Tháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có…

Chương 347

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Đêm khuya yên tĩnh, Cố Vân Khê nhìn lên bầu trời, ánh trăng sáng trong, sao đêm lấp lánh, thật đẹp.Tề Thiệu lẳng lặng nhìn gò má dịu dàng tinh xảo của cô: "Tiểu Khê, em thật sự đồng ý?”“Ừm.”Tề Thiệu có chút không rõ: “Vì sao? Tôi cho rằng em sẽ không đồng ý.”Cố Vân Khê không thích mua dây buộc mình, cô thích cuộc sống đơn giản thuần túy.“Đã không chiếm dụng bao nhiêu thời gian của tôi, đối với anh cả còn đang ở bên cạnh cha của anh lăn lộn làm ăn cũng được chiếu cố thêm, tôi cũng có thể giúp anh, những việc anh không tiện ra mặt thì tôi sẽ thay anh giải quyết, lại không phí sức gì, hàng năm còn có mấy trăm vạn ghi thêm vào sổ, sao mà không làm."Sau khi cân nhắc lợi hại, cô vẫn tiếp nhận phiền toái này.Nói phiền toái, cũng không phiền toái lắm, đứng ở góc độ người xem, không có tình cảm trộn lẫn, xử lý giải quyết mọi việc đều dứt khoát hơn, không cần cân nhắc vấn đề lâu dài.Phí quản lý này cô cũng không cần, qua tay cô sẽ đem quyên góp cho cảnh sát, chính bọn họ mới trực tiếp đổ m.á.u hy sinh, những người bình thường như cô mới có thể sống trong một hoàn cảnh an ổn.Tề Thiệu lại nghe ra thứ gì đó không giống, vui mừng nhướng mày: “Tiểu Khê, em là vì tôi?”“Chuyện này lợi nhiều hơn hại mà.”Cố Vân Khê không trực tiếp thừa nhận.Trong mắt Tề Thiệu tràn đầy vui sướng “Em là vì anh! Anh rất vui.”Giọng điệu khẳng định chắc nịch, vui sướng bộc lộ trong lời nói, giống như chiếm được trân bảo quý giá.Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, người này thật sự là...... không có biện pháp với hắn.Kệ đi, hắn vui vẻ là được rồi.“Khụ khụ.”Trong sân bên cạnh truyền đến tiếng kêu: “Tiểu Khê, đã trễ thế này còn không mau đi ngủ? Ngày mai còn phải dậy sớm lên đường.”“Em đi ngủ liền, anh cả, ngủ ngon.”Cố Vân Khê ngoan ngoãn trở về.“Tề Thiệu, ngủ ngon.”“Anh cả…”Tề Thiệu hướng anh cười lấy lòng.Cố Hải Triều tức giận trừng mắt một cái, trước kia còn chưa dám khẳng định, nhưng hôm nay anh chắc chắn khẳng định, hơn nữa còn nhìn ra người này lòng lang dạ sói! “Tề Thiệu, em gái tôi năm nay mới mười sáu tuổi, còn là một đứa nhỏ.”Không ngờ Tề Thiệu lại nói một câu: “Tôi chờ cô ấy trưởng thành, dù là bao lâu tôi cũng chờ.”“Tiểu Khê chưa chắc đã thích cậu.”Cố Hải Triều cảm thấy em gái còn nhỏ, chờ cô lớn lên có thể có nhiều lựa chọn hơn.Tề Thiệu cũng không tức giận, khẽ mỉm cười: “Tiểu Khê là một cô gái vô cùng kiêu ngạo, người được cô ấy chọn làm bạn đời chỉ có hai khả năng, một là mạnh hơn cô ấy, có thể làm cho cô ấy tin phục. Hai là phục cô ấy, toàn bộ nghe theo cô ấy”“Hai cái này tôi đều có thể làm được”.Vừa có thể nghe lời cô, lại có thể giao lưu học thuật, thậm chí có thể khiến cô tin phục.Cố Hải Triều thừa nhận lời người này nói rất có đạo lý, nhưng, anh không muốn chấp nhận.“Vậy cậu có từng nghĩ tới một khả còn lại, em ấy say mê học thuật, không có ý định yêu đương và kết hôn hay không?”Tề Thiệu sửng sốt một chút, không cần nghĩ ngợi lập tức nói:“Vậy có quan hệ gì, cô ấy không kết hôn, tôi cũng không kết hôn, chúng tôi đến bảy tám mươi tuổi còn có thể ngồi cùng một chỗ thảo luận học thuật, tôi cảm thấy rất tốt.”Mẹ nó, hắn thắng rồi! Cố Hải Triều quay đầu bước đi.Ngày đầu tiên trở lại sân trường, Cố Vân Khê nộp đại cương cùng một bản sơ thảo, sau đó đã bị ném cho một đống sách chuyên ngành, mấy môn học sắp tới phải thi.Được rồi, Cố Vân Khê đ.â.m đầu vào thư viện, ngày đêm học tập.Một bên học bài, một bên viết luận văn tốt nghiệp, còn phải liên hệ với trường học để ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cô bận rộn xoay quanh, những vấn đề khác đều không để ý tới.Một ngày này, cô ôm tập luận văn thật dày đi tìm tiến sĩ Hầu, còn chưa tới gần đã nghe thấy phòng thí nghiệm một mảnh vui mừng.Cô tò mò chạy tới: “Ồ, có gì vui mà náo nhiệt như vậy?”Tiến sĩ Hầu đưa một tờ tạp chí qua cho cô: “Tề Thiệu đã xuất bản thành công một bài luận văn được đăng trên tạp chí hàng đầu của giới học thuật, nhận được phản ứng rất tích cực.”Cố Vân Khê tò mò cầm lên nhìn, quả nhiên thấy được tên Tề Thiệu ở nơi bắt mắt nhất trên trang bìa tạp chí.Là luận văn về chuyên ngành vật lý, ý tưởng sáng tạo táo bạo của nó khiến người ta cảm thấy mới mẻ, mấu chốt là còn có thể dùng số liệu thực tế để bảo vệ luận án.

