Tác giả:

Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận. Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì." Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào…

Chương 133-1: Chuyện gì đã xảy ra vậy

Nam Thần Ở Phòng Bên CạnhTác giả: Mèo Tứ NhiTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận. Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì." Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào… Tâm tình của Tô Song Song không thể nào vui nổi. Cô ngồi ở trong xe ngơ ngác nhìn phía trước, nhưng thực ra ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại di động ở trong tay.Mãi cho đến khi xe dựng lại ở dưới lầu nhà trọ, Tô Song Song vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cô vẫn nhìn về phía trước như cũ, không nói một lời.Tần Dật Hiên môi mím lại thật chặt, gương mặt cực kỳ vui vẻ, anh dừng xe lại, ngồi ở bên cạnh nhưng cũng không hề lên tiếng.Ước chừng đến khoảng mười phút sau, Tô Song Song vẫn không hề hay biết rằng xe đã dừng lại, Tần Dật Hiên vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản.Nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Dật Hiên nhìn Tô Song Song vì một người đàn ông khác mà bỏ qua anh, anh không cách nào im lặng được mãi.“Cô gái nhỏ ngu ngốc này, nếu như em không đi lên thay quần áo, trong chốc lát...” Tần Dật Hiên cố ý dừng lại một chút, quay đầu nhìn Tô Song Song chưa lấy lại được tinh thần, ra vẻ thoải mái vừa cười vừa nói, “Vậy thì anh phải tiến hành kéo dài khóa huấn luyện rồi.”“A!” Lời nói này của Tần Dật Hiên như nhắc nhở Tô Song Song, cô vội vàng cúi đầu xem đồng hồ trên tay của mình, vừa nhìn thấy thời gian, lập tức luống cuống, cô lại còn ngồi ngây người một chỗ lâu như vậy để suy nghĩ đến những chuyện khác.Cô đẩy cửa xe ra vội nhảy xuống, sau đó vội vã chạy về hướng nhà mình.Đi đến một nửa đường, Tô Song Song mới nhớ rằng mình vẫn chưa chào hỏi với Tần Dật Hiên. Cô quay đầu lại phía anh vẫy vẫy tay, bộ dáng rất nhẹ nhàng, tưởng như người lúc nãy ngồi đến ngây ngẩn ra thực sự không phải là cô.Lúc này Tần Dật Hiên đã xuống xe, hướng về Tô Song Song vẫy vẫy tay, ngay sau đó anh tựa vào ở bên cạnh xe chờ Tô Song Song.Tô Song Song vừa tiến vào cửa nhà trọ, trong nháy mắt tất cả sức lực tinh thần trong người liền biến mất không thấy đâu nữa, ủ rũ giống như quả bóng da đã bị xì hơi.Mà Tần Dật Hiên tựa ở bên cạnh xe trong nháy mắt cũng đã thu lại nụ cười trên mặt, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá, ngẫm nghĩ một lát sau đó hờ hững châm một điếu.Anh hít một ngụm khói thật sâu, tuy lần này nhìn như anh đã thắng lợi, nhưng cũng từ chuyện này lại nổi lên những vấn đề khác, mức độ quan trọng của Tần Mặc ở trong lòng của Tô Song Song đến đâu.

Tâm tình của Tô Song Song không thể nào vui nổi. Cô ngồi ở trong xe ngơ ngác nhìn phía trước, nhưng thực ra ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại di động ở trong tay.

Mãi cho đến khi xe dựng lại ở dưới lầu nhà trọ, Tô Song Song vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cô vẫn nhìn về phía trước như cũ, không nói một lời.

Tần Dật Hiên môi mím lại thật chặt, gương mặt cực kỳ vui vẻ, anh dừng xe lại, ngồi ở bên cạnh nhưng cũng không hề lên tiếng.

Ước chừng đến khoảng mười phút sau, Tô Song Song vẫn không hề hay biết rằng xe đã dừng lại, Tần Dật Hiên vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản.

Nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Dật Hiên nhìn Tô Song Song vì một người đàn ông khác mà bỏ qua anh, anh không cách nào im lặng được mãi.

“Cô gái nhỏ ngu ngốc này, nếu như em không đi lên thay quần áo, trong chốc lát...” Tần Dật Hiên cố ý dừng lại một chút, quay đầu nhìn Tô Song Song chưa lấy lại được tinh thần, ra vẻ thoải mái vừa cười vừa nói, “Vậy thì anh phải tiến hành kéo dài khóa huấn luyện rồi.”

“A!” Lời nói này của Tần Dật Hiên như nhắc nhở Tô Song Song, cô vội vàng cúi đầu xem đồng hồ trên tay của mình, vừa nhìn thấy thời gian, lập tức luống cuống, cô lại còn ngồi ngây người một chỗ lâu như vậy để suy nghĩ đến những chuyện khác.

