Tháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có…
Chương 595
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Tề Thiệu có chút ghét bỏ đẩy đầu gã ra: "Nói chuyện đàng hoàng, cách xa vợ tôi một chút.”Khương Nghị đặc biệt im lặng, hiện tại đúng là có chút không giống với trước, dù sao nếu là trước kia hắn cũng không dám công khai biểu thị chủ quyền như thế.“Tính chiếm hữu của cậu ta có phải quá mạnh rồi không? Tiểu Khê, sao cô lại có thể chịu được vậy?”Cố Vân Khê nhìn vẻ mặt khoa trương đầy dầu mỡ của gã, cũng ghét bỏ, nói: "Bớt nói nhảm đi, có chuyện gì thì nói đi.”Khương Nghị bỗng rơi vào trầm mặc, một phút đồng hồ trôi qua, hắn mới nói: "Để chị hai cô gả cho tôi đi.”Cố Vân Khê bỗng có cảm giác như mình đã nghe lầm, tuy rằng sớm biết hai người bọn họ đã có gian tình gì đó rồi, nhưng là nhiều năm như vậy cũng không thấy bọn họ có kết quả gì, nên cô cũng giả vờ cho qua. Bây giờ hắn lại…“Tôi rất thích cô ấy, lần đầu tiên gặp mặt tôi cũng rất thích.” Khương Nghị lâm vào trong hồi ức, trên mặt hiện lên một tia hoài niệm, nói: "Tôi muốn cưới cô ấy làm vợ.Tề Thiệu có chút không thể tưởng tượng nổi, nói: "Thích thì theo đuổi, ai ngăn cản anh chứ?”“Cái kia...” Khương Nghị chần chờ một chút, rồi nói: "Vân Thải có chút chê tôi.”Cố Vân Khê cũng không muốn biết nguyên nhân bọn họ là gì, cười nói: "Vậy thì thôi đi, anh đổi sang theo đuổi người khác là được.”Khương Nghị tức giận, đây là loại bạn bè gì vậy?“Không được, tôi thích cô ấy, cô giúp tôi một tay đi.”Cố Vân Khê bất động thanh sắc đánh giá gã vài lần: "Vậy chị tôi có thích anh không?”"Hẳn là..." Khương Nghị không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt gã lúc này bỗng có chút ngượng ngùng, cũng có chút ngọt ngào. “Thích.”Biểu tình này nhìn cũng rất chi là hoài niệm nha, vì thế Cố Vân Khê khẽ nói: "Tôi tôn trọng lựa chọn của chị hai, chỉ cần chị ấy thích, tôi sẽ toàn lực ủng hộ chị ấy.”Đây không phải đáp án Khương Nghị muốn, gã còn muốn cố gắng thêm một phen, chợt nghe Cố Vân Khê nói: "Trở lại chuyện chính, anh đem cổ phiếu đều ném đi hết đi.”Cơn bão tài chính Đông Nam Á năm 97 sắp bắt đầu rồi, bọn cô nhất định phải chuẩn bị kế hoạch trước thời hạn.Bởi vì nguyên nhân chế độ bất đồng, trận bão này ảnh hưởng đối với trong nước không lớn, nhưng nó lại có ảnh hưởng rất lớn đến các nước ở Đông Nam Á, nên các nguồn tiền tệ lần lượt giảm giá trị. Khương Nghị không khỏi bất ngờ, nói lớn lên: "Có hai chi cổ phiếu một mực không ngừng tăng lên, cô cũng muốn bán hết sao?”Cố Vân Khê lại không coi trọng thị trường chứng khoán cho lắm, nên đành nói: “Đúng, lấy hết tiền ra, chúng ta chuyển sang bất động sản, mua đất tự xây nhà, đây là nghề cũ của anh, không phải sao?”"Thị trường chứng khoán rất dễ kiếm tiền hơn bất động sản nhiều. Hiện tại kinh doanh bất động sản rất vất vả, còn phải có mối quan hệ lớn." Khương Nghị không đồng tình với quan điểm của cô: "Lại nói, hiện tại bất động sản khó kiếm tiền như vậy, sau này thì sao chứ?”Cố Vân Khê nhìn hắn ta một cái thật sâu, Khương Nghị thấy vậy có chút sợ hãi, nói: "Sao vậy?”Gã không có nói sai nha, bất động sản nào có dễ kiếm tiền như thị trường chứng khoán vậy?Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, nói: "Vậy thì chia ra đi, anh có muốn không? Nếu muốn thì tôi sẽ ưu tiên bán cho anh, cứ theo giá thị trường mà tính.”Cô trời sinh tính toán quyết đoán, chỉ cần cô cảm thấy có chuyện gì không đúng liền sẽ trực tiếp ra tay cắt đứt đi.“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là cảm thấy mấy năm này cô không có ở trong nước, nên đối với thị trường trong nước sẽ không hiểu rõ lắm. Ông bà ta thường nói, không biết thì…"Ánh mắt Tề Thiệu hơi lạnh xuống, hắn chỉ mới kiếm được mấy chục triệu thì tính là gì, hai người bọn họ không phải mỗi năm đều kiếm được mấy tỷ đô la Mỹ sao?“Qua năm mới, tôi sẽ cho người qua thanh toán, giao nhận rõ ràng.”“Tiểu Khê." Khương Nghị theo bản năng nhìn về phía Cố Vân Khê.Cố Vân Khê biết một khi người ta nghĩ mình đã ở trên cao, thì người khác nói cái gì cũng sẽ không nghe lọt, vì thế cô chỉ có thể để cho chính hắn tự đi đụng vào tường để biết đau thế nào đi.“Được rồi, cứ quyết định như vậy.”Tề Thiệu kéo Cố Vân Khê ra ngoài, nói: "Đi thôi, anh ta đã tự muốn c.h.ế.t chúng ta không ngắn được.”Nhìn thân ảnh hai người đi xa, sắc mặt Khương Nghị lúc trắng lúc xanh.Cố Vân Khê khẽ thở dài một hơi, nói: "Anh thấy thế nào?”“Tâm tính ngu xuẩn, chỉ vì cái trước mắt.” Tề Thiệu ở Wall Street đã gặp qua vô số người bị d ục vọng chiếm lấy, hậu quả dẫn đến là từng người từng người nối tiếp nhau nhảy lầu tự tử trên sân thượng.Cho nên nói, nhiều tiền chưa chắc là chuyện tốt, nếu không biết cách giữ thì đó chính là thứ xui xẻo.Vừa có tiền, tất cả mọi người đối với hắn sẽ luôn lộ ra khuôn mặt tươi cười, thổi phồng hắn, lấy lòng hắn. Hắn cứ sống ở trong tiếng thổi phồng này ngày qua ngày, tâm tính trước kia tất nhiên đều bay sạch. Hắn sẽ luôn cảm thấy mình đặc biệt không ai qua được. Hắn đây là đặc biệt lợi hại, không gì không làm được, đặc biệt là nghe không vào nhưng lời nói làm trái ý hắn.
Tề Thiệu có chút ghét bỏ đẩy đầu gã ra: "Nói chuyện đàng hoàng, cách xa vợ tôi một chút.”
Khương Nghị đặc biệt im lặng, hiện tại đúng là có chút không giống với trước, dù sao nếu là trước kia hắn cũng không dám công khai biểu thị chủ quyền như thế.
“Tính chiếm hữu của cậu ta có phải quá mạnh rồi không? Tiểu Khê, sao cô lại có thể chịu được vậy?”
Cố Vân Khê nhìn vẻ mặt khoa trương đầy dầu mỡ của gã, cũng ghét bỏ, nói: "Bớt nói nhảm đi, có chuyện gì thì nói đi.”
Khương Nghị bỗng rơi vào trầm mặc, một phút đồng hồ trôi qua, hắn mới nói: "Để chị hai cô gả cho tôi đi.”
Cố Vân Khê bỗng có cảm giác như mình đã nghe lầm, tuy rằng sớm biết hai người bọn họ đã có gian tình gì đó rồi, nhưng là nhiều năm như vậy cũng không thấy bọn họ có kết quả gì, nên cô cũng giả vờ cho qua. Bây giờ hắn lại…
“Tôi rất thích cô ấy, lần đầu tiên gặp mặt tôi cũng rất thích.” Khương Nghị lâm vào trong hồi ức, trên mặt hiện lên một tia hoài niệm, nói: "Tôi muốn cưới cô ấy làm vợ.