Đêm khuya yên tĩnh, Cố Vân Khê nhìn lên bầu trời, ánh trăng sáng trong, sao đêm lấp lánh, thật đẹp.

Tề Thiệu lẳng lặng nhìn gò má dịu dàng tinh xảo của cô: "Tiểu Khê, em thật sự đồng ý?”

“Ừm.”

Tề Thiệu có chút không rõ: “Vì sao? Tôi cho rằng em sẽ không đồng ý.”

Cố Vân Khê không thích mua dây buộc mình, cô thích cuộc sống đơn giản thuần túy.

“Đã không chiếm dụng bao nhiêu thời gian của tôi, đối với anh cả còn đang ở bên cạnh cha của anh lăn lộn làm ăn cũng được chiếu cố thêm, tôi cũng có thể giúp anh, những việc anh không tiện ra mặt thì tôi sẽ thay anh giải quyết, lại không phí sức gì, hàng năm còn có mấy trăm vạn ghi thêm vào sổ, sao mà không làm."

Sau khi cân nhắc lợi hại, cô vẫn tiếp nhận phiền toái này.

Nói phiền toái, cũng không phiền toái lắm, đứng ở góc độ người xem, không có tình cảm trộn lẫn, xử lý giải quyết mọi việc đều dứt khoát hơn, không cần cân nhắc vấn đề lâu dài.

Phí quản lý này cô cũng không cần, qua tay cô sẽ đem quyên góp cho cảnh sát, chính bọn họ mới trực tiếp đổ m.á.u hy sinh, những người bình thường như cô mới có thể sống trong một hoàn cảnh an ổn.

Tề Thiệu lại nghe ra thứ gì đó không giống, vui mừng nhướng mày: “Tiểu Khê, em là vì tôi?”

“Chuyện này lợi nhiều hơn hại mà.”Cố Vân Khê không trực tiếp thừa nhận.

Trong mắt Tề Thiệu tràn đầy vui sướng “Em là vì anh! Anh rất vui.”

Giọng điệu khẳng định chắc nịch, vui sướng bộc lộ trong lời nói, giống như chiếm được trân bảo quý giá.

Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, người này thật sự là...... không có biện pháp với hắn.

Kệ đi, hắn vui vẻ là được rồi.

“Khụ khụ.”Trong sân bên cạnh truyền đến tiếng kêu: “Tiểu Khê, đã trễ thế này còn không mau đi ngủ? Ngày mai còn phải dậy sớm lên đường.”

“Em đi ngủ liền, anh cả, ngủ ngon.”Cố Vân Khê ngoan ngoãn trở về.

“Tề Thiệu, ngủ ngon.”

“Anh cả…”Tề Thiệu hướng anh cười lấy lòng.

Cố Hải Triều tức giận trừng mắt một cái, trước kia còn chưa dám khẳng định, nhưng hôm nay anh chắc chắn khẳng định, hơn nữa còn nhìn ra người này lòng lang dạ sói! “Tề Thiệu, em gái tôi năm nay mới mười sáu tuổi, còn là một đứa nhỏ.”

