Tháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có…
Chương 292
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Cố Vân Khê tò mò mở ra nhìn, ánh mắt không khỏi sáng lên, niềm vui không ngừng kéo đến bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng!Bên phải Cố Cung có một con hẻm, đường không rộng, tứ hợp viện lớn nhỏ hai bên được chăm sóc vô cùng tốt. Nơi đây thỉnh thoảng cũng xe ra vào.Đây là khu vực yên tĩnh trong thành phố xa hoa náo nhiệt, căn nhà này cách Cố Cung chỉ có một bức tường.Cố Vân Khê đẩy cửa chính đóng chặt ra. Đập vào mắt cô chính là vách tường, từng viên gạch, từng viên ngói trong đó đều tản ra khí tức cổ xưa.Xuyên qua cánh cổng hoa chính là chính viện. Trong chính viện có cái sân rất lớn, ánh sáng nơi đây cũng rất tốt, cỏ dại mọc xung quanh đã được cắt tỉa gọn gàng, tuy nhiên vẫn lưu lại một tầng u ám.Nhà không có người ở thường chính là như vậy, nhưng cô có thể nhìn ra được nơi đây được người ta chăm sóc rất tốt.Thư ký Vương giới thiệu: "Đây là tứ hợp viện Tam Tiến, phía sau còn có một hậu viện, tôi dẫn cô đi nhìn xem.”Sân sau lại còn lớn hơn sân trước. Trong sân còn có thể trồng được rau và hoa. Ở hậu viện cũng có 3 gian: Đông phòng, Tây phòng cùng Nhị phòng, cách bố trí cũng tương tự như ở chính viện.Cố Vân Khê vô cùng vui vẻ. Căn nhà lớn như vậy, cho dù sau này có tiền cô cũng chưa chắc có thể mua được.” Tôi rất thích căn nhà này. Anh chuyển lời giúp tôi cảm ơn lãnh đạo của các anh.”Thư ký Vương cười nói: "Thích là tốt rồi, trước khi vào ở còn phải cần tìm nhân viên tu chữa lại một chút. Tôi đưa danh thiếp của bọn họ lại cho cô.”“Vâng, cảm ơn thư ký Vương.” Cố Vân Khê bắt đầu suy nghĩ cách sắp xếp các phòng ốc.Căn nhà này cho dù sau này bốn anh em bọn cô có gia đình riêng, có thêm con cái bọn họ ở vẫn rất thoải mái. Cô dự định sẽ cho anh cả và anh ba cùng ở chính viện, cô và chị hai sẽ ở hậu viện, còn tiểu viện kia sẽ để cho người làm ở. Chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy vui rồi.Thư ký Vương nhìn cô một cái: "Lãnh đạo còn nhờ tôi chuyển giúp một câu.”“Anh nói đi.” Cố Vân Khê nhanh chóng thu hồi khuôn mặt tươi cười của mình lại. Mục đích chính của bọn họ cũng đã đến.Thư ký Vương đã xem qua báo cáo Cố Vân Khê viết, không thể không nói, anh ta vô cùng kinh ngạc.Dự đoán của cô gái này đối với các cuộc chiến tranh tương lai có thể nói là đi trước thời đại, những ý tưởng cũng vô cùng mới lạ. Nhưng, nếu bọn họ cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy những chuyện này rất có khả năng xảy ra.Trình bày của cô đối với kỹ thuật điện tử rất chuyên sâu và cũng rất rõ ràng, tựa như một bản thiết kế đến từ tương lai vậy, làm bọn họ không khỏi vô cùng thán phục. Ở nước họ hiện tại cũng rất lạc hậu, cảm giác phải thay đổi mục tiêu, tiến lên đà phát triển, mà phải là phát triển một cách cấp tốc, một cách triệt để khiến cho bọn họ bị áp lực đến sắp nghẹt thở, các cuộc hội nghị thì lại liên tục được diễn ra nhưng không thu lại kết quả."Ngài ấy muốn cô trở thành Bộ trưởng của ngành công nghiệp thông tin điện tử."“Thông tin điện tử...” Vẻ mặt Cố Vân Khê có chút phức tạp, thật ra cô đã sớm đoán được vài phần."