Tháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có…

Chương 308

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Cố Hải Triều là chủ của gia đình, chủ động tiến lên chào hỏi: "Bạn của Tiểu Khê, thì cũng chính là bạn của cả nhà chúng ta. Hoan nghênh em đến đây, Hoắc Minh Duyệt.”Cố Vân Thải cũng cười vươn tay phải, ra: “Rất vui được gặp em, em gái Minh Duyệt.”Hoắc Minh Duyệt chỉ cúi đầu, một chút phản ứng cũng không có.Mọi người cũng không ngại, người ta đây là bệnh nha, chứ không phải là không lễ phép.“Mọi người vào nhà trước đi.”Bốn anh em Cố gia cộng thêm Khương Nghị, Tề Tĩnh, Thi Vân Vân cùng Hoắc Minh Duyệt nhanh chóng đi vào trong nha. Bọn họ tổng cộng có tám người, đều vây quanh bàn ăn mà ăn ngấu nghiến. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng chén đũa và tiếng ăn của mọi người.Cố Vân Khê đem mỗi món ăn đều nếm thử một lần, cô cảm thấy món nào ăn cũng ngon: “Chị hai, đồ ăn chị nấu là ngon nhất. Đặc biệt là món cá dưa chua này, em ăn ngon đến phát khóc. Có một người chị như vậy, đúng thật là tuyệt nha.”Thi Vân Vân học bù xong mới vội vàng chạy tới: "A Thái ở phương diện nấu ăn đặc biệt có thiên phú, còn nấu ngon hơn cả đầu bếp ở nhà hàng năm sao nữa.”Nghe bọn họ khoa trương khen ngợi như vậy, Cố Vân Thải nhịn không được cười nói: “Hai người thích là tốt rồi, tôi làm sao so được với đầu bếp chứ.”Cô chỉ là tự mày mò mà học được, các món ăn của cô cũng chỉ là mấy món bình thường. Hằng ngày dựa vào sở thích mà nghiên cứu một chút, không nói cái khác, chỉ nói kỹ thuật nấu ăn của những đầu bếp kia, bọn họ đều là mấy chục năm khổ luyện mới có được.Nhưng khi nhìn thấy mọi người đều đem đồ ăn mình làm ra quét sạch, cô lại cảm thấy loại cảm giác thành tựu này cũng rất hạnh phúc.Cố Vân Khê ăn từng ngụm từng ngụm, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Hoắc Minh Duyệt bên cạnh.Bình thường Hoắc Minh Duyệt ăn cơm, đều là bảo mẫu đem thức ăn đặt vào trong một cái bát, đưa đến tận tay cho cô ăn.Nhưng lúc này, vị bảo mẫu kia đã bị bọn họ đuổi ra ngoài đi dạo phố, không ai giúp cô ăn cơm.Cố Vân Khê chỉ gắp cho cô một miếng sườn chua ngọt rồi mặc kệ cô. Hoắc Minh Duyệt có chút ngơ ngác, ăn hai miếng cơm Cố Vân Khê gắp cho, cũng không biết gắp thức ăn để ăn tiếp nữa.Cố Vân Khê cũng không có giúp nữa, dù sao muốn khỏi được bệnh này, mọi chuyện cũng phải dựa vào chính bản thân của cô ấy.Cố Vân Thải nhìn có chút không đành lòng, chần chờ một chút, nói: "Chị đi xem Phật Khiêu Tường đã ăn được rồi chưa?”Sau khi cô vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau trong phòng liền truyền đến một cỗ mùi thơm, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà nhìn theo: “Thơm quá đi.” Khương Nghị đứng lên: "Tôi đi giúp cô ấy.”Gã nhanh nhẹn đi vào phòng bếp, rất nhanh liền bưng một khay đi ra, trên khay có sáu cái chén nhỏ.Bát thứ nhất đặt ở vị trí của Cố Vân Thải, bát thứ hai đưa cho Cố Vân Khê.Khương Nghị trước chia cho bốn cô gái, còn lại hai chén đưa cho hai anh em Cố gia.Chờ gã chia xong, Cố Vân Thải lại bưng khay đi ra, nhưng trên khay chỉ có hai cái chén nhỏ, rất nhẹ.Khương Nghị vui vẻ nhận lấy, một chén đưa cho Tề Tĩnh, một chén là của mình.Cố Vân Khê nhíu mày, nhìn Khương Nghị một cái, chén canh này rất thú vị nha.Nhưng, rất nhanh, cô đã bị mỹ vị của Phật Khiêu Tường hấp dẫn, nhất thời quên mất chuyện không liên quan kia.Cô uống xong một chén, hơi nghiêng đầu nhìn Hoắc Minh Duyệt bên cạnh. Hoắc Minh Duyệt ăn rất ngon, mặt mày cũng giãn ra.“Tiểu Duyệt, em muốn thêm một chén nữa không?”“Muốn.” Lúc này Hoắc Minh Duyệt rốt cuộc mở miệng.Mọi người ngạc nhiên nhìn cô, Cố Hải Ba khoa trương nhất: “Thì ra biết nói nha, làm tôi giật cả mình.Nào, gọi một tiếng ‘anh’ thử xem.” Cậu có chút đắc ý nhìn cô ấy.Hoắc Minh Duyệt nhìn cậu một cái, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên: “Em trai thối.”“Phốc. "Cố Vân Khê cười phun nước canh ra.Cố Hải Ba trợn trắng mắt: “Em gái, em còn cười.”Cố Vân Khê cười càng to hơn: "Ha ha ha, em trai thối, em trai thối.”Cố Hải Ba thở phì phò cáo trạng: “Anh, anh xem đi, em gái thật đáng ghét.”Cố Hải Triều thờ ơ hỏi: "Vậy em muốn anh đánh em ấy?" Bọn họ là anh em sinh đôi, là thai ‘long phượng’ ngoài miệng tuy thường hay đấu võ mồm, nhưng thời khắc mấu chốt cũng rất thương yêu nhau, không ai có thể chia cắt tình anh em bọn họ.“Vậy thì thôi đi, em ấy có cười thế nào, thì vẫn là em gái mà em yêu thương nhất.”

