“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 41: Điển Hình (1)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Gì cơ? Niên Xuân Hoa ngây người, lại phải đi tiếp nhận giáo dục tư tưởng? Cái bà ta nói đều là thật mà, phúc khí là thứ quan trọng nhất, sao bọn họ lại không tin bà ta chứ?Lưu Thiêm Tài vội vàng xuống ruộng, đội mũ rơm, rồi vội vàng rời đi.Tuy rằng thời tiết âm u, nhìn như có thể mưa bất cứ lúc nào, nhưng ở nông thôn, nắng cũng tốt mà mưa cũng tốt, không thể trì hoãn công việc. Trên trời đầy mây cũng che bớt nắng gắt, vậy lúc thu hoạch vụ mùa sẽ càng thêm mát mẻ.Anh ấy đi rồi, các đội viên còn lại cũng lục tục đi theo.Nhưng vẫn có người thích xem náo nhiệt, tiến đến chế nhạo Niên Xuân Hoa: “Xuân Hoa, bà nghĩ thế nào? Dám ở trước mặt đội trưởng nói những lời này đó, cái gì mà có phúc khí hay không có phúc khí, bà lén lút nói chuyện cùng chúng tôi cũng được, nhưng những lời này đó không nên bàn luận trước mặt mọi người, bà như này không phải là tự chuốc nhục sao?”Một người khác nhịn cười nói: “May là đang ở thời đại bây giờ đó, nếu lùi lại mấy năm trước, số bà sẽ rất thảm đấy.”Những lời này nói không sai, ngày thường Niên Xuân Hoa cứ nhai đi nhai lại vài câu, mọi người cũng biết tính tình bà ta như thế nào, ai sẽ quan tâm một hai câu nói vớ vẩn của bà ta cơ chứ? Nhưng Niên Xuân Hoa không nên chạy đến trước mặt đội trưởng làm loạn, can thiệp vào việc chọn người đi nuôi tằm.Đừng nói đội trưởng không đồng ý, ngay cả bọn họ cũng không đồng ý.Ai mà không biết học nuôi tằm là việc tốt? Trần Dung Phương lại có năng lực thật sự, vậy nên mọi người mới tâm phục khẩu phục, nếu đổi lại là Niên Xuân Hoa, bọn họ sẽ có đầy chuyện để nói.Niên Xuân Hoa bà ta thì dựa vào đâu? Dựa vào cái mồm trắng răng của bà ta nói bản thân có phúc khí à?Vô duyên vô cớ nói Niên Xuân Hoa bà ta có phúc, chẳng lẽ những người khác lại không bằng Niên Xuân Hoa sao? Không bao giờ có đạo lý ấy.Niên Xuân Hoa rũ đầu, trái một câu phải một câu đâm chọc bà ta khiến bà ta tức vô cùng. Những người này thì biết cái gì? Đi cùng gió chính là mưa.Bọn họ không biết được phúc khí mang đến điều tốt thế nào đâu, nói ngay như đời trước, bọn họ liều sống liều chết kiếm công điểm, trồng cây tự ăn tự túc, thì có ích lợi gì đâu? Đám thỏ con gà rừng đều muốn chui vào lòng Phúc Đoàn, những người này liều sống liều chết kiếm tiền, vẫn không có nổi thịt ăn, còn không xách dép được cho Phúc Đoàn.Niên Xuân Hoa bị chế nhạo đến mất hết mặt mũi, hận không thể nói cho đám người này biết về phúc khí của Phúc Đoàn trong tương lai, nói tương lai Trần Dung Phương sẽ xui xẻo như thế nào.Nhưng bà ta nói không nên lời, ai sẽ tin bà ta đây?Niên Xuân Hoa rất tức giận, rõ ràng là Trần Dung Phương ra khỏi nhà hái lá dâu thì gặp trời mưa, là chính cô ta mang đến chuyện xui xẻo ấy, nhưng sao bà ta lại không gặp được chuyện tốt là được cử đi học nuôi tằm chứ? Niên Xuân Hoa tức giận, nhìn chằm chằm vào mặt đất lầy lội dưới trời mưaThời buổi này vẫn chưa có đường xi măng, vậy nên chỉ sau một trận mưa thu đổ xuống, mặt đất đã lầy lội không chịu được, vô cùng trơn trượt.Niên Xuân Hoa nhìn chằm chằm, bỗng nhiên nở nụ cười.Các bà con láng giường nhìn thấy nụ cười kỳ lạ kia thì không hiểu mô tê gì cả, Niên Xuân Hoa bị choáng váng sao? Bị đội trưởng chính trị giáo huấn là chuyện đáng mừng vậy sao?