Đất nước chúng ta hiện đang rất cần một nhóm nhân lực tài giỏi trong lĩnh vực này. Ngài ấy thấy được cô rất tài năng, lại có tầm nhìn xa trông rộng và khả năng tiếp xúc vô cùng nhạy bén. Theo ngài ấy, vị trí này cô là người thích hợp nhất.” Về vấn đề này, Cố Vân Khê được rất nhiều đại biểu trong cuộc họp trức bỏ phiếu tán thành.Lãnh đạo của bọn họ từ trước đến nay được là nhân vật rất đáng gờm, kinh nghiệm xã hội của ngài ấy rất sâu, tầm nhìn thế cục cũng xa hơn những người khác. Nhưng, Cố Vân Khê thì sao? Cô chỉ cần dựa vào mấy tờ báo cùng mấy quyển sách, mà đã có thể cho ra kết quả như vậy, cũng có thể xem là nhân vật không tầm thường đi.Những người xem qua bản báo cáo kia đều đang muốn biết được tác giả XI là ai? Tại sao lại sử dụng mật danh như vậy? Đây là học giả thâm niên chúng ta cử ra nước ngoài du học sao? Hay là thiên tài quân sự nào đó đang ẩn núp trong quân doanh?Cố Vân Khê nào biết nhiều như vậy, cô nghe vậy thì thấy có chút phiền muộn: "Vậy phải ra nước ngoài du học.”Đây là ngành công nghiệp mới, công nghệ kỹ thuật cũng mới được phát triển, sử dụng vài năm trở lại đây nên trong nước bọn họ hiện tại vẫn chưa có. Theo kế hoạch của cuộc họp hôm qua, cô sẽ ra nước ngoài học tiến sĩ ít nhất là ba năm.
Cố Vân Khê tò mò mở ra nhìn, ánh mắt không khỏi sáng lên, niềm vui không ngừng kéo đến bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng!
Bên phải Cố Cung có một con hẻm, đường không rộng, tứ hợp viện lớn nhỏ hai bên được chăm sóc vô cùng tốt. Nơi đây thỉnh thoảng cũng xe ra vào.
Đây là khu vực yên tĩnh trong thành phố xa hoa náo nhiệt, căn nhà này cách Cố Cung chỉ có một bức tường.
Cố Vân Khê đẩy cửa chính đóng chặt ra. Đập vào mắt cô chính là vách tường, từng viên gạch, từng viên ngói trong đó đều tản ra khí tức cổ xưa.
Xuyên qua cánh cổng hoa chính là chính viện. Trong chính viện có cái sân rất lớn, ánh sáng nơi đây cũng rất tốt, cỏ dại mọc xung quanh đã được cắt tỉa gọn gàng, tuy nhiên vẫn lưu lại một tầng u ám.
Nhà không có người ở thường chính là như vậy, nhưng cô có thể nhìn ra được nơi đây được người ta chăm sóc rất tốt.
Thư ký Vương giới thiệu: "Đây là tứ hợp viện Tam Tiến, phía sau còn có một hậu viện, tôi dẫn cô đi nhìn xem.”
Sân sau lại còn lớn hơn sân trước. Trong sân còn có thể trồng được rau và hoa. Ở hậu viện cũng có 3 gian: Đông phòng, Tây phòng cùng Nhị phòng, cách bố trí cũng tương tự như ở chính viện.
Cố Vân Khê vô cùng vui vẻ. Căn nhà lớn như vậy, cho dù sau này có tiền cô cũng chưa chắc có thể mua được.” Tôi rất thích căn nhà này. Anh chuyển lời giúp tôi cảm ơn lãnh đạo của các anh.”
Thư ký Vương cười nói: "Thích là tốt rồi, trước khi vào ở còn phải cần tìm nhân viên tu chữa lại một chút. Tôi đưa danh thiếp của bọn họ lại cho cô.”
“Vâng, cảm ơn thư ký Vương.” Cố Vân Khê bắt đầu suy nghĩ cách sắp xếp các phòng ốc.
Căn nhà này cho dù sau này bốn anh em bọn cô có gia đình riêng, có thêm con cái bọn họ ở vẫn rất thoải mái. Cô dự định sẽ cho anh cả và anh ba cùng ở chính viện, cô và chị hai sẽ ở hậu viện, còn tiểu viện kia sẽ để cho người làm ở. Chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy vui rồi.
Thư ký Vương nhìn cô một cái: "Lãnh đạo còn nhờ tôi chuyển giúp một câu.”
“Anh nói đi.” Cố Vân Khê nhanh chóng thu hồi khuôn mặt tươi cười của mình lại. Mục đích chính của bọn họ cũng đã đến.
