Tháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có…
Chương 545
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Hugo trầm mặc thật lâu, nói: "Tôi không muốn giống ông ấy.”Hắn chỉ thích làm kỹ thuật, đối với việc kinh doanh kiếm tiền gì đó thì một chút hứng thú cũng không có.Cố Vân Khê mỉm cười, vô cùng tự tin nói: "Nhưng, em có thể trở thành người như ngài ấy, tương lai thì khả năng càng lớn hơn.”Hugo chỉ biết tiểu sư muội mình thông minh, có chút tùy hứng, hắn cũng từng nhận rất nhiều quà của cô gửi đến, nên ấn tượng đối với cô cũng rất tốt. Nhưng hắn không nghĩ tới tâm tư của cô lại sinh động như vậy. “Thầy nói như thế nào?”“Thầy ấy mặc kệ, nói chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi. "Trên mặt Cố Vân Khê tràn đầy vẻ ngây thơ, trong trẻo của cô gái chưa trải sự đời.Hugo nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Vậy em có muốn vào trung tâm vũ trụ này không?”Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, vui vẻ gật đầu, nói: "Muốn, em muốn gom cho đủ mười tám bài luận văn để ra trường nha.”Thấy cô thản nhiên như vậy, Hugo cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Thật ra, rất nhiều ông chủ lớn đều không cần phải có bằng đại học đâu.”Cố Vân Khê hiểu ý của hắn, cô cũng không lãng tránh vấn đề này, tùy ý nói: "Em là người vừa theo chủ nghĩa hoàn mỹ, lại còn vừa có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, nếu đã cố gắng lâu như vậy mà vẫn không lấy được bằng tốt nghiệp, thì chắc chắn em sẽ nổi điên.”Hugo lại một lần nữa trầm mặc, hắn có cảm giác hắn cùng với người tiểu sư muội này có khoảng cách rất xa.Bận rộn một ngày, đến khi Hugo kéo lê mệt mỏi thân thể về nhà, đã là đêm khuya.Hắn tắm xong thì đi ra nằm ở trên giường, nhưng lại không ngủ được. Lăn qua lăn lại một hồi, thật sự không có biện pháp nào khác, hắn đành đứng lên rót một ly rượu đỏ để trợ ngủ.Lúc đi qua thư phòng, bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện nói cùng vói người tiểu sư muội lúc sáng kia, vì thế hắn dứt khoát đi vào thư phòng mình mở máy tính lên.Hắn nhanh chóng mở hòm thư, trong đó quả nhiên có thư mục vẫn chưa xem, hắn xem qua một vòng, rốt cục tìm được những tài liệu mà Cố Vân Khê gửi tới cho hắn.Trời sáng, hắn nhéo mi mắt mệt mỏi, không thể tin được mình thế nhưng lại thức cả đêm chỉ vì muốn xem luận văn của người tiểu sư muội này. Hắn nhìn thoáng qua thời gian, nhanh chóng bấm một dãy số trên điện thoại. "Thầy, là em.”Giáo sư Miller vừa mới rời giường, liền nhận được điện thoại của học trò, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn, nhanh chóng bắt máy.Hugo không hề hàn huyên với ông mà liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính. "Em đã xem luận văn của tiểu sư muội, nhưng em ấy đang mắc phải một sai lầm lớn.”“Nói đi.”"Kỳ thật, em ấy thật sự rất có thiên phú, góc độ quan điểm không chỉ không giống người thường mà phải nói là rất ưu tú, mức độ hiểu biết cũng rất nhiều. Nhưng, em..." Hugo kẹt cứng, cố gắng để chọn một từ thích hợp cho lời của mình sắp nói ra.