Tháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có…
Chương 510
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… “Được rồi.”Chỉ chốc lát sau, trợ lý giơ điện thoại đi vào, nói:"Cố tiểu thư, là điện thoại của Mạc lão phu nhân.”Cố Vân Khê không nhận, chỉ cố ý cao giọng nói: “Tôi Không muốn nói chuyện với bà ta, đáng ghét.”Khóe miệng trợ lý co rút, mạnh mẽ đến mức này, Mạc lão phu nhân e là sắp tức điên rồi.“Bà ấy nói, nếu cô không nhận điện thoại của bà ấy, bà ấy sẽ lên đài truyền hình tố cáo cô.”Cố Vân Khê thần sắc nhàn nhạt, không thèm để ý, nói:"Tùy bà ta, nếu bà ta dám lên, tôi sẽ liền đem hết tất cả những chuyện bà ta đã từng làm gửi cho các đại tòa soạn báo, dù sao thì hiện tại bà ta không tên không tuổi, lời nói cũng không ai tin."Đã lớn tuổi rồi sao thân thể lại tốt như vậy chứ? Mạc Thừa Ân đã chết, mà tinh thần bà ta vẫn còn tốt đến như vậy.Bất quá, cuộc sống bà ta đúng là không dễ chịu nha. Hiện tại, không ai trả tiền cho bà ta nữa, tất cả đều bị người khác quản chế, con cháu phải xem sắc mặt cháu gái tình địch mà sống. Hiện giờ bà ta đi tới chỗ nào cũng bị chỉ trỏ, không còn nửa điểm tôn trọng, trông cũng thật thảm.Đối với loại người như Cố lão phu nhân, so với c.h.ế.t còn khó chịu hơn.“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Tề Thiệu đi vào. “Tiểu Khê, có thể đi ăn cơm chưa rồi chứ?”Cố Vân Khê nhìn đồng hồ, đã trễ thế này rồi sao? "Ngay đây, chờ em năm phút."Nghỉ phép mấy ngày nay, hai người cơ hồ mỗi ngày dính cùng một chỗ, một ngày ba bữa đều là cùng nhau ăn, lạc thú lớn nhất chính là đi quẹt thẻ các loại cửa hàng mỹ thực.Lần này, Tề Thiệu chọn một nhà hàng món Thái.“Cá sả nướng muối, cà ri gà, cua thịt xào, thịt cổ heo nướng than, canh đông âm công hải sản.”Cố Vân Khê rất thích ăn canh đông âm công, chua chua cay, khẩu vị vô cùng tốt.Khi ăn xôi xoài, mắt cô sáng lên, ngọt vô cùng, nước dừa đậm đà, xoài thơm ngọt, gạo nếp mềm mại phối hợp vừa vặn.Tề Thiệu thấy cô một ngụm tiếp một ngụm, nhịn không được hỏi: "Ăn ngon như vậy sao?”“Ăn ngon, anh nếm thử đi.” Cố Vân Khê múc một muỗng đưa đến bên miệng hắn, chia sẻ món ngon.Tề Thiệu mỉm cười nhìn cô, ừm, xôi xoài này ăn rất ngon.Không khí hai người đang ngọt ngào, một thanh âm không thức thời vang lên: "Tề tiên sinh, tới nơi này cũng có thể gặp được cậu, chúng ta đúng là rất có duyên phận nha. Vậy thì cùng nhau ăn đi.”Đó là George, người không được ai mời nhưng gã ta vẫn thản nhiên ngồi vào chiếc ghế đối diện. "Pass, lại đây."Tề Thiệu trợn trắng mắt, phá hỏng cuộc hẹn của người khác là vô đạo đức.Pass bước nhanh tới, nói:"Ông chủ, Cố tiểu thư, thật trùng hợp, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, tôi cũng rất thích ăn xôi xoài.” Cô ta từ trước đến nay đều ngồi ở bên cạnh Cố Vân Khê, mỉm cười tán gẫu món ăn với cô.Cố Vân Khê nhíu mày, nói: "Sao hai người lại ở đây?”Sắc mặt Pass hơi đanh lại, hạ giọng nói bên tai Cố Vân Khê: "Là vì chuyện của giáo sư Miller.”Lòng hiếu kỳ của Cố Vân Khê bị khơi gợi lên. "Thầy hướng dẫn của tôi sao? Thầy Ấy làm sao vậy?”