Tề Thiệu có chút không thể tưởng tượng nổi, nói: "Thích thì theo đuổi, ai ngăn cản anh chứ?”
“Cái kia...” Khương Nghị chần chờ một chút, rồi nói: "Vân Thải có chút chê tôi.”
Cố Vân Khê cũng không muốn biết nguyên nhân bọn họ là gì, cười nói: "Vậy thì thôi đi, anh đổi sang theo đuổi người khác là được.”
Khương Nghị tức giận, đây là loại bạn bè gì vậy?
“Không được, tôi thích cô ấy, cô giúp tôi một tay đi.”
Cố Vân Khê bất động thanh sắc đánh giá gã vài lần: "Vậy chị tôi có thích anh không?”
"Hẳn là..." Khương Nghị không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt gã lúc này bỗng có chút ngượng ngùng, cũng có chút ngọt ngào. “Thích.”
Biểu tình này nhìn cũng rất chi là hoài niệm nha, vì thế Cố Vân Khê khẽ nói: "Tôi tôn trọng lựa chọn của chị hai, chỉ cần chị ấy thích, tôi sẽ toàn lực ủng hộ chị ấy.”
Đây không phải đáp án Khương Nghị muốn, gã còn muốn cố gắng thêm một phen, chợt nghe Cố Vân Khê nói: "Trở lại chuyện chính, anh đem cổ phiếu đều ném đi hết đi.”
Cơn bão tài chính Đông Nam Á năm 97 sắp bắt đầu rồi, bọn cô nhất định phải chuẩn bị kế hoạch trước thời hạn.
Bởi vì nguyên nhân chế độ bất đồng, trận bão này ảnh hưởng đối với trong nước không lớn, nhưng nó lại có ảnh hưởng rất lớn đến các nước ở Đông Nam Á, nên các nguồn tiền tệ lần lượt giảm giá trị. Khương Nghị không khỏi bất ngờ, nói lớn lên: "Có hai chi cổ phiếu một mực không ngừng tăng lên, cô cũng muốn bán hết sao?”
Cố Vân Khê lại không coi trọng thị trường chứng khoán cho lắm, nên đành nói: “Đúng, lấy hết tiền ra, chúng ta chuyển sang bất động sản, mua đất tự xây nhà, đây là nghề cũ của anh, không phải sao?”
"Thị trường chứng khoán rất dễ kiếm tiền hơn bất động sản nhiều. Hiện tại kinh doanh bất động sản rất vất vả, còn phải có mối quan hệ lớn." Khương Nghị không đồng tình với quan điểm của cô: "Lại nói, hiện tại bất động sản khó kiếm tiền như vậy, sau này thì sao chứ?”
Cố Vân Khê nhìn hắn ta một cái thật sâu, Khương Nghị thấy vậy có chút sợ hãi, nói: "Sao vậy?”
Gã không có nói sai nha, bất động sản nào có dễ kiếm tiền như thị trường chứng khoán vậy?
Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, nói: "Vậy thì chia ra đi, anh có muốn không? Nếu muốn thì tôi sẽ ưu tiên bán cho anh, cứ theo giá thị trường mà tính.”
Cô trời sinh tính toán quyết đoán, chỉ cần cô cảm thấy có chuyện gì không đúng liền sẽ trực tiếp ra tay cắt đứt đi.
“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là cảm thấy mấy năm này cô không có ở trong nước, nên đối với thị trường trong nước sẽ không hiểu rõ lắm. Ông bà ta thường nói, không biết thì…"
Ánh mắt Tề Thiệu hơi lạnh xuống, hắn chỉ mới kiếm được mấy chục triệu thì tính là gì, hai người bọn họ không phải mỗi năm đều kiếm được mấy tỷ đô la Mỹ sao?
“Qua năm mới, tôi sẽ cho người qua thanh toán, giao nhận rõ ràng.”
“Tiểu Khê." Khương Nghị theo bản năng nhìn về phía Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê biết một khi người ta nghĩ mình đã ở trên cao, thì người khác nói cái gì cũng sẽ không nghe lọt, vì thế cô chỉ có thể để cho chính hắn tự đi đụng vào tường để biết đau thế nào đi.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy.”