“Em ấy tuy là thiên tài, nhưng cũng không phải đa tài. Vì sao thầy không để cho em ấy chỉ chuyên về một lĩnh vực thôi? Em nghĩ thầy không thể không nhìn ra được vấn đề này ở em ấy.”Với tính cách của thầy, ông ấy chắc chắn sẽ không thể để cho học trò của mình đi sai đường, trong mắt của hắn ông chỉ là bị lạc lối mà thôi.Giáo sư Miller cũng rất bình tĩnh, nói: "Em ấy cũng đang thử mọi cách. Dù sao em ấy vẫn còn trẻ mà, còn có rất nhiều cơ hội để sử sai. Hơn nữa, chỉ riêng điểm này của em ấy đã vượt qua rất nhiều sinh viên tốt nghiệp cùng chuyên ngành với mình rồi, cậu cũng đừng quá hà khắc với em ấy quá.”Luận văn có thể được đăng trên tạp chí khoa học cao cấp, thì bản thân của người đó đã là một thiên tài rồi.Đạo lý này hắn tất nhiên là hiểu, nhưng mỗi khi nghĩ đến cả người hắn lại có chút khó chịu. "Em ấy rõ ràng có thể làm được một trăm điểm nhưng mà hiện tại cũng chỉ có tám mươi lăm điểm, thầy không cảm thấy đáng tiếc sao?"Tuy nói 85 điểm đã là ưu tú, nhưng, có cơ hội làm được 100 điểm, trở thành thủ khoa đầu ra của khoa mình, không phải vẫn tốt hơn sao?Giáo sư Miller thản nhiên nhắc nhở hắn một câu: "Con đừng quên, con bé xuất thân hiển hách, là người kế thừa của gia tộc mình. Con bé có tiền, cũng rất biết cách để kiếm tiền. Hơn nữa, con bé sẽ chỉ muốn thuê những nhân tài ưu tú nhất trên thế giới này về làm công cho mình, dưới tình huống như vậy, chỉ cần con bé có thể hiểu một chút, thì sẽ không bị người ta lừa.”"Mỗi người đều có lựa chọn của mình, không cần phải cưỡng cầu. Tôi chỉ muốn các cậu có cơ hội học tập tốt nhất, hy vọng tương lai sau này của các cô các có thể tốt hơn, có nhiều lựa chọn hơn, chứ cũng không ép buộc phải bó buộc trong cái ngành này."Hugo khẽ thở dài một hơi, nói: "Nhưng em vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.”“Vậy cậu thử thuyết phục em ấy xem.” Giáo sư Miller vô trách nhiệm nói ra một câu.Hugo:...Được rồi, hắn rốt cục biết nguyên nhân vì sao tiểu sư muội vô lo vô nghĩ như vậy, thì ra tất cả đều học từ thầy của mình!!!
Hugo trầm mặc thật lâu, nói: "Tôi không muốn giống ông ấy.”
Hắn chỉ thích làm kỹ thuật, đối với việc kinh doanh kiếm tiền gì đó thì một chút hứng thú cũng không có.
Cố Vân Khê mỉm cười, vô cùng tự tin nói: "Nhưng, em có thể trở thành người như ngài ấy, tương lai thì khả năng càng lớn hơn.”
Hugo chỉ biết tiểu sư muội mình thông minh, có chút tùy hứng, hắn cũng từng nhận rất nhiều quà của cô gửi đến, nên ấn tượng đối với cô cũng rất tốt. Nhưng hắn không nghĩ tới tâm tư của cô lại sinh động như vậy. “Thầy nói như thế nào?”
“Thầy ấy mặc kệ, nói chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi. "Trên mặt Cố Vân Khê tràn đầy vẻ ngây thơ, trong trẻo của cô gái chưa trải sự đời.
Hugo nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Vậy em có muốn vào trung tâm vũ trụ này không?”
Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, vui vẻ gật đầu, nói: "Muốn, em muốn gom cho đủ mười tám bài luận văn để ra trường nha.”
Thấy cô thản nhiên như vậy, Hugo cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Thật ra, rất nhiều ông chủ lớn đều không cần phải có bằng đại học đâu.”