Gì cơ? Niên Xuân Hoa ngây người, lại phải đi tiếp nhận giáo dục tư tưởng? Cái bà ta nói đều là thật mà, phúc khí là thứ quan trọng nhất, sao bọn họ lại không tin bà ta chứ?
Lưu Thiêm Tài vội vàng xuống ruộng, đội mũ rơm, rồi vội vàng rời đi.
Tuy rằng thời tiết âm u, nhìn như có thể mưa bất cứ lúc nào, nhưng ở nông thôn, nắng cũng tốt mà mưa cũng tốt, không thể trì hoãn công việc. Trên trời đầy mây cũng che bớt nắng gắt, vậy lúc thu hoạch vụ mùa sẽ càng thêm mát mẻ.
Anh ấy đi rồi, các đội viên còn lại cũng lục tục đi theo.
Nhưng vẫn có người thích xem náo nhiệt, tiến đến chế nhạo Niên Xuân Hoa: “Xuân Hoa, bà nghĩ thế nào? Dám ở trước mặt đội trưởng nói những lời này đó, cái gì mà có phúc khí hay không có phúc khí, bà lén lút nói chuyện cùng chúng tôi cũng được, nhưng những lời này đó không nên bàn luận trước mặt mọi người, bà như này không phải là tự chuốc nhục sao?”
Một người khác nhịn cười nói: “May là đang ở thời đại bây giờ đó, nếu lùi lại mấy năm trước, số bà sẽ rất thảm đấy.”
Những lời này nói không sai, ngày thường Niên Xuân Hoa cứ nhai đi nhai lại vài câu, mọi người cũng biết tính tình bà ta như thế nào, ai sẽ quan tâm một hai câu nói vớ vẩn của bà ta cơ chứ? Nhưng Niên Xuân Hoa không nên chạy đến trước mặt đội trưởng làm loạn, can thiệp vào việc chọn người đi nuôi tằm.
Đừng nói đội trưởng không đồng ý, ngay cả bọn họ cũng không đồng ý.
Ai mà không biết học nuôi tằm là việc tốt? Trần Dung Phương lại có năng lực thật sự, vậy nên mọi người mới tâm phục khẩu phục, nếu đổi lại là Niên Xuân Hoa, bọn họ sẽ có đầy chuyện để nói.
Niên Xuân Hoa bà ta thì dựa vào đâu? Dựa vào cái mồm trắng răng của bà ta nói bản thân có phúc khí à?
Vô duyên vô cớ nói Niên Xuân Hoa bà ta có phúc, chẳng lẽ những người khác lại không bằng Niên Xuân Hoa sao? Không bao giờ có đạo lý ấy.
Niên Xuân Hoa rũ đầu, trái một câu phải một câu đâm chọc bà ta khiến bà ta tức vô cùng. Những người này thì biết cái gì? Đi cùng gió chính là mưa.
Bọn họ không biết được phúc khí mang đến điều tốt thế nào đâu, nói ngay như đời trước, bọn họ liều sống liều chết kiếm công điểm, trồng cây tự ăn tự túc, thì có ích lợi gì đâu? Đám thỏ con gà rừng đều muốn chui vào lòng Phúc Đoàn, những người này liều sống liều chết kiếm tiền, vẫn không có nổi thịt ăn, còn không xách dép được cho Phúc Đoàn.
Niên Xuân Hoa bị chế nhạo đến mất hết mặt mũi, hận không thể nói cho đám người này biết về phúc khí của Phúc Đoàn trong tương lai, nói tương lai Trần Dung Phương sẽ xui xẻo như thế nào.
Nhưng bà ta nói không nên lời, ai sẽ tin bà ta đây?
Niên Xuân Hoa rất tức giận, rõ ràng là Trần Dung Phương ra khỏi nhà hái lá dâu thì gặp trời mưa, là chính cô ta mang đến chuyện xui xẻo ấy, nhưng sao bà ta lại không gặp được chuyện tốt là được cử đi học nuôi tằm chứ? Niên Xuân Hoa tức giận, nhìn chằm chằm vào mặt đất lầy lội dưới trời mưa
Thời buổi này vẫn chưa có đường xi măng, vậy nên chỉ sau một trận mưa thu đổ xuống, mặt đất đã lầy lội không chịu được, vô cùng trơn trượt.
Niên Xuân Hoa nhìn chằm chằm, bỗng nhiên nở nụ cười.
Các bà con láng giường nhìn thấy nụ cười kỳ lạ kia thì không hiểu mô tê gì cả, Niên Xuân Hoa bị choáng váng sao? Bị đội trưởng chính trị giáo huấn là chuyện đáng mừng vậy sao?