“Cái này...” Pass tựa hồ rất khó xử, nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ nói rõ với cô.”“Được.”George cùng Tề Thiệu tán gẫu một chút về kinh nghiệm đầu tư, Cố Vân Khê ở một bên lắng nghe, cũng không chen vào.Bỗng nhiên George nhìn qua, nói: "Cô Cố, cô đã từng đến Thái Lan chưa?"“Không có.” Cố Vân Khê dừng đũa, trong đầu hiện lên một ý niệm.George cũng không biết nghĩ như thế nào, nói: “Cô đến từ HK, hẳn là cũng biết một chút về Thái Lan.”Cố Vân Khê bình tĩnh nhìn gã, người này vào năm 97 quét ngang Đông Nam Á, chính thức bắt đầu kiếm tiền từ Thái Lan.Còn bao nhiêu năm nữa là đến năm 97, sao bây giờ gã ta lại bắt đầu theo dõi sớm như vậy?"Một quốc gia quân chủ lập hiến ở Đông Nam Á, với thời tiết nóng bức, là một quốc gia có ngành du lịch phát triển."Cô ấy nói rất thô thiển, tất cả đều là những gì mà George biết."Tài chính thì sao?"Cố Vân Khê nhíu mày, quả nhiên là như vậy. “Không có để ý.”Thay vì hỏi thêm, George gọi người quản lý và yêu cầu anh ta mở một chai Laffey 82 và rót cho mọi người một ly.“Hiếm khi có duyên, mọi người cùng nhau uống một chén đi.” Gã ta là người đầu tiên giơ chén rượu đỏ lên, nói cười vô cùng vui vẻ: "Chúc các vị ngày mai tốt đẹp.”Tề Thiệu nhìn gã thật sâu, giơ chén rượu lên, cười nói: "Chúc ngài bình an.”“Chức mọi người tương lai tốt đẹp.” Pass cũng giơ ly rượu lên.George nhìn về phía người duy nhất không có động tĩnh, bất mãn nói: "Cô Cố, sao cô không nâng ly?”“Tôi dị ứng cồn, dùng nước chanh thay thế đi.” Cố Vân Khê tiện tay cầm lấy ly nước, khóe miệng nhếch lên một đường cong không chút để ý, nói: "Chúc mọi người luôn khỏe mạnh.”Bốn cái chén chạm nhau, phát ra một thanh âm thanh thúy.
“Được rồi.”
Chỉ chốc lát sau, trợ lý giơ điện thoại đi vào, nói:"Cố tiểu thư, là điện thoại của Mạc lão phu nhân.”
Cố Vân Khê không nhận, chỉ cố ý cao giọng nói: “Tôi Không muốn nói chuyện với bà ta, đáng ghét.”
Khóe miệng trợ lý co rút, mạnh mẽ đến mức này, Mạc lão phu nhân e là sắp tức điên rồi.
“Bà ấy nói, nếu cô không nhận điện thoại của bà ấy, bà ấy sẽ lên đài truyền hình tố cáo cô.”
Cố Vân Khê thần sắc nhàn nhạt, không thèm để ý, nói:"Tùy bà ta, nếu bà ta dám lên, tôi sẽ liền đem hết tất cả những chuyện bà ta đã từng làm gửi cho các đại tòa soạn báo, dù sao thì hiện tại bà ta không tên không tuổi, lời nói cũng không ai tin."
Đã lớn tuổi rồi sao thân thể lại tốt như vậy chứ? Mạc Thừa Ân đã chết, mà tinh thần bà ta vẫn còn tốt đến như vậy.