Thư ký Vương đã xem qua báo cáo Cố Vân Khê viết, không thể không nói, anh ta vô cùng kinh ngạc.
Dự đoán của cô gái này đối với các cuộc chiến tranh tương lai có thể nói là đi trước thời đại, những ý tưởng cũng vô cùng mới lạ. Nhưng, nếu bọn họ cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy những chuyện này rất có khả năng xảy ra.
Trình bày của cô đối với kỹ thuật điện tử rất chuyên sâu và cũng rất rõ ràng, tựa như một bản thiết kế đến từ tương lai vậy, làm bọn họ không khỏi vô cùng thán phục. Ở nước họ hiện tại cũng rất lạc hậu, cảm giác phải thay đổi mục tiêu, tiến lên đà phát triển, mà phải là phát triển một cách cấp tốc, một cách triệt để khiến cho bọn họ bị áp lực đến sắp nghẹt thở, các cuộc hội nghị thì lại liên tục được diễn ra nhưng không thu lại kết quả.
"Ngài ấy muốn cô trở thành Bộ trưởng của ngành công nghiệp thông tin điện tử."
“Thông tin điện tử...” Vẻ mặt Cố Vân Khê có chút phức tạp, thật ra cô đã sớm đoán được vài phần.
"Đất nước chúng ta hiện đang rất cần một nhóm nhân lực tài giỏi trong lĩnh vực này. Ngài ấy thấy được cô rất tài năng, lại có tầm nhìn xa trông rộng và khả năng tiếp xúc vô cùng nhạy bén. Theo ngài ấy, vị trí này cô là người thích hợp nhất.” Về vấn đề này, Cố Vân Khê được rất nhiều đại biểu trong cuộc họp trức bỏ phiếu tán thành.
Lãnh đạo của bọn họ từ trước đến nay được là nhân vật rất đáng gờm, kinh nghiệm xã hội của ngài ấy rất sâu, tầm nhìn thế cục cũng xa hơn những người khác. Nhưng, Cố Vân Khê thì sao? Cô chỉ cần dựa vào mấy tờ báo cùng mấy quyển sách, mà đã có thể cho ra kết quả như vậy, cũng có thể xem là nhân vật không tầm thường đi.
Những người xem qua bản báo cáo kia đều đang muốn biết được tác giả XI là ai? Tại sao lại sử dụng mật danh như vậy? Đây là học giả thâm niên chúng ta cử ra nước ngoài du học sao? Hay là thiên tài quân sự nào đó đang ẩn núp trong quân doanh?
Cố Vân Khê nào biết nhiều như vậy, cô nghe vậy thì thấy có chút phiền muộn: "Vậy phải ra nước ngoài du học.”
Đây là ngành công nghiệp mới, công nghệ kỹ thuật cũng mới được phát triển, sử dụng vài năm trở lại đây nên trong nước bọn họ hiện tại vẫn chưa có. Theo kế hoạch của cuộc họp hôm qua, cô sẽ ra nước ngoài học tiến sĩ ít nhất là ba năm.
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Cố Vân Khê tò mò mở ra nhìn, ánh mắt không khỏi sáng lên, niềm vui không ngừng kéo đến bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng!Bên phải Cố Cung có một con hẻm, đường không rộng, tứ hợp viện lớn nhỏ hai bên được chăm sóc vô cùng tốt. Nơi đây thỉnh thoảng cũng xe ra vào.Đây là khu vực yên tĩnh trong thành phố xa hoa náo nhiệt, căn nhà này cách Cố Cung chỉ có một bức tường.Cố Vân Khê đẩy cửa chính đóng chặt ra. Đập vào mắt cô chính là vách tường, từng viên gạch, từng viên ngói trong đó đều tản ra khí tức cổ xưa.Xuyên qua cánh cổng hoa chính là chính viện. Trong chính viện có cái sân rất lớn, ánh sáng nơi đây cũng rất tốt, cỏ dại mọc xung quanh đã được cắt tỉa gọn gàng, tuy nhiên vẫn lưu lại một tầng u ám.Nhà không có người ở thường chính là như vậy, nhưng cô có thể nhìn ra được nơi đây được người ta chăm sóc rất tốt.Thư ký Vương giới thiệu: "Đây là tứ hợp viện Tam Tiến, phía sau còn có một hậu viện, tôi dẫn cô đi nhìn xem.”Sân sau lại còn lớn hơn sân trước. Trong sân còn có thể trồng được rau và hoa. Ở hậu viện cũng có 3 gian: Đông phòng, Tây phòng cùng Nhị phòng, cách bố trí cũng tương tự như ở chính viện.Cố Vân Khê vô cùng vui vẻ. Căn nhà lớn như vậy, cho dù sau này có tiền cô cũng chưa chắc có thể mua được.” Tôi rất thích căn nhà này. Anh chuyển lời giúp tôi cảm ơn lãnh đạo của các anh.”Thư ký Vương cười nói: "Thích là tốt rồi, trước khi vào ở còn phải cần tìm nhân viên tu chữa lại một chút. Tôi đưa danh thiếp của bọn họ lại cho cô.”