Không ngờ Tề Thiệu lại nói một câu: “Tôi chờ cô ấy trưởng thành, dù là bao lâu tôi cũng chờ.”

“Tiểu Khê chưa chắc đã thích cậu.”

Cố Hải Triều cảm thấy em gái còn nhỏ, chờ cô lớn lên có thể có nhiều lựa chọn hơn.

Tề Thiệu cũng không tức giận, khẽ mỉm cười: “Tiểu Khê là một cô gái vô cùng kiêu ngạo, người được cô ấy chọn làm bạn đời chỉ có hai khả năng, một là mạnh hơn cô ấy, có thể làm cho cô ấy tin phục. Hai là phục cô ấy, toàn bộ nghe theo cô ấy”

“Hai cái này tôi đều có thể làm được”.

Vừa có thể nghe lời cô, lại có thể giao lưu học thuật, thậm chí có thể khiến cô tin phục.

Cố Hải Triều thừa nhận lời người này nói rất có đạo lý, nhưng, anh không muốn chấp nhận.

“Vậy cậu có từng nghĩ tới một khả còn lại, em ấy say mê học thuật, không có ý định yêu đương và kết hôn hay không?”

Tề Thiệu sửng sốt một chút, không cần nghĩ ngợi lập tức nói:

“Vậy có quan hệ gì, cô ấy không kết hôn, tôi cũng không kết hôn, chúng tôi đến bảy tám mươi tuổi còn có thể ngồi cùng một chỗ thảo luận học thuật, tôi cảm thấy rất tốt.”

Mẹ nó, hắn thắng rồi! Cố Hải Triều quay đầu bước đi.

Ngày đầu tiên trở lại sân trường, Cố Vân Khê nộp đại cương cùng một bản sơ thảo, sau đó đã bị ném cho một đống sách chuyên ngành, mấy môn học sắp tới phải thi.

Được rồi, Cố Vân Khê đ.â.m đầu vào thư viện, ngày đêm học tập.

Một bên học bài, một bên viết luận văn tốt nghiệp, còn phải liên hệ với trường học để ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cô bận rộn xoay quanh, những vấn đề khác đều không để ý tới.

Một ngày này, cô ôm tập luận văn thật dày đi tìm tiến sĩ Hầu, còn chưa tới gần đã nghe thấy phòng thí nghiệm một mảnh vui mừng.

Cô tò mò chạy tới: “Ồ, có gì vui mà náo nhiệt như vậy?”

Tiến sĩ Hầu đưa một tờ tạp chí qua cho cô: “Tề Thiệu đã xuất bản thành công một bài luận văn được đăng trên tạp chí hàng đầu của giới học thuật, nhận được phản ứng rất tích cực.”

Cố Vân Khê tò mò cầm lên nhìn, quả nhiên thấy được tên Tề Thiệu ở nơi bắt mắt nhất trên trang bìa tạp chí.

Là luận văn về chuyên ngành vật lý, ý tưởng sáng tạo táo bạo của nó khiến người ta cảm thấy mới mẻ, mấu chốt là còn có thể dùng số liệu thực tế để bảo vệ luận án.

