Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận. Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì." Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào…
Chương 54-2: Tự dưng ân cần (2)
Nam Thần Ở Phòng Bên CạnhTác giả: Mèo Tứ NhiTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận. Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì." Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào… " Được." Tô Song Song hướng Âu Dương Minh gật đầu một cái, không nhìn Tần Mặc, cũng không thèm quan tâm anh.Âu Dương Minh lịch sự nhìn Tần Mặc, sau đó dẫn Tô Song Song vào bên trong, Tần Mặc theo bản năng muốn đưa tay ra, nhưng là kéo đại mỹ nữ lại không cho anh bất cứ cơ hội nào.Đại mỹ nữ hạ thấp giọng cười nhắc nhở Tần Mặc: "Nơi này không thích hợp dỗ dành bạn gái nhỏ của anh, Tần Mặc, chúng ta cũng đi thôi!"Nói xong cô hơi dùng sức kéo cánh tay của Tần Mặc, đi về phía ngược lại, cùng Tô Song Song mỗi người một ngã, càng lúc càng xa.Tô Song Song mới vừa đi tới bên phải phòng khách, tâm tình trong nháy mắt yên lặng chìm xuống, cô không muốn làm khó Âu Dương Minh, nhưng không biết tại sao, trong lòng cảm thấy rất mất mát.Âu Dương Minh dĩ nhiên nhìn thấy Tô Song Song như vậy nhưng yên lặng không nói, chẳng qua chỉ cười giới thiệu Tô Song Song với bạn bè.Tô Song Song ngồi trên ghế, nhìn bạn của anh, liền thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn chỉ có một người, nếu là cả một nhóm người, cô chỉ sợ mình không ứng phó kịp.Tô Song Song ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bạn của Âu Dương Minh ngồi đối diện, Âu Dương Minh nói gì cô đều gật đầu cười híp mắt, thật ra thì một câu cũng không để ý.Đến cuối cùng, ngay cả mình ăn cái gì, uống cái gì cô cũng không biết, cho đến Âu Dương Minh đỡ Tô Song Song đứng dậy, Tô Song Song mới lấy lại tinh thần.Cô nhìn chỗ ngồi trước mặt trống rỗng, mới phản ứng được, bạn của Âu Dương Minh đã đi rồi.Tô Song Song tỏ ra lúng túng, quay đầu lại hướng Âu Dương Minh cười khan một tiếng, cuối cùng lại thấy mình có chút quá đáng, liền cúi đầu xuống ủ rũ, áy náy cũng không biết nói cái gì cho phải."Thật xin lỗi... Đã làm hỏng việc của anh." Tô Song Song buồn rầu nói xong đầu càng cúi thấp hơn.Âu Dương Minh chăm chú nhìn Tô Song Song, thấy cô như vậy, thở phào một cái, không trách cứ cũng không nói gì, trực tiếp đỡ cô đi ra phía ngoài.Tô Song Song trong lòng càng áy náy, vốn là phải giúp một tay, kết quả lại thành trở ngại, thấy Âu Dương Minh không trách mình, cũng không lên tiếng, cô lại suy nghĩ xem sau này có cơ hội nhất định mời anh ăn bữa cơm, đền bù sai lầm ngày hôm nay.Chờ đến xe dừng lại, Tô Song Song mới ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Minh, chân thành: "Thật xin lỗi."Âu Dương Minh nghe tiếng nói liền chăm chú nhìn vào mắt Tô Song Song, thấy rõ được sự chân thành và cả mất mác áy náy, đột nhiên không biết vì sao lại thấy bực bội.Anh mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn duy trì nụ cười trên mặt như cũ, muốn xuống xe giúp Tô Song Song mở cửa đi ra ngoài, nghĩ thế nào lại đưa chân đạp ga, xe liền chạy như bay.Sau khi xe chạy được một lúc, Tô Song Song mới phản ứng kịp, nhìn cảnh vật hai bên đường lướt qua rất nhanh, cô sững sờ quay đầu sang nhìn anh, không hiểu anh đang muốn làm gì.