Bất quá, cuộc sống bà ta đúng là không dễ chịu nha. Hiện tại, không ai trả tiền cho bà ta nữa, tất cả đều bị người khác quản chế, con cháu phải xem sắc mặt cháu gái tình địch mà sống. Hiện giờ bà ta đi tới chỗ nào cũng bị chỉ trỏ, không còn nửa điểm tôn trọng, trông cũng thật thảm.
Đối với loại người như Cố lão phu nhân, so với c.h.ế.t còn khó chịu hơn.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Tề Thiệu đi vào. “Tiểu Khê, có thể đi ăn cơm chưa rồi chứ?”
Cố Vân Khê nhìn đồng hồ, đã trễ thế này rồi sao? "Ngay đây, chờ em năm phút."
Nghỉ phép mấy ngày nay, hai người cơ hồ mỗi ngày dính cùng một chỗ, một ngày ba bữa đều là cùng nhau ăn, lạc thú lớn nhất chính là đi quẹt thẻ các loại cửa hàng mỹ thực.
Lần này, Tề Thiệu chọn một nhà hàng món Thái.
“Cá sả nướng muối, cà ri gà, cua thịt xào, thịt cổ heo nướng than, canh đông âm công hải sản.”
Cố Vân Khê rất thích ăn canh đông âm công, chua chua cay, khẩu vị vô cùng tốt.
Khi ăn xôi xoài, mắt cô sáng lên, ngọt vô cùng, nước dừa đậm đà, xoài thơm ngọt, gạo nếp mềm mại phối hợp vừa vặn.
Tề Thiệu thấy cô một ngụm tiếp một ngụm, nhịn không được hỏi: "Ăn ngon như vậy sao?”
“Ăn ngon, anh nếm thử đi.” Cố Vân Khê múc một muỗng đưa đến bên miệng hắn, chia sẻ món ngon.
Tề Thiệu mỉm cười nhìn cô, ừm, xôi xoài này ăn rất ngon.
Không khí hai người đang ngọt ngào, một thanh âm không thức thời vang lên: "Tề tiên sinh, tới nơi này cũng có thể gặp được cậu, chúng ta đúng là rất có duyên phận nha. Vậy thì cùng nhau ăn đi.”
Đó là George, người không được ai mời nhưng gã ta vẫn thản nhiên ngồi vào chiếc ghế đối diện. "Pass, lại đây."
Tề Thiệu trợn trắng mắt, phá hỏng cuộc hẹn của người khác là vô đạo đức.
Pass bước nhanh tới, nói:"Ông chủ, Cố tiểu thư, thật trùng hợp, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, tôi cũng rất thích ăn xôi xoài.” Cô ta từ trước đến nay đều ngồi ở bên cạnh Cố Vân Khê, mỉm cười tán gẫu món ăn với cô.
Cố Vân Khê nhíu mày, nói: "Sao hai người lại ở đây?”
Sắc mặt Pass hơi đanh lại, hạ giọng nói bên tai Cố Vân Khê: "Là vì chuyện của giáo sư Miller.”
Lòng hiếu kỳ của Cố Vân Khê bị khơi gợi lên. "Thầy hướng dẫn của tôi sao? Thầy Ấy làm sao vậy?”
“Cái này...” Pass tựa hồ rất khó xử, nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ nói rõ với cô.”
“Được.”
George cùng Tề Thiệu tán gẫu một chút về kinh nghiệm đầu tư, Cố Vân Khê ở một bên lắng nghe, cũng không chen vào.
Bỗng nhiên George nhìn qua, nói: "Cô Cố, cô đã từng đến Thái Lan chưa?"
“Không có.” Cố Vân Khê dừng đũa, trong đầu hiện lên một ý niệm.
George cũng không biết nghĩ như thế nào, nói: “Cô đến từ HK, hẳn là cũng biết một chút về Thái Lan.”
Cố Vân Khê bình tĩnh nhìn gã, người này vào năm 97 quét ngang Đông Nam Á, chính thức bắt đầu kiếm tiền từ Thái Lan.
Còn bao nhiêu năm nữa là đến năm 97, sao bây giờ gã ta lại bắt đầu theo dõi sớm như vậy?