“Vâng, cảm ơn thư ký Vương.” Cố Vân Khê bắt đầu suy nghĩ cách sắp xếp các phòng ốc.Căn nhà này cho dù sau này bốn anh em bọn cô có gia đình riêng, có thêm con cái bọn họ ở vẫn rất thoải mái. Cô dự định sẽ cho anh cả và anh ba cùng ở chính viện, cô và chị hai sẽ ở hậu viện, còn tiểu viện kia sẽ để cho người làm ở. Chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy vui rồi.Thư ký Vương nhìn cô một cái: "Lãnh đạo còn nhờ tôi chuyển giúp một câu.”“Anh nói đi.” Cố Vân Khê nhanh chóng thu hồi khuôn mặt tươi cười của mình lại. Mục đích chính của bọn họ cũng đã đến.Thư ký Vương đã xem qua báo cáo Cố Vân Khê viết, không thể không nói, anh ta vô cùng kinh ngạc.Dự đoán của cô gái này đối với các cuộc chiến tranh tương lai có thể nói là đi trước thời đại, những ý tưởng cũng vô cùng mới lạ. Nhưng, nếu bọn họ cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy những chuyện này rất có khả năng xảy ra.Trình bày của cô đối với kỹ thuật điện tử rất chuyên sâu và cũng rất rõ ràng, tựa như một bản thiết kế đến từ tương lai vậy, làm bọn họ không khỏi vô cùng thán phục. Ở nước họ hiện tại cũng rất lạc hậu, cảm giác phải thay đổi mục tiêu, tiến lên đà phát triển, mà phải là phát triển một cách cấp tốc, một cách triệt để khiến cho bọn họ bị áp lực đến sắp nghẹt thở, các cuộc hội nghị thì lại liên tục được diễn ra nhưng không thu lại kết quả."Ngài ấy muốn cô trở thành Bộ trưởng của ngành công nghiệp thông tin điện tử."“Thông tin điện tử...” Vẻ mặt Cố Vân Khê có chút phức tạp, thật ra cô đã sớm đoán được vài phần."Đất nước chúng ta hiện đang rất cần một nhóm nhân lực tài giỏi trong lĩnh vực này. Ngài ấy thấy được cô rất tài năng, lại có tầm nhìn xa trông rộng và khả năng tiếp xúc vô cùng nhạy bén. Theo ngài ấy, vị trí này cô là người thích hợp nhất.” Về vấn đề này, Cố Vân Khê được rất nhiều đại biểu trong cuộc họp trức bỏ phiếu tán thành.Lãnh đạo của bọn họ từ trước đến nay được là nhân vật rất đáng gờm, kinh nghiệm xã hội của ngài ấy rất sâu, tầm nhìn thế cục cũng xa hơn những người khác. Nhưng, Cố Vân Khê thì sao? Cô chỉ cần dựa vào mấy tờ báo cùng mấy quyển sách, mà đã có thể cho ra kết quả như vậy, cũng có thể xem là nhân vật không tầm thường đi.Những người xem qua bản báo cáo kia đều đang muốn biết được tác giả XI là ai? Tại sao lại sử dụng mật danh như vậy? Đây là học giả thâm niên chúng ta cử ra nước ngoài du học sao? Hay là thiên tài quân sự nào đó đang ẩn núp trong quân doanh?Cố Vân Khê nào biết nhiều như vậy, cô nghe vậy thì thấy có chút phiền muộn: "Vậy phải ra nước ngoài du học.”Đây là ngành công nghiệp mới, công nghệ kỹ thuật cũng mới được phát triển, sử dụng vài năm trở lại đây nên trong nước bọn họ hiện tại vẫn chưa có. Theo kế hoạch của cuộc họp hôm qua, cô sẽ ra nước ngoài học tiến sĩ ít nhất là ba năm.