Cố Hải Triều là chủ của gia đình, chủ động tiến lên chào hỏi: "Bạn của Tiểu Khê, thì cũng chính là bạn của cả nhà chúng ta. Hoan nghênh em đến đây, Hoắc Minh Duyệt.”

Cố Vân Thải cũng cười vươn tay phải, ra: “Rất vui được gặp em, em gái Minh Duyệt.”

Hoắc Minh Duyệt chỉ cúi đầu, một chút phản ứng cũng không có.

Mọi người cũng không ngại, người ta đây là bệnh nha, chứ không phải là không lễ phép.

“Mọi người vào nhà trước đi.”

Bốn anh em Cố gia cộng thêm Khương Nghị, Tề Tĩnh, Thi Vân Vân cùng Hoắc Minh Duyệt nhanh chóng đi vào trong nha. Bọn họ tổng cộng có tám người, đều vây quanh bàn ăn mà ăn ngấu nghiến. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng chén đũa và tiếng ăn của mọi người.

Cố Vân Khê đem mỗi món ăn đều nếm thử một lần, cô cảm thấy món nào ăn cũng ngon: “Chị hai, đồ ăn chị nấu là ngon nhất. Đặc biệt là món cá dưa chua này, em ăn ngon đến phát khóc. Có một người chị như vậy, đúng thật là tuyệt nha.”

Thi Vân Vân học bù xong mới vội vàng chạy tới: "A Thái ở phương diện nấu ăn đặc biệt có thiên phú, còn nấu ngon hơn cả đầu bếp ở nhà hàng năm sao nữa.”

Nghe bọn họ khoa trương khen ngợi như vậy, Cố Vân Thải nhịn không được cười nói: “Hai người thích là tốt rồi, tôi làm sao so được với đầu bếp chứ.”

Cô chỉ là tự mày mò mà học được, các món ăn của cô cũng chỉ là mấy món bình thường. Hằng ngày dựa vào sở thích mà nghiên cứu một chút, không nói cái khác, chỉ nói kỹ thuật nấu ăn của những đầu bếp kia, bọn họ đều là mấy chục năm khổ luyện mới có được.

Nhưng khi nhìn thấy mọi người đều đem đồ ăn mình làm ra quét sạch, cô lại cảm thấy loại cảm giác thành tựu này cũng rất hạnh phúc.

Cố Vân Khê ăn từng ngụm từng ngụm, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Hoắc Minh Duyệt bên cạnh.

Bình thường Hoắc Minh Duyệt ăn cơm, đều là bảo mẫu đem thức ăn đặt vào trong một cái bát, đưa đến tận tay cho cô ăn.

Nhưng lúc này, vị bảo mẫu kia đã bị bọn họ đuổi ra ngoài đi dạo phố, không ai giúp cô ăn cơm.

Cố Vân Khê chỉ gắp cho cô một miếng sườn chua ngọt rồi mặc kệ cô. Hoắc Minh Duyệt có chút ngơ ngác, ăn hai miếng cơm Cố Vân Khê gắp cho, cũng không biết gắp thức ăn để ăn tiếp nữa.