"Một quốc gia quân chủ lập hiến ở Đông Nam Á, với thời tiết nóng bức, là một quốc gia có ngành du lịch phát triển."
Cô ấy nói rất thô thiển, tất cả đều là những gì mà George biết.
"Tài chính thì sao?"
Cố Vân Khê nhíu mày, quả nhiên là như vậy. “Không có để ý.”
Thay vì hỏi thêm, George gọi người quản lý và yêu cầu anh ta mở một chai Laffey 82 và rót cho mọi người một ly.
“Hiếm khi có duyên, mọi người cùng nhau uống một chén đi.” Gã ta là người đầu tiên giơ chén rượu đỏ lên, nói cười vô cùng vui vẻ: "Chúc các vị ngày mai tốt đẹp.”
Tề Thiệu nhìn gã thật sâu, giơ chén rượu lên, cười nói: "Chúc ngài bình an.”
“Chức mọi người tương lai tốt đẹp.” Pass cũng giơ ly rượu lên.
George nhìn về phía người duy nhất không có động tĩnh, bất mãn nói: "Cô Cố, sao cô không nâng ly?”
“Tôi dị ứng cồn, dùng nước chanh thay thế đi.” Cố Vân Khê tiện tay cầm lấy ly nước, khóe miệng nhếch lên một đường cong không chút để ý, nói: "Chúc mọi người luôn khỏe mạnh.”
Bốn cái chén chạm nhau, phát ra một thanh âm thanh thúy.
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… “Được rồi.”Chỉ chốc lát sau, trợ lý giơ điện thoại đi vào, nói:"Cố tiểu thư, là điện thoại của Mạc lão phu nhân.”Cố Vân Khê không nhận, chỉ cố ý cao giọng nói: “Tôi Không muốn nói chuyện với bà ta, đáng ghét.”Khóe miệng trợ lý co rút, mạnh mẽ đến mức này, Mạc lão phu nhân e là sắp tức điên rồi.“Bà ấy nói, nếu cô không nhận điện thoại của bà ấy, bà ấy sẽ lên đài truyền hình tố cáo cô.”Cố Vân Khê thần sắc nhàn nhạt, không thèm để ý, nói:"Tùy bà ta, nếu bà ta dám lên, tôi sẽ liền đem hết tất cả những chuyện bà ta đã từng làm gửi cho các đại tòa soạn báo, dù sao thì hiện tại bà ta không tên không tuổi, lời nói cũng không ai tin."Đã lớn tuổi rồi sao thân thể lại tốt như vậy chứ? Mạc Thừa Ân đã chết, mà tinh thần bà ta vẫn còn tốt đến như vậy.Bất quá, cuộc sống bà ta đúng là không dễ chịu nha. Hiện tại, không ai trả tiền cho bà ta nữa, tất cả đều bị người khác quản chế, con cháu phải xem sắc mặt cháu gái tình địch mà sống. Hiện giờ bà ta đi tới chỗ nào cũng bị chỉ trỏ, không còn nửa điểm tôn trọng, trông cũng thật thảm.Đối với loại người như Cố lão phu nhân, so với c.h.ế.t còn khó chịu hơn.“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Tề Thiệu đi vào. “Tiểu Khê, có thể đi ăn cơm chưa rồi chứ?”Cố Vân Khê nhìn đồng hồ, đã trễ thế này rồi sao? "Ngay đây, chờ em năm phút."Nghỉ phép mấy ngày nay, hai người cơ hồ mỗi ngày dính cùng một chỗ, một ngày ba bữa đều là cùng nhau ăn, lạc thú lớn nhất chính là đi quẹt thẻ các loại cửa hàng mỹ thực.Lần này, Tề Thiệu chọn một nhà hàng món Thái.“Cá sả nướng muối, cà ri gà, cua thịt xào, thịt cổ heo nướng than, canh đông âm công hải sản.”Cố Vân Khê rất thích ăn canh đông âm công, chua chua cay, khẩu vị vô cùng tốt.Khi ăn xôi xoài, mắt cô sáng lên, ngọt vô cùng, nước dừa đậm đà, xoài thơm ngọt, gạo nếp mềm mại phối hợp vừa vặn.Tề Thiệu thấy cô một ngụm tiếp một ngụm, nhịn không được hỏi: "Ăn ngon như vậy sao?”