Cố Vân Khê hiểu ý của hắn, cô cũng không lãng tránh vấn đề này, tùy ý nói: "Em là người vừa theo chủ nghĩa hoàn mỹ, lại còn vừa có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, nếu đã cố gắng lâu như vậy mà vẫn không lấy được bằng tốt nghiệp, thì chắc chắn em sẽ nổi điên.”
Hugo lại một lần nữa trầm mặc, hắn có cảm giác hắn cùng với người tiểu sư muội này có khoảng cách rất xa.
Bận rộn một ngày, đến khi Hugo kéo lê mệt mỏi thân thể về nhà, đã là đêm khuya.
Hắn tắm xong thì đi ra nằm ở trên giường, nhưng lại không ngủ được. Lăn qua lăn lại một hồi, thật sự không có biện pháp nào khác, hắn đành đứng lên rót một ly rượu đỏ để trợ ngủ.
Lúc đi qua thư phòng, bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện nói cùng vói người tiểu sư muội lúc sáng kia, vì thế hắn dứt khoát đi vào thư phòng mình mở máy tính lên.
Hắn nhanh chóng mở hòm thư, trong đó quả nhiên có thư mục vẫn chưa xem, hắn xem qua một vòng, rốt cục tìm được những tài liệu mà Cố Vân Khê gửi tới cho hắn.
Trời sáng, hắn nhéo mi mắt mệt mỏi, không thể tin được mình thế nhưng lại thức cả đêm chỉ vì muốn xem luận văn của người tiểu sư muội này. Hắn nhìn thoáng qua thời gian, nhanh chóng bấm một dãy số trên điện thoại. "Thầy, là em.”
Giáo sư Miller vừa mới rời giường, liền nhận được điện thoại của học trò, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn, nhanh chóng bắt máy.
Hugo không hề hàn huyên với ông mà liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính. "Em đã xem luận văn của tiểu sư muội, nhưng em ấy đang mắc phải một sai lầm lớn.”
“Nói đi.”
"Kỳ thật, em ấy thật sự rất có thiên phú, góc độ quan điểm không chỉ không giống người thường mà phải nói là rất ưu tú, mức độ hiểu biết cũng rất nhiều. Nhưng, em..." Hugo kẹt cứng, cố gắng để chọn một từ thích hợp cho lời của mình sắp nói ra.
“Em ấy tuy là thiên tài, nhưng cũng không phải đa tài. Vì sao thầy không để cho em ấy chỉ chuyên về một lĩnh vực thôi? Em nghĩ thầy không thể không nhìn ra được vấn đề này ở em ấy.”
Với tính cách của thầy, ông ấy chắc chắn sẽ không thể để cho học trò của mình đi sai đường, trong mắt của hắn ông chỉ là bị lạc lối mà thôi.
Giáo sư Miller cũng rất bình tĩnh, nói: "Em ấy cũng đang thử mọi cách. Dù sao em ấy vẫn còn trẻ mà, còn có rất nhiều cơ hội để sử sai. Hơn nữa, chỉ riêng điểm này của em ấy đã vượt qua rất nhiều sinh viên tốt nghiệp cùng chuyên ngành với mình rồi, cậu cũng đừng quá hà khắc với em ấy quá.”
Luận văn có thể được đăng trên tạp chí khoa học cao cấp, thì bản thân của người đó đã là một thiên tài rồi.
Đạo lý này hắn tất nhiên là hiểu, nhưng mỗi khi nghĩ đến cả người hắn lại có chút khó chịu. "Em ấy rõ ràng có thể làm được một trăm điểm nhưng mà hiện tại cũng chỉ có tám mươi lăm điểm, thầy không cảm thấy đáng tiếc sao?"
Tuy nói 85 điểm đã là ưu tú, nhưng, có cơ hội làm được 100 điểm, trở thành thủ khoa đầu ra của khoa mình, không phải vẫn tốt hơn sao?