Cố Vân Khê cũng không có giúp nữa, dù sao muốn khỏi được bệnh này, mọi chuyện cũng phải dựa vào chính bản thân của cô ấy.

Cố Vân Thải nhìn có chút không đành lòng, chần chờ một chút, nói: "Chị đi xem Phật Khiêu Tường đã ăn được rồi chưa?”

Sau khi cô vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau trong phòng liền truyền đến một cỗ mùi thơm, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà nhìn theo: “Thơm quá đi.” Khương Nghị đứng lên: "Tôi đi giúp cô ấy.”

Gã nhanh nhẹn đi vào phòng bếp, rất nhanh liền bưng một khay đi ra, trên khay có sáu cái chén nhỏ.

Bát thứ nhất đặt ở vị trí của Cố Vân Thải, bát thứ hai đưa cho Cố Vân Khê.

Khương Nghị trước chia cho bốn cô gái, còn lại hai chén đưa cho hai anh em Cố gia.

Chờ gã chia xong, Cố Vân Thải lại bưng khay đi ra, nhưng trên khay chỉ có hai cái chén nhỏ, rất nhẹ.

Khương Nghị vui vẻ nhận lấy, một chén đưa cho Tề Tĩnh, một chén là của mình.

Cố Vân Khê nhíu mày, nhìn Khương Nghị một cái, chén canh này rất thú vị nha.

Nhưng, rất nhanh, cô đã bị mỹ vị của Phật Khiêu Tường hấp dẫn, nhất thời quên mất chuyện không liên quan kia.

Cô uống xong một chén, hơi nghiêng đầu nhìn Hoắc Minh Duyệt bên cạnh. Hoắc Minh Duyệt ăn rất ngon, mặt mày cũng giãn ra.

“Tiểu Duyệt, em muốn thêm một chén nữa không?”

“Muốn.” Lúc này Hoắc Minh Duyệt rốt cuộc mở miệng.

Mọi người ngạc nhiên nhìn cô, Cố Hải Ba khoa trương nhất: “Thì ra biết nói nha, làm tôi giật cả mình.Nào, gọi một tiếng ‘anh’ thử xem.” Cậu có chút đắc ý nhìn cô ấy.

Hoắc Minh Duyệt nhìn cậu một cái, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên: “Em trai thối.”

“Phốc. "Cố Vân Khê cười phun nước canh ra.

Cố Hải Ba trợn trắng mắt: “Em gái, em còn cười.”

Cố Vân Khê cười càng to hơn: "Ha ha ha, em trai thối, em trai thối.”

Cố Hải Ba thở phì phò cáo trạng: “Anh, anh xem đi, em gái thật đáng ghét.”

Cố Hải Triều thờ ơ hỏi: "Vậy em muốn anh đánh em ấy?" Bọn họ là anh em sinh đôi, là thai ‘long phượng’ ngoài miệng tuy thường hay đấu võ mồm, nhưng thời khắc mấu chốt cũng rất thương yêu nhau, không ai có thể chia cắt tình anh em bọn họ.

“Vậy thì thôi đi, em ấy có cười thế nào, thì vẫn là em gái mà em yêu thương nhất.”

