nhiêu tiên liệt đổ m.á.u hy sinh, tìm mọi cách gian nan mới thoát khỏi lạc hậu, mới đi tới hôm nay, mới có cuộc sống an ổn.Bọn họ tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hư!Bọn họ cũng tuyệt đối không cho phép trở lại hoàn cảnh bấp bênh, bị liên quân các quốc gia khi nhục, chiến hỏa bay tán loạn, dân chúng lầm than bi thảm.“Bạn học Cố, nói về suy nghĩ của cháu đối với chiến tranh tương lai.”Tâm tình Cố Vân Khê rất nặng nề, cho dù biết tương lai tươi sáng, nhưng, thân ở thời đại này, mới hiểu được lúc này chúng ta cũng không cường đại.Vì đất nước của mình, cô không thể trốn tránh trách nhiệm.

Chương 286