" Được." Tô Song Song hướng Âu Dương Minh gật đầu một cái, không nhìn Tần Mặc, cũng không thèm quan tâm anh.
Âu Dương Minh lịch sự nhìn Tần Mặc, sau đó dẫn Tô Song Song vào bên trong, Tần Mặc theo bản năng muốn đưa tay ra, nhưng là kéo đại mỹ nữ lại không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Đại mỹ nữ hạ thấp giọng cười nhắc nhở Tần Mặc: "Nơi này không thích hợp dỗ dành bạn gái nhỏ của anh, Tần Mặc, chúng ta cũng đi thôi!"
Nói xong cô hơi dùng sức kéo cánh tay của Tần Mặc, đi về phía ngược lại, cùng Tô Song Song mỗi người một ngã, càng lúc càng xa.
Tô Song Song mới vừa đi tới bên phải phòng khách, tâm tình trong nháy mắt yên lặng chìm xuống, cô không muốn làm khó Âu Dương Minh, nhưng không biết tại sao, trong lòng cảm thấy rất mất mát.
Âu Dương Minh dĩ nhiên nhìn thấy Tô Song Song như vậy nhưng yên lặng không nói, chẳng qua chỉ cười giới thiệu Tô Song Song với bạn bè.
Tô Song Song ngồi trên ghế, nhìn bạn của anh, liền thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn chỉ có một người, nếu là cả một nhóm người, cô chỉ sợ mình không ứng phó kịp.
Tô Song Song ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bạn của Âu Dương Minh ngồi đối diện, Âu Dương Minh nói gì cô đều gật đầu cười híp mắt, thật ra thì một câu cũng không để ý.
Đến cuối cùng, ngay cả mình ăn cái gì, uống cái gì cô cũng không biết, cho đến Âu Dương Minh đỡ Tô Song Song đứng dậy, Tô Song Song mới lấy lại tinh thần.
Cô nhìn chỗ ngồi trước mặt trống rỗng, mới phản ứng được, bạn của Âu Dương Minh đã đi rồi.
Tô Song Song tỏ ra lúng túng, quay đầu lại hướng Âu Dương Minh cười khan một tiếng, cuối cùng lại thấy mình có chút quá đáng, liền cúi đầu xuống ủ rũ, áy náy cũng không biết nói cái gì cho phải.
"Thật xin lỗi... Đã làm hỏng việc của anh." Tô Song Song buồn rầu nói xong đầu càng cúi thấp hơn.
Âu Dương Minh chăm chú nhìn Tô Song Song, thấy cô như vậy, thở phào một cái, không trách cứ cũng không nói gì, trực tiếp đỡ cô đi ra phía ngoài.
Tô Song Song trong lòng càng áy náy, vốn là phải giúp một tay, kết quả lại thành trở ngại, thấy Âu Dương Minh không trách mình, cũng không lên tiếng, cô lại suy nghĩ xem sau này có cơ hội nhất định mời anh ăn bữa cơm, đền bù sai lầm ngày hôm nay.
Chờ đến xe dừng lại, Tô Song Song mới ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Minh, chân thành: "Thật xin lỗi."
Âu Dương Minh nghe tiếng nói liền chăm chú nhìn vào mắt Tô Song Song, thấy rõ được sự chân thành và cả mất mác áy náy, đột nhiên không biết vì sao lại thấy bực bội.
Anh mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn duy trì nụ cười trên mặt như cũ, muốn xuống xe giúp Tô Song Song mở cửa đi ra ngoài, nghĩ thế nào lại đưa chân đạp ga, xe liền chạy như bay.
Sau khi xe chạy được một lúc, Tô Song Song mới phản ứng kịp, nhìn cảnh vật hai bên đường lướt qua rất nhanh, cô sững sờ quay đầu sang nhìn anh, không hiểu anh đang muốn làm gì.