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Gì cơ? Niên Xuân Hoa ngây người, lại phải đi tiếp nhận giáo dục tư tưởng? Cái bà ta nói đều là thật mà, phúc khí là thứ quan trọng nhất, sao bọn họ lại không tin bà ta chứ?Lưu Thiêm Tài vội vàng xuống ruộng, đội mũ rơm, rồi vội vàng rời đi.Tuy rằng thời tiết âm u, nhìn như có thể mưa bất cứ lúc nào, nhưng ở nông thôn, nắng cũng tốt mà mưa cũng tốt, không thể trì hoãn công việc. Trên trời đầy mây cũng che bớt nắng gắt, vậy lúc thu hoạch vụ mùa sẽ càng thêm mát mẻ.Anh ấy đi rồi, các đội viên còn lại cũng lục tục đi theo.Nhưng vẫn có người thích xem náo nhiệt, tiến đến chế nhạo Niên Xuân Hoa: “Xuân Hoa, bà nghĩ thế nào? Dám ở trước mặt đội trưởng nói những lời này đó, cái gì mà có phúc khí hay không có phúc khí, bà lén lút nói chuyện cùng chúng tôi cũng được, nhưng những lời này đó không nên bàn luận trước mặt mọi người, bà như này không phải là tự chuốc nhục sao?”Một người khác nhịn cười nói: “May là đang ở thời đại bây giờ đó, nếu lùi lại mấy năm trước, số bà sẽ rất thảm đấy.”Những lời này nói không sai, ngày thường Niên Xuân Hoa cứ nhai đi nhai lại vài câu, mọi người cũng biết tính tình bà ta như thế nào, ai sẽ quan tâm một hai câu nói vớ vẩn của bà ta cơ chứ? Nhưng Niên Xuân Hoa không nên chạy đến trước mặt đội trưởng làm loạn, can thiệp vào việc chọn người đi nuôi tằm.Đừng nói đội trưởng không đồng ý, ngay cả bọn họ cũng không đồng ý.Ai mà không biết học nuôi tằm là việc tốt? Trần Dung Phương lại có năng lực thật sự, vậy nên mọi người mới tâm phục khẩu phục, nếu đổi lại là Niên Xuân Hoa, bọn họ sẽ có đầy chuyện để nói.Niên Xuân Hoa bà ta thì dựa vào đâu? Dựa vào cái mồm trắng răng của bà ta nói bản thân có phúc khí à?Vô duyên vô cớ nói Niên Xuân Hoa bà ta có phúc, chẳng lẽ những người khác lại không bằng Niên Xuân Hoa sao? Không bao giờ có đạo lý ấy.Niên Xuân Hoa rũ đầu, trái một câu phải một câu đâm chọc bà ta khiến bà ta tức vô cùng. Những người này thì biết cái gì? Đi cùng gió chính là mưa.Bọn họ không biết được phúc khí mang đến điều tốt thế nào đâu, nói ngay như đời trước, bọn họ liều sống liều chết kiếm công điểm, trồng cây tự ăn tự túc, thì có ích lợi gì đâu? Đám thỏ con gà rừng đều muốn chui vào lòng Phúc Đoàn, những người này liều sống liều chết kiếm tiền, vẫn không có nổi thịt ăn, còn không xách dép được cho Phúc Đoàn.Niên Xuân Hoa bị chế nhạo đến mất hết mặt mũi, hận không thể nói cho đám người này biết về phúc khí của Phúc Đoàn trong tương lai, nói tương lai Trần Dung Phương sẽ xui xẻo như thế nào.Nhưng bà ta nói không nên lời, ai sẽ tin bà ta đây?Niên Xuân Hoa rất tức giận, rõ ràng là Trần Dung Phương ra khỏi nhà hái lá dâu thì gặp trời mưa, là chính cô ta mang đến chuyện xui xẻo ấy, nhưng sao bà ta lại không gặp được chuyện tốt là được cử đi học nuôi tằm chứ? Niên Xuân Hoa tức giận, nhìn chằm chằm vào mặt đất lầy lội dưới trời mưaThời buổi này vẫn chưa có đường xi măng, vậy nên chỉ sau một trận mưa thu đổ xuống, mặt đất đã lầy lội không chịu được, vô cùng trơn trượt.Niên Xuân Hoa nhìn chằm chằm, bỗng nhiên nở nụ cười.Các bà con láng giường nhìn thấy nụ cười kỳ lạ kia thì không hiểu mô tê gì cả, Niên Xuân Hoa bị choáng váng sao? Bị đội trưởng chính trị giáo huấn là chuyện đáng mừng vậy sao?