Giáo sư Miller thản nhiên nhắc nhở hắn một câu: "Con đừng quên, con bé xuất thân hiển hách, là người kế thừa của gia tộc mình. Con bé có tiền, cũng rất biết cách để kiếm tiền. Hơn nữa, con bé sẽ chỉ muốn thuê những nhân tài ưu tú nhất trên thế giới này về làm công cho mình, dưới tình huống như vậy, chỉ cần con bé có thể hiểu một chút, thì sẽ không bị người ta lừa.”
"Mỗi người đều có lựa chọn của mình, không cần phải cưỡng cầu. Tôi chỉ muốn các cậu có cơ hội học tập tốt nhất, hy vọng tương lai sau này của các cô các có thể tốt hơn, có nhiều lựa chọn hơn, chứ cũng không ép buộc phải bó buộc trong cái ngành này."
Hugo khẽ thở dài một hơi, nói: "Nhưng em vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.”
“Vậy cậu thử thuyết phục em ấy xem.” Giáo sư Miller vô trách nhiệm nói ra một câu.
Hugo:...Được rồi, hắn rốt cục biết nguyên nhân vì sao tiểu sư muội vô lo vô nghĩ như vậy, thì ra tất cả đều học từ thầy của mình!!!
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Hugo trầm mặc thật lâu, nói: "Tôi không muốn giống ông ấy.”Hắn chỉ thích làm kỹ thuật, đối với việc kinh doanh kiếm tiền gì đó thì một chút hứng thú cũng không có.Cố Vân Khê mỉm cười, vô cùng tự tin nói: "Nhưng, em có thể trở thành người như ngài ấy, tương lai thì khả năng càng lớn hơn.”Hugo chỉ biết tiểu sư muội mình thông minh, có chút tùy hứng, hắn cũng từng nhận rất nhiều quà của cô gửi đến, nên ấn tượng đối với cô cũng rất tốt. Nhưng hắn không nghĩ tới tâm tư của cô lại sinh động như vậy. “Thầy nói như thế nào?”“Thầy ấy mặc kệ, nói chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi. "Trên mặt Cố Vân Khê tràn đầy vẻ ngây thơ, trong trẻo của cô gái chưa trải sự đời.Hugo nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Vậy em có muốn vào trung tâm vũ trụ này không?”Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, vui vẻ gật đầu, nói: "Muốn, em muốn gom cho đủ mười tám bài luận văn để ra trường nha.”Thấy cô thản nhiên như vậy, Hugo cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Thật ra, rất nhiều ông chủ lớn đều không cần phải có bằng đại học đâu.”Cố Vân Khê hiểu ý của hắn, cô cũng không lãng tránh vấn đề này, tùy ý nói: "Em là người vừa theo chủ nghĩa hoàn mỹ, lại còn vừa có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, nếu đã cố gắng lâu như vậy mà vẫn không lấy được bằng tốt nghiệp, thì chắc chắn em sẽ nổi điên.”Hugo lại một lần nữa trầm mặc, hắn có cảm giác hắn cùng với người tiểu sư muội này có khoảng cách rất xa.Bận rộn một ngày, đến khi Hugo kéo lê mệt mỏi thân thể về nhà, đã là đêm khuya.Hắn tắm xong thì đi ra nằm ở trên giường, nhưng lại không ngủ được. Lăn qua lăn lại một hồi, thật sự không có biện pháp nào khác, hắn đành đứng lên rót một ly rượu đỏ để trợ ngủ.Lúc đi qua thư phòng, bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện nói cùng vói người tiểu sư muội lúc sáng kia, vì thế hắn dứt khoát đi vào thư phòng mình mở máy tính lên.Hắn nhanh chóng mở hòm thư, trong