Cô đẩy cửa xe ra vội nhảy xuống, sau đó vội vã chạy về hướng nhà mình.

Đi đến một nửa đường, Tô Song Song mới nhớ rằng mình vẫn chưa chào hỏi với Tần Dật Hiên. Cô quay đầu lại phía anh vẫy vẫy tay, bộ dáng rất nhẹ nhàng, tưởng như người lúc nãy ngồi đến ngây ngẩn ra thực sự không phải là cô.

Lúc này Tần Dật Hiên đã xuống xe, hướng về Tô Song Song vẫy vẫy tay, ngay sau đó anh tựa vào ở bên cạnh xe chờ Tô Song Song.

Tô Song Song vừa tiến vào cửa nhà trọ, trong nháy mắt tất cả sức lực tinh thần trong người liền biến mất không thấy đâu nữa, ủ rũ giống như quả bóng da đã bị xì hơi.

Mà Tần Dật Hiên tựa ở bên cạnh xe trong nháy mắt cũng đã thu lại nụ cười trên mặt, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá, ngẫm nghĩ một lát sau đó hờ hững châm một điếu.

Anh hít một ngụm khói thật sâu, tuy lần này nhìn như anh đã thắng lợi, nhưng cũng từ chuyện này lại nổi lên những vấn đề khác, mức độ quan trọng của Tần Mặc ở trong lòng của Tô Song Song đến đâu.

Nam Thần Ở Phòng Bên CạnhTác giả: Mèo Tứ NhiTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận. Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì." Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào… Tâm tình của Tô Song Song không thể nào vui nổi. Cô ngồi ở trong xe ngơ ngác nhìn phía trước, nhưng thực ra ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại di động ở trong tay.Mãi cho đến khi xe dựng lại ở dưới lầu nhà trọ, Tô Song Song vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cô vẫn nhìn về phía trước như cũ, không nói một lời.Tần Dật Hiên môi mím lại thật chặt, gương mặt cực kỳ vui vẻ, anh dừng xe lại, ngồi ở bên cạnh nhưng cũng không hề lên tiếng.Ước chừng đến khoảng mười phút sau, Tô Song Song vẫn không hề hay biết rằng xe đã dừng lại, Tần Dật Hiên vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản.Nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Dật Hiên nhìn Tô Song Song vì một người đàn ông khác mà bỏ qua anh, anh không cách nào im lặng được mãi.“Cô gái nhỏ ngu ngốc này, nếu như em không đi lên thay quần áo, trong chốc lát...” Tần Dật Hiên cố ý dừng lại một chút, quay đầu nhìn Tô Song Song chưa lấy lại được tinh thần, ra vẻ thoải mái vừa cười vừa nói, “Vậy thì anh phải tiến hành kéo dài khóa huấn luyện rồi.”“A!” Lời nói này của Tần Dật Hiên như nhắc nhở Tô Song Song, cô vội vàng cúi đầu xem đồng hồ trên tay của mình, vừa nhìn thấy thời gian, lập tức luống cuống, cô lại còn ngồi ngây người một chỗ lâu như vậy để suy nghĩ đến những chuyện khác.Cô đẩy cửa xe ra vội nhảy xuống, sau đó vội vã chạy về hướng nhà mình.Đi đến một nửa đường, Tô Song Song mới nhớ rằng mình vẫn chưa chào hỏi với Tần Dật Hiên. Cô quay đầu lại phía anh vẫy vẫy tay, bộ dáng rất nhẹ nhàng, tưởng như người lúc nãy ngồi đến ngây ngẩn ra thực sự không phải là cô.Lúc này Tần Dật Hiên đã xuống xe, hướng về Tô Song Song vẫy vẫy tay, ngay sau đó anh tựa vào ở bên cạnh xe chờ Tô Song Song.Tô Song Song vừa tiến vào cửa nhà trọ, trong nháy mắt tất cả sức lực tinh thần trong người liền biến mất không thấy đâu nữa, ủ rũ giống như quả bóng da đã bị xì hơi.Mà Tần Dật Hiên tựa ở bên cạnh xe trong nháy mắt cũng đã thu lại nụ cười trên mặt, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá, ngẫm nghĩ một lát sau đó hờ hững châm một điếu.Anh hít một ngụm khói thật sâu, tuy lần này nhìn như anh đã thắng lợi, nhưng cũng từ chuyện này lại nổi lên những vấn đề khác, mức độ quan trọng của Tần Mặc ở trong lòng của Tô Song Song đến đâu.

Chương 133-1: Chuyện gì đã xảy ra vậy