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Cố Hải Triều là chủ của gia đình, chủ động tiến lên chào hỏi: "Bạn của Tiểu Khê, thì cũng chính là bạn của cả nhà chúng ta. Hoan nghênh em đến đây, Hoắc Minh Duyệt.”Cố Vân Thải cũng cười vươn tay phải, ra: “Rất vui được gặp em, em gái Minh Duyệt.”Hoắc Minh Duyệt chỉ cúi đầu, một chút phản ứng cũng không có.Mọi người cũng không ngại, người ta đây là bệnh nha, chứ không phải là không lễ phép.“Mọi người vào nhà trước đi.”Bốn anh em Cố gia cộng thêm Khương Nghị, Tề Tĩnh, Thi Vân Vân cùng Hoắc Minh Duyệt nhanh chóng đi vào trong nha. Bọn họ tổng cộng có tám người, đều vây quanh bàn ăn mà ăn ngấu nghiến. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng chén đũa và tiếng ăn của mọi người.Cố Vân Khê đem mỗi món ăn đều nếm thử một lần, cô cảm thấy món nào ăn cũng ngon: “Chị hai, đồ ăn chị nấu là ngon nhất. Đặc biệt là món cá dưa chua này, em ăn ngon đến phát khóc. Có một người chị như vậy, đúng thật là tuyệt nha.”Thi Vân Vân học bù xong mới vội vàng chạy tới: "A Thái ở phương diện nấu ăn đặc biệt có thiên phú, còn nấu ngon hơn cả đầu bếp ở nhà hàng năm sao nữa.”Nghe bọn họ khoa trương khen ngợi như vậy, Cố Vân Thải nhịn không được cười nói: “Hai người thích là tốt rồi, tôi làm sao so được với đầu bếp chứ.”Cô chỉ là tự mày mò mà học được, các món ăn của cô cũng chỉ là mấy món bình thường. Hằng ngày dựa vào sở thích mà nghiên cứu một chút, không nói cái khác, chỉ nói kỹ thuật nấu ăn của những đầu bếp kia, bọn họ đều là mấy chục năm khổ luyện mới có được.Nhưng khi nhìn thấy mọi người đều đem đồ ăn mình làm ra quét sạch, cô lại cảm thấy loại cảm giác thành tựu này cũng rất hạnh phúc.Cố Vân Khê ăn từng ngụm từng ngụm, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Hoắc Minh Duyệt bên cạnh.Bình thường Hoắc Minh Duyệt ăn cơm, đều là bảo mẫu đem thức ăn đặt vào trong một cái bát, đưa đến tận tay cho cô ăn.Nhưng lúc này, vị bảo mẫu kia đã bị bọn họ đuổi ra ngoài đi dạo phố, không ai giúp cô ăn cơm.Cố Vân Khê chỉ gắp cho cô một miếng sườn chua ngọt rồi mặc kệ cô. Hoắc Minh Duyệt có chút ngơ ngác, ăn hai miếng cơm Cố Vân Khê gắp cho, cũng không biết gắp thức ăn để ăn tiếp nữa.Cố Vân Khê cũng không có giúp nữa, dù sao muốn khỏi được bệnh này, mọi chuyện cũng phải dựa vào chính bản thân của cô ấy.Cố Vân Thải nhìn có chút không đành lòng, chần chờ một chút, nói: "Chị đi xem Phật Khiêu Tường đã ăn được rồi chưa?”Sau khi cô vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau trong phòng liền truyền đến một cỗ mùi thơm, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà nhìn theo: “Thơm quá đi.” Khương Nghị đứng lên: "Tôi đi giúp cô ấy.”Gã nhanh nhẹn đi vào phòng bếp, rất nhanh liền bưng một khay đi ra, trên khay có sáu cái chén nhỏ.Bát thứ nhất đặt ở vị trí của Cố Vân Thải, bát thứ hai đưa cho Cố Vân Khê.Khương Nghị trước chia cho bốn cô gái, còn lại hai chén đưa cho hai anh em Cố gia.Chờ gã chia xong, Cố Vân Thải lại bưng khay đi ra, nhưng trên khay chỉ có hai cái chén nhỏ, rất nhẹ.Khương Nghị vui vẻ nhận lấy, một chén đưa cho Tề Tĩnh, một chén là của mình.Cố Vân Khê nhíu mày, nhìn Khương Nghị một cái, chén canh này rất thú vị nha.Nhưng, rất nhanh, cô đã bị mỹ vị của Phật Khiêu Tường hấp dẫn, nhất thời quên mất chuyện không liên quan kia.Cô uống xong một chén, hơi nghiêng đầu nhìn Hoắc Minh Duyệt bên cạnh. Hoắc Minh Duyệt ăn rất ngon, mặt mày cũng giãn ra.“Tiểu Duyệt, em muốn thêm một chén nữa không?”“Muốn.” Lúc này Hoắc Minh Duyệt rốt cuộc mở miệng.Mọi người ngạc nhiên nhìn cô, Cố Hải Ba khoa trương nhất: “Thì ra biết nói nha, làm tôi giật cả mình.Nào, gọi một tiếng ‘anh’ thử xem.” Cậu có chút đắc ý nhìn cô ấy.Hoắc Minh Duyệt nhìn cậu một cái, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên: “Em trai thối.”“Phốc. "Cố Vân Khê cười phun nước canh ra.Cố Hải Ba trợn trắng mắt: “Em gái, em còn cười.”Cố Vân Khê cười càng to hơn: "Ha ha ha, em trai thối, em trai thối.”Cố Hải Ba thở phì phò cáo trạng: “Anh, anh xem đi, em gái thật đáng ghét.”Cố Hải Triều thờ ơ hỏi: "Vậy em muốn anh đánh em ấy?" Bọn họ là anh em sinh đôi, là thai ‘long phượng’ ngoài miệng tuy thường hay đấu võ mồm, nhưng thời khắc mấu chốt cũng rất thương yêu nhau, không ai có thể chia cắt tình anh em bọn họ.“Vậy thì thôi đi, em ấy có cười thế nào, thì vẫn là em gái mà em yêu thương nhất.”

Chương 308