Tác giả:

Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận. Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì." Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào…

Chương 50-3: Bữa tối của mỗi người (3)

Nam Thần Ở Phòng Bên CạnhTác giả: Mèo Tứ NhiTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận. Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì." Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào… Cô vội vàng dùng lực lắc đầu, để loại cảm giác hoảng hốt này ra khỏi đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Tô Mộ.“Tô Tô! Tôi tôi! Tối nay có hay không…”“Em gái cô! Cô còn biết gọi cho tôi! Tôi còn sợ ảnh hưởng đến thế giới hai người của cô và boss, cho nên nhẫn nại không gọi cho cô! Bây giờ thân thiết tình ái xong rồi, mới nhớ đến tôi sao!”Tô Song Song vừa muốn giải thích một chút, bên kia cũng vẫn chưa dừng lại oán hận, cô thấy Tô Mộ chắc là tức giận thật rồi, vội vàng đè thấp giọng, cúi người gật đầu nghe.“Chuyện lớn như vậy cũng không thèm nói với tôi! Tô Song Song! Cô muốn tạo phản sao?”Tô Mộ thấy Tô Song Song nhận sai, bĩu môi, rốt cuộc cũng dừng lại, cô hừ một tiếng, lộ ra chút tò mò: “Sao rồi?”“Chỉ là hiểu lầm, Tô Tô, lát tôi mời cô ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói?” Tô Song Song lắc lắc cái chân bị thương, thấy Tô Mộ rốt cuộc lại trở về bình thường, liền thở phào một cái.Tô Mộ đầu bên kia nghe được, thở dài: “Hôm nay không được, ngày mai đi, hôm nay đột nhiên có một núi công việc, không đi được.”Tô Song Song có chút mất mác, suy nghĩ một chút, ngày mai cũng không cần ăn cùng Tần Mặc, đây cũng là một chuyện tốt.Cô hơi lộ ra vui sướng nói: “Đi! Vậy thì ngày mai, thế nhé, haffaaa …!”Tô Mộ hừ hừ, còn muốn nói điều gì, thì đột nhiên có người gọi cô đi làm việc, cô vội vàng nói một câu: “Ngày mai gọi cho tôi!” Sau đó liền cúp máy.Mà ở cửa phòng làm việc, Âu Dương Minh đang đứng đó, nhìn thấy Tô Mộ cúp điện thoại, anh xoay người đi ra phía ngoài, từ trong túi quần lấy điện thoại ra.Tô Song Song nghe tiếng tút tút của điện thoại, hơi ngẩn người, quơ quơ cái chân bị thương, dự định tự mình tự xử.Tay còn chưa với tới nạng, điện thoại liền kêu lên, cô vội vàng cầm lên, thấy hiện người gọi đến là phó tổng Âu Dương, tâm tình liền khẩn trương.Tô Song Song bây giờ mới nhớ tới, từ lần trước bị Tần Mặc làm cho cô và anh tan rã không vui, thì sau đó cô còn chưa kịp nói lời xin lỗi và cảm ơn.Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, mới bắt điện thoại, ha ha cười nói: “Âu Dương phó tổng khỏe không?”

Cô vội vàng dùng lực lắc đầu, để loại cảm giác hoảng hốt này ra khỏi đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Tô Mộ.

“Tô Tô! Tôi tôi! Tối nay có hay không…”

“Em gái cô! Cô còn biết gọi cho tôi! Tôi còn sợ ảnh hưởng đến thế giới hai người của cô và boss, cho nên nhẫn nại không gọi cho cô! Bây giờ thân thiết tình ái xong rồi, mới nhớ đến tôi sao!”

Tô Song Song vừa muốn giải thích một chút, bên kia cũng vẫn chưa dừng lại oán hận, cô thấy Tô Mộ chắc là tức giận thật rồi, vội vàng đè thấp giọng, cúi người gật đầu nghe.

“Chuyện lớn như vậy cũng không thèm nói với tôi! Tô Song Song! Cô muốn tạo phản sao?”

Tô Mộ thấy Tô Song Song nhận sai, bĩu môi, rốt cuộc cũng dừng lại, cô hừ một tiếng, lộ ra chút tò mò: “Sao rồi?”

“Chỉ là hiểu lầm, Tô Tô, lát tôi mời cô ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói?” Tô Song Song lắc lắc cái chân bị thương, thấy Tô Mộ rốt cuộc lại trở về bình thường, liền thở phào một cái.

Tô Mộ đầu bên kia nghe được, thở dài: “Hôm nay không được, ngày mai đi, hôm nay đột nhiên có một núi công việc, không đi được.”