Nam Thần Ở Phòng Bên CạnhTác giả: Mèo Tứ NhiTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận. Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì." Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào… " Được." Tô Song Song hướng Âu Dương Minh gật đầu một cái, không nhìn Tần Mặc, cũng không thèm quan tâm anh.Âu Dương Minh lịch sự nhìn Tần Mặc, sau đó dẫn Tô Song Song vào bên trong, Tần Mặc theo bản năng muốn đưa tay ra, nhưng là kéo đại mỹ nữ lại không cho anh bất cứ cơ hội nào.Đại mỹ nữ hạ thấp giọng cười nhắc nhở Tần Mặc: "Nơi này không thích hợp dỗ dành bạn gái nhỏ của anh, Tần Mặc, chúng ta cũng đi thôi!"Nói xong cô hơi dùng sức kéo cánh tay của Tần Mặc, đi về phía ngược lại, cùng Tô Song Song mỗi người một ngã, càng lúc càng xa.Tô Song Song mới vừa đi tới bên phải phòng khách, tâm tình trong nháy mắt yên lặng chìm xuống, cô không muốn làm khó Âu Dương Minh, nhưng không biết tại sao, trong lòng cảm thấy rất mất mát.Âu Dương Minh dĩ nhiên nhìn thấy Tô Song Song như vậy nhưng yên lặng không nói, chẳng qua chỉ cười giới thiệu Tô Song Song với bạn bè.Tô Song Song ngồi trên ghế, nhìn bạn của anh, liền thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn chỉ có một người, nếu là cả một nhóm người, cô chỉ sợ mình không ứng phó kịp.Tô Song Song ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bạn của Âu Dương Minh ngồi đối diện, Âu Dương Minh nói gì cô đều gật đầu cười híp mắt, thật ra thì một câu cũng không để ý.Đến cuối cùng, ngay cả mình ăn cái gì, uống cái gì cô cũng không biết, cho đến Âu Dương Minh đỡ Tô Song Song đứng dậy, Tô Song Song mới lấy lại tinh thần.Cô nhìn chỗ ngồi trước mặt trống rỗng, mới phản ứng được, bạn của Âu Dương Minh đã đi rồi.Tô Song Song tỏ ra lúng túng, quay đầu lại hướng Âu Dương Minh cười khan một tiếng, cuối cùng lại thấy mình có chút quá đáng, liền cúi đầu xuống ủ rũ, áy náy cũng không biết nói cái gì cho phải."Thật xin lỗi... Đã làm hỏng việc của anh." Tô Song Song buồn rầu nói xong đầu càng cúi thấp hơn.Âu Dương Minh chăm chú nhìn Tô Song Song, thấy cô như vậy, thở phào một cái, không trách cứ cũng không nói gì, trực tiếp đỡ cô đi ra phía ngoài.Tô Song Song trong lòng càng áy náy, vốn là phải giúp một tay, kết quả lại thành trở ngại, thấy Âu Dương Minh không trách mình, cũng không lên tiếng, cô lại suy nghĩ xem sau này có cơ hội nhất định mời anh ăn bữa cơm, đền bù sai lầm ngày hôm nay.Chờ đến xe dừng lại, Tô Song Song mới ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Minh, chân thành: "Thật xin lỗi."Âu Dương Minh nghe tiếng nói liền chăm chú nhìn vào mắt Tô Song Song, thấy rõ được sự chân thành và cả mất mác áy náy, đột nhiên không biết vì sao lại thấy bực bội.Anh mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn duy trì nụ cười trên mặt như cũ, muốn xuống xe giúp Tô Song Song mở cửa đi ra ngoài, nghĩ thế nào lại đưa chân đạp ga, xe liền chạy như bay.Sau khi xe chạy được một lúc, Tô Song Song mới phản ứng kịp, nhìn cảnh vật hai bên đường lướt qua rất nhanh, cô sững sờ quay đầu sang nhìn anh, không hiểu anh đang muốn làm gì.