Tề Thiệu kéo Cố Vân Khê ra ngoài, nói: "Đi thôi, anh ta đã tự muốn c.h.ế.t chúng ta không ngắn được.”
Nhìn thân ảnh hai người đi xa, sắc mặt Khương Nghị lúc trắng lúc xanh.
Cố Vân Khê khẽ thở dài một hơi, nói: "Anh thấy thế nào?”
“Tâm tính ngu xuẩn, chỉ vì cái trước mắt.” Tề Thiệu ở Wall Street đã gặp qua vô số người bị d ục vọng chiếm lấy, hậu quả dẫn đến là từng người từng người nối tiếp nhau nhảy lầu tự tử trên sân thượng.
Cho nên nói, nhiều tiền chưa chắc là chuyện tốt, nếu không biết cách giữ thì đó chính là thứ xui xẻo.
Vừa có tiền, tất cả mọi người đối với hắn sẽ luôn lộ ra khuôn mặt tươi cười, thổi phồng hắn, lấy lòng hắn. Hắn cứ sống ở trong tiếng thổi phồng này ngày qua ngày, tâm tính trước kia tất nhiên đều bay sạch. Hắn sẽ luôn cảm thấy mình đặc biệt không ai qua được. Hắn đây là đặc biệt lợi hại, không gì không làm được, đặc biệt là nghe không vào nhưng lời nói làm trái ý hắn.
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính KếTác giả: Toàn Anh Anh/全英英Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa. Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa. Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới. Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ. Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở. Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau. Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có… Tề Thiệu có chút ghét bỏ đẩy đầu gã ra: "Nói chuyện đàng hoàng, cách xa vợ tôi một chút.”Khương Nghị đặc biệt im lặng, hiện tại đúng là có chút không giống với trước, dù sao nếu là trước kia hắn cũng không dám công khai biểu thị chủ quyền như thế.“Tính chiếm hữu của cậu ta có phải quá mạnh rồi không? Tiểu Khê, sao cô lại có thể chịu được vậy?”Cố Vân Khê nhìn vẻ mặt khoa trương đầy dầu mỡ của gã, cũng ghét bỏ, nói: "Bớt nói nhảm đi, có chuyện gì thì nói đi.”Khương Nghị bỗng rơi vào trầm mặc, một phút đồng hồ trôi qua, hắn mới nói: "Để chị hai cô gả cho tôi đi.”Cố Vân Khê bỗng có cảm giác như mình đã nghe lầm, tuy rằng sớm biết hai người bọn họ đã có gian tình gì đó rồi, nhưng là nhiều năm như vậy cũng không thấy bọn họ có kết quả gì, nên cô cũng giả vờ cho qua. Bây giờ hắn lại…“Tôi rất thích cô ấy, lần đầu tiên gặp mặt tôi cũng rất thích.” Khương Nghị lâm vào trong hồi ức, trên mặt hiện lên một tia hoài niệm, nói: "Tôi muốn cưới cô ấy làm vợ.Tề Thiệu có chút không thể tưởng tượng nổi, nói: "Thích thì theo đuổi, ai ngăn cản anh chứ?”“Cái kia...” Khương Nghị chần chờ một chút, rồi nói: "Vân Thải có chút chê tôi.”Cố Vân Khê cũng không muốn biết nguyên nhân bọn họ là gì, cười nói: "Vậy thì thôi đi, anh đổi sang theo đuổi người khác là được.”Khương Nghị tức giận, đây là loại bạn bè gì vậy?“Không được, tôi thích cô ấy, cô giúp tôi một tay đi.”Cố Vân Khê bất động thanh sắc đánh giá gã vài lần: "Vậy chị tôi có thích anh không?”"Hẳn là..." Khương Nghị không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt gã lúc này bỗng có chút ngượng ngùng, cũng có chút ngọt ngào. “Thích.”Biểu tình này nhìn cũng rất chi là hoài niệm nha, vì thế Cố Vân Khê khẽ nói: "Tôi tôn trọng lựa chọn của chị hai, chỉ cần chị ấy thích, tôi sẽ toàn lực ủng hộ chị ấy.”