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Đêm khuya yên tĩnh, Cố Vân Khê nhìn lên bầu trời, ánh trăng sáng trong, sao đêm lấp lánh, thật đẹp.Tề Thiệu lẳng lặng nhìn gò má dịu dàng tinh xảo của cô: "Tiểu Khê, em thật sự đồng ý?”“Ừm.”Tề Thiệu có chút không rõ: “Vì sao? Tôi cho rằng em sẽ không đồng ý.”Cố Vân Khê không thích mua dây buộc mình, cô thích cuộc sống đơn giản thuần túy.“Đã không chiếm dụng bao nhiêu thời gian của tôi, đối với anh cả còn đang ở bên cạnh cha của anh lăn lộn làm ăn cũng được chiếu cố thêm, tôi cũng có thể giúp anh, những việc anh không tiện ra mặt thì tôi sẽ thay anh giải quyết, lại không phí sức gì, hàng năm còn có mấy trăm vạn ghi thêm vào sổ, sao mà không làm."Sau khi cân nhắc lợi hại, cô vẫn tiếp nhận phiền toái này.Nói phiền toái, cũng không phiền toái lắm, đứng ở góc độ người xem, không có tình cảm trộn lẫn, xử lý giải quyết mọi việc đều dứt khoát hơn, không cần cân nhắc vấn đề lâu dài.Phí quản lý này cô cũng không cần, qua tay cô sẽ đem quyên góp cho cảnh sát, chính bọn họ mới trực tiếp đổ m.á.u hy sinh, những người bình thường như cô mới có thể sống trong một hoàn cảnh an ổn.Tề Thiệu lại nghe ra thứ gì đó không giống, vui mừng nhướng mày: “Tiểu Khê, em là vì tôi?”“Chuyện này lợi nhiều hơn hại mà.”Cố Vân Khê không trực tiếp thừa nhận.Trong mắt Tề Thiệu tràn đầy vui sướng “Em là vì anh! Anh rất vui.”Giọng điệu khẳng định chắc nịch, vui sướng bộc lộ trong lời nói, giống như chiếm được trân bảo quý giá.Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, người này thật sự là...... không có biện pháp với hắn.Kệ đi, hắn vui vẻ là được rồi.“Khụ khụ.”Trong sân bên cạnh truyền đến tiếng kêu: “Tiểu Khê, đã trễ thế này còn không mau đi ngủ? Ngày mai còn phải dậy sớm lên đường.”“Em đi ngủ liền, anh cả, ngủ ngon.”Cố Vân Khê ngoan ngoãn trở về.“Tề Thiệu, ngủ ngon.”“Anh cả…”Tề Thiệu hướng anh cười lấy lòng.Cố Hải Triều tức giận trừng mắt một cái, trước kia còn chưa dám khẳng định, nhưng hôm nay anh chắc chắn khẳng định, hơn nữa còn nhìn ra người này lòng lang dạ sói! “Tề Thiệu, em gái tôi năm nay mới mười sáu tuổi, còn là một đứa nhỏ.”Không ngờ Tề Thiệu lại nói một câu: “Tôi chờ cô ấy trưởng thành, dù là bao lâu tôi cũng chờ.”“Tiểu Khê chưa chắc đã thích cậu.”Cố Hải Triều cảm thấy em gái còn nhỏ, chờ cô lớn lên có thể có nhiều lựa chọn hơn.Tề Thiệu cũng không tức giận, khẽ mỉm cười: “Tiểu Khê là một cô gái vô cùng kiêu ngạo, người được cô ấy chọn làm bạn đời chỉ có hai khả năng, một là mạnh hơn cô ấy, có thể làm cho cô ấy tin phục. Hai là phục cô ấy, toàn bộ nghe theo cô ấy”“Hai cái này tôi đều có thể làm được”.Vừa có thể nghe lời cô, lại có thể giao lưu học thuật, thậm chí có thể khiến cô tin phục.Cố Hải Triều thừa nhận lời người này nói rất có đạo lý, nhưng, anh không muốn chấp nhận.“Vậy cậu có từng nghĩ tới một khả còn lại, em ấy say mê học thuật, không có ý định yêu đương và kết hôn hay không?”Tề Thiệu sửng sốt một chút, không cần nghĩ ngợi lập tức nói:“Vậy có quan hệ gì, cô ấy không kết hôn, tôi cũng không kết hôn, chúng tôi đến bảy tám mươi tuổi còn có thể ngồi cùng một chỗ thảo luận học thuật, tôi cảm thấy rất tốt.”Mẹ nó, hắn thắng rồi! Cố Hải Triều quay đầu bước đi.Ngày đầu tiên trở lại sân trường, Cố Vân Khê nộp đại cương cùng một bản sơ thảo, sau đó đã bị ném cho một đống sách chuyên ngành, mấy môn học sắp tới phải thi.Được rồi, Cố Vân Khê đ.â.m đầu vào thư viện, ngày đêm học tập.Một bên học bài, một bên viết luận văn tốt nghiệp, còn phải liên hệ với trường học để ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cô bận rộn xoay quanh, những vấn đề khác đều không để ý tới.Một ngày này, cô ôm tập luận văn thật dày đi tìm tiến sĩ Hầu, còn chưa tới gần đã nghe thấy phòng thí nghiệm một mảnh vui mừng.Cô tò mò chạy tới: “Ồ, có gì vui mà náo nhiệt như vậy?”Tiến sĩ Hầu đưa một tờ tạp chí qua cho cô: “Tề Thiệu đã xuất bản thành công một bài luận văn được đăng trên tạp chí hàng đầu của giới học thuật, nhận được phản ứng rất tích cực.”Cố Vân Khê tò mò cầm lên nhìn, quả nhiên thấy được tên Tề Thiệu ở nơi bắt mắt nhất trên trang bìa tạp chí.Là luận văn về chuyên ngành vật lý, ý tưởng sáng tạo táo bạo của nó khiến người ta cảm thấy mới mẻ, mấu chốt là còn có thể dùng số liệu thực tế để bảo vệ luận án.

Chương 347