“Ăn ngon, anh nếm thử đi.” Cố Vân Khê múc một muỗng đưa đến bên miệng hắn, chia sẻ món ngon.Tề Thiệu mỉm cười nhìn cô, ừm, xôi xoài này ăn rất ngon.Không khí hai người đang ngọt ngào, một thanh âm không thức thời vang lên: "Tề tiên sinh, tới nơi này cũng có thể gặp được cậu, chúng ta đúng là rất có duyên phận nha. Vậy thì cùng nhau ăn đi.”Đó là George, người không được ai mời nhưng gã ta vẫn thản nhiên ngồi vào chiếc ghế đối diện. "Pass, lại đây."Tề Thiệu trợn trắng mắt, phá hỏng cuộc hẹn của người khác là vô đạo đức.Pass bước nhanh tới, nói:"Ông chủ, Cố tiểu thư, thật trùng hợp, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, tôi cũng rất thích ăn xôi xoài.” Cô ta từ trước đến nay đều ngồi ở bên cạnh Cố Vân Khê, mỉm cười tán gẫu món ăn với cô.Cố Vân Khê nhíu mày, nói: "Sao hai người lại ở đây?”Sắc mặt Pass hơi đanh lại, hạ giọng nói bên tai Cố Vân Khê: "Là vì chuyện của giáo sư Miller.”Lòng hiếu kỳ của Cố Vân Khê bị khơi gợi lên. "Thầy hướng dẫn của tôi sao? Thầy Ấy làm sao vậy?”“Cái này...” Pass tựa hồ rất khó xử, nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ nói rõ với cô.”“Được.”George cùng Tề Thiệu tán gẫu một chút về kinh nghiệm đầu tư, Cố Vân Khê ở một bên lắng nghe, cũng không chen vào.Bỗng nhiên George nhìn qua, nói: "Cô Cố, cô đã từng đến Thái Lan chưa?"“Không có.” Cố Vân Khê dừng đũa, trong đầu hiện lên một ý niệm.George cũng không biết nghĩ như thế nào, nói: “Cô đến từ HK, hẳn là cũng biết một chút về Thái Lan.”Cố Vân Khê bình tĩnh nhìn gã, người này vào năm 97 quét ngang Đông Nam Á, chính thức bắt đầu kiếm tiền từ Thái Lan.Còn bao nhiêu năm nữa là đến năm 97, sao bây giờ gã ta lại bắt đầu theo dõi sớm như vậy?"Một quốc gia quân chủ lập hiến ở Đông Nam Á, với thời tiết nóng bức, là một quốc gia có ngành du lịch phát triển."Cô ấy nói rất thô thiển, tất cả đều là những gì mà George biết."Tài chính thì sao?"Cố Vân Khê nhíu mày, quả nhiên là như vậy. “Không có để ý.”Thay vì hỏi thêm, George gọi người quản lý và yêu cầu anh ta mở một chai Laffey 82 và rót cho mọi người một ly.“Hiếm khi có duyên, mọi người cùng nhau uống một chén đi.” Gã ta là người đầu tiên giơ chén rượu đỏ lên, nói cười vô cùng vui vẻ: "Chúc các vị ngày mai tốt đẹp.”Tề Thiệu nhìn gã thật sâu, giơ chén rượu lên, cười nói: "Chúc ngài bình an.”“Chức mọi người tương lai tốt đẹp.” Pass cũng giơ ly rượu lên.George nhìn về phía người duy nhất không có động tĩnh, bất mãn nói: "Cô Cố, sao cô không nâng ly?”“Tôi dị ứng cồn, dùng nước chanh thay thế đi.” Cố Vân Khê tiện tay cầm lấy ly nước, khóe miệng nhếch lên một đường cong không chút để ý, nói: "Chúc mọi người luôn khỏe mạnh.”Bốn cái chén chạm nhau, phát ra một thanh âm thanh thúy.