Tô Song Song có chút mất mác, suy nghĩ một chút, ngày mai cũng không cần ăn cùng Tần Mặc, đây cũng là một chuyện tốt.

Cô hơi lộ ra vui sướng nói: “Đi! Vậy thì ngày mai, thế nhé, haffaaa …!”

Tô Mộ hừ hừ, còn muốn nói điều gì, thì đột nhiên có người gọi cô đi làm việc, cô vội vàng nói một câu: “Ngày mai gọi cho tôi!” Sau đó liền cúp máy.

Mà ở cửa phòng làm việc, Âu Dương Minh đang đứng đó, nhìn thấy Tô Mộ cúp điện thoại, anh xoay người đi ra phía ngoài, từ trong túi quần lấy điện thoại ra.

Tô Song Song nghe tiếng tút tút của điện thoại, hơi ngẩn người, quơ quơ cái chân bị thương, dự định tự mình tự xử.

Tay còn chưa với tới nạng, điện thoại liền kêu lên, cô vội vàng cầm lên, thấy hiện người gọi đến là phó tổng Âu Dương, tâm tình liền khẩn trương.

Tô Song Song bây giờ mới nhớ tới, từ lần trước bị Tần Mặc làm cho cô và anh tan rã không vui, thì sau đó cô còn chưa kịp nói lời xin lỗi và cảm ơn.

Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, mới bắt điện thoại, ha ha cười nói: “Âu Dương phó tổng khỏe không?”

Nam Thần Ở Phòng Bên CạnhTác giả: Mèo Tứ NhiTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận. Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì." Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào… Cô vội vàng dùng lực lắc đầu, để loại cảm giác hoảng hốt này ra khỏi đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Tô Mộ.“Tô Tô! Tôi tôi! Tối nay có hay không…”“Em gái cô! Cô còn biết gọi cho tôi! Tôi còn sợ ảnh hưởng đến thế giới hai người của cô và boss, cho nên nhẫn nại không gọi cho cô! Bây giờ thân thiết tình ái xong rồi, mới nhớ đến tôi sao!”Tô Song Song vừa muốn giải thích một chút, bên kia cũng vẫn chưa dừng lại oán hận, cô thấy Tô Mộ chắc là tức giận thật rồi, vội vàng đè thấp giọng, cúi người gật đầu nghe.“Chuyện lớn như vậy cũng không thèm nói với tôi! Tô Song Song! Cô muốn tạo phản sao?”Tô Mộ thấy Tô Song Song nhận sai, bĩu môi, rốt cuộc cũng dừng lại, cô hừ một tiếng, lộ ra chút tò mò: “Sao rồi?”“Chỉ là hiểu lầm, Tô Tô, lát tôi mời cô ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói?” Tô Song Song lắc lắc cái chân bị thương, thấy Tô Mộ rốt cuộc lại trở về bình thường, liền thở phào một cái.Tô Mộ đầu bên kia nghe được, thở dài: “Hôm nay không được, ngày mai đi, hôm nay đột nhiên có một núi công việc, không đi được.”Tô Song Song có chút mất mác, suy nghĩ một chút, ngày mai cũng không cần ăn cùng Tần Mặc, đây cũng là một chuyện tốt.Cô hơi lộ ra vui sướng nói: “Đi! Vậy thì ngày mai, thế nhé, haffaaa …!”Tô Mộ hừ hừ, còn muốn nói điều gì, thì đột nhiên có người gọi cô đi làm việc, cô vội vàng nói một câu: “Ngày mai gọi cho tôi!” Sau đó liền cúp máy.Mà ở cửa phòng làm việc, Âu Dương Minh đang đứng đó, nhìn thấy Tô Mộ cúp điện thoại, anh xoay người đi ra phía ngoài, từ trong túi quần lấy điện thoại ra.Tô Song Song nghe tiếng tút tút của điện thoại, hơi ngẩn người, quơ quơ cái chân bị thương, dự định tự mình tự xử.Tay còn chưa với tới nạng, điện thoại liền kêu lên, cô vội vàng cầm lên, thấy hiện người gọi đến là phó tổng Âu Dương, tâm tình liền khẩn trương.Tô Song Song bây giờ mới nhớ tới, từ lần trước bị Tần Mặc làm cho cô và anh tan rã không vui, thì sau đó cô còn chưa kịp nói lời xin lỗi và cảm ơn.Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, mới bắt điện thoại, ha ha cười nói: “Âu Dương phó tổng khỏe không?”

Chương 50-3: Bữa tối của mỗi người (3)