đó quả nhiên có thư mục vẫn chưa xem, hắn xem qua một vòng, rốt cục tìm được những tài liệu mà Cố Vân Khê gửi tới cho hắn.Trời sáng, hắn nhéo mi mắt mệt mỏi, không thể tin được mình thế nhưng lại thức cả đêm chỉ vì muốn xem luận văn của người tiểu sư muội này. Hắn nhìn thoáng qua thời gian, nhanh chóng bấm một dãy số trên điện thoại. "Thầy, là em.”Giáo sư Miller vừa mới rời giường, liền nhận được điện thoại của học trò, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn, nhanh chóng bắt máy.Hugo không hề hàn huyên với ông mà liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính. "Em đã xem luận văn của tiểu sư muội, nhưng em ấy đang mắc phải một sai lầm lớn.”“Nói đi.”"Kỳ thật, em ấy thật sự rất có thiên phú, góc độ quan điểm không chỉ không giống người thường mà phải nói là rất ưu tú, mức độ hiểu biết cũng rất nhiều. Nhưng, em..." Hugo kẹt cứng, cố gắng để chọn một từ thích hợp cho lời của mình sắp nói ra.“Em ấy tuy là thiên tài, nhưng cũng không phải đa tài. Vì sao thầy không để cho em ấy chỉ chuyên về một lĩnh vực thôi? Em nghĩ thầy không thể không nhìn ra được vấn đề này ở em ấy.”Với tính cách của thầy, ông ấy chắc chắn sẽ không thể để cho học trò của mình đi sai đường, trong mắt của hắn ông chỉ là bị lạc lối mà thôi.Giáo sư Miller cũng rất bình tĩnh, nói: "Em ấy cũng đang thử mọi cách. Dù sao em ấy vẫn còn trẻ mà, còn có rất nhiều cơ hội để sử sai. Hơn nữa, chỉ riêng điểm này của em ấy đã vượt qua rất nhiều sinh viên tốt nghiệp cùng chuyên ngành với mình rồi, cậu cũng đừng quá hà khắc với em ấy quá.”Luận văn có thể được đăng trên tạp chí khoa học cao cấp, thì bản thân của người đó đã là một thiên tài rồi.Đạo lý này hắn tất nhiên là hiểu, nhưng mỗi khi nghĩ đến cả người hắn lại có chút khó chịu. "Em ấy rõ ràng có thể làm được một trăm điểm nhưng mà hiện tại cũng chỉ có tám mươi lăm điểm, thầy không cảm thấy đáng tiếc sao?"Tuy nói 85 điểm đã là ưu tú, nhưng, có cơ hội làm được 100 điểm, trở thành thủ khoa đầu ra của khoa mình, không phải vẫn tốt hơn sao?Giáo sư Miller thản nhiên nhắc nhở hắn một câu: "Con đừng quên, con bé xuất thân hiển hách, là người kế thừa của gia tộc mình. Con bé có tiền, cũng rất biết cách để kiếm tiền. Hơn nữa, con bé sẽ chỉ muốn thuê những nhân tài ưu tú nhất trên thế giới này về làm công cho mình, dưới tình huống như vậy, chỉ cần con bé có thể hiểu một chút, thì sẽ không bị người ta lừa.”"Mỗi người đều có lựa chọn của mình, không cần phải cưỡng cầu. Tôi chỉ muốn các cậu có cơ hội học tập tốt nhất, hy vọng tương lai sau này của các cô các có thể tốt hơn, có nhiều lựa chọn hơn, chứ cũng không ép buộc phải bó buộc trong cái ngành này."Hugo khẽ thở dài một hơi, nói: "Nhưng em vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.”“Vậy cậu thử thuyết phục em ấy xem.” Giáo sư Miller vô trách nhiệm nói ra một câu.Hugo:...Được rồi, hắn rốt cục biết nguyên nhân vì sao tiểu sư muội vô lo vô nghĩ như vậy, thì ra tất cả đều học từ thầy của mình!!!