Đây không phải đáp án Khương Nghị muốn, gã còn muốn cố gắng thêm một phen, chợt nghe Cố Vân Khê nói: "Trở lại chuyện chính, anh đem cổ phiếu đều ném đi hết đi.”Cơn bão tài chính Đông Nam Á năm 97 sắp bắt đầu rồi, bọn cô nhất định phải chuẩn bị kế hoạch trước thời hạn.Bởi vì nguyên nhân chế độ bất đồng, trận bão này ảnh hưởng đối với trong nước không lớn, nhưng nó lại có ảnh hưởng rất lớn đến các nước ở Đông Nam Á, nên các nguồn tiền tệ lần lượt giảm giá trị. Khương Nghị không khỏi bất ngờ, nói lớn lên: "Có hai chi cổ phiếu một mực không ngừng tăng lên, cô cũng muốn bán hết sao?”Cố Vân Khê lại không coi trọng thị trường chứng khoán cho lắm, nên đành nói: “Đúng, lấy hết tiền ra, chúng ta chuyển sang bất động sản, mua đất tự xây nhà, đây là nghề cũ của anh, không phải sao?”"Thị trường chứng khoán rất dễ kiếm tiền hơn bất động sản nhiều. Hiện tại kinh doanh bất động sản rất vất vả, còn phải có mối quan hệ lớn." Khương Nghị không đồng tình với quan điểm của cô: "Lại nói, hiện tại bất động sản khó kiếm tiền như vậy, sau này thì sao chứ?”Cố Vân Khê nhìn hắn ta một cái thật sâu, Khương Nghị thấy vậy có chút sợ hãi, nói: "Sao vậy?”Gã không có nói sai nha, bất động sản nào có dễ kiếm tiền như thị trường chứng khoán vậy?Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, nói: "Vậy thì chia ra đi, anh có muốn không? Nếu muốn thì tôi sẽ ưu tiên bán cho anh, cứ theo giá thị trường mà tính.”Cô trời sinh tính toán quyết đoán, chỉ cần cô cảm thấy có chuyện gì không đúng liền sẽ trực tiếp ra tay cắt đứt đi.“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là cảm thấy mấy năm này cô không có ở trong nước, nên đối với thị trường trong nước sẽ không hiểu rõ lắm. Ông bà ta thường nói, không biết thì…"Ánh mắt Tề Thiệu hơi lạnh xuống, hắn chỉ mới kiếm được mấy chục triệu thì tính là gì, hai người bọn họ không phải mỗi năm đều kiếm được mấy tỷ đô la Mỹ sao?“Qua năm mới, tôi sẽ cho người qua thanh toán, giao nhận rõ ràng.”“Tiểu Khê." Khương Nghị theo bản năng nhìn về phía Cố Vân Khê.Cố Vân Khê biết một khi người ta nghĩ mình đã ở trên cao, thì người khác nói cái gì cũng sẽ không nghe lọt, vì thế cô chỉ có thể để cho chính hắn tự đi đụng vào tường để biết đau thế nào đi.“Được rồi, cứ quyết định như vậy.”Tề Thiệu kéo Cố Vân Khê ra ngoài, nói: "Đi thôi, anh ta đã tự muốn c.h.ế.t chúng ta không ngắn được.”Nhìn thân ảnh hai người đi xa, sắc mặt Khương Nghị lúc trắng lúc xanh.Cố Vân Khê khẽ thở dài một hơi, nói: "Anh thấy thế nào?”“Tâm tính ngu xuẩn, chỉ vì cái trước mắt.” Tề Thiệu ở Wall Street đã gặp qua vô số người bị d ục vọng chiếm lấy, hậu quả dẫn đến là từng người từng người nối tiếp nhau nhảy lầu tự tử trên sân thượng.Cho nên nói, nhiều tiền chưa chắc là chuyện tốt, nếu không biết cách giữ thì đó chính là thứ xui xẻo.Vừa có tiền, tất cả mọi người đối với hắn sẽ luôn lộ ra khuôn mặt tươi cười, thổi phồng hắn, lấy lòng hắn. Hắn cứ sống ở trong tiếng thổi phồng này ngày qua ngày, tâm tính trước kia tất nhiên đều bay sạch. Hắn sẽ luôn cảm thấy mình đặc biệt không ai qua được. Hắn đây là đặc biệt lợi hại, không gì không làm được, đặc biệt là nghe không vào nhưng lời nói làm trái ý hắn.