“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…

Chương 78: Kẻ Ngốc (1)

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Tối hôm đó quả thực thím Hoa đã cãi nhau với Niên Xuân Hoa, thím hai Tống thậm chí còn thẳng thừng nói rằng thím ấy không tin vào vận may, nhưng dù thế nào đi nữa thì cãi nhau vài lần cũng không phải cái tội, mà có thì tội cũng không đến mức này, không đến mức gà trong cả đội sẽ phải chết sạch.Phòng mượn sách chỉ là một gian phòng nhỏ bé, từ bên ngoài nhìn lại, thậm chí trông nó còn có chút cũ nát, sơn vàng trên cửa chính nứt ra mấy cái khe hở nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục.Sở Phong, Sở Thâm gõ cửa: "Thầy Tần, chúng em đến mượn sách."Giọng nam bên trong nặng nề nói: "Vào đi."Sở Phong đẩy cửa ra, bên trong, thầy Tân mặc một chiếc áo T-shirt, đeo một cặp kính, đang ngồi đọc sách trên bàn làm việc, ống tay áo và ống quần dính đầy bùn đất sau khi làm việc vất vả.Phúc Đoàn cũng ở đây.Phúc Đoàn kê một chiếc bàn nhỏ, đọc một cuốn sách tiếng Anh đầy màu sắc. Nghe động tĩnh, Phúc Đoàn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen xoe tròn ánh nước lấp lóe mấy lần, nhẹ giọng gọi: "Anh Thâm."Lông mi giống như cái quạt nhỏ run rẩy, hơi chân chờ mới gọi Sở Phong: "Chị Phong."Phúc Đoàn không thích Sở Phong lắm. Khi cô bé mới đến nhà ba Sở, anh Thâm cũng rất thích cô bé, thường đưa cô cùng đi chơi, ngay cả chị Phong cũng hiếm khi đưa đi cùng.Nhưng sau đó, anh Thâm dường như chơi với chị Phong nhiều hơn với cô bé.Phúc Đoàn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ.Sở Phong hào sảng gật đầu với Phúc Đoàn, vẫy vẫy tay coi như một lời chào. Đối với nữ chính phúc khí, cô bé có ý định giữ khoảng cách, không thể dễ dàng gây thù chuốc oán với cô nhóc.Sở Thâm thì sắc mặt âm trầm, hướng về Phúc Đoàn nhàn nhạt chào hỏi một tiếng, nắm tay em gái: "Em gái, không phải chúng ta tới mượn sách sao?"Sắc mặt Sở Thâm thối hoắc, cậu ấy thà nhìn bức tường còn hơn nhìn Phúc Đoàn.Ban đầu Sở Thâm rất thích em gái Phúc Đoàn, khi Phúc Đoàn mới đến nhà, Sở Thâm đã rất ấm áp chào đón.Ngay cả sau khi cảm giác mới lạ đã trôi qua, cậu ấy và Sở Phong đã là anh em bao nhiêu năm, tuy Sở Thâm vẫn quen thuộc với Sở Phong hơn, nhưng cậu ấy không hề lơ là với Phúc Đoàn.Tuy nhiên, sau này bà nội so sánh Phúc Đoàn mà dìm cậu ấy em gái và xuống bùn, vì Phúc Đoàn mà ba mẹ và em gái đã bị mắng biết bao nhiêu lần?Khi mẹ bị bà nội chỉ vào mũi mắng là thứ xui xẻo, Phúc Đoàn chỉ biết dán đôi mắt to tròn của mình vào chân bà nội, lặng lẽ quan sát.Khi đó Sở Thâm không còn thích Phúc Đoàn nữa, cho dù người khác có nói cô em gái này có phúc như thế nào, cũng không thể so sánh với mẹ và em gái của cậu ấy được. Sở Thâm dù sao cũng là một đứa trẻ, tuy đã cố nhịn xuống, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một tia chán ghét.Cơ thể nhỏ bé của Phúc Đoàn cứ thế run lên, khuôn mặt tròn của cô bé có chút không thể tin được, tại sao anh Thâm lại không thích cô bé?Ở nhà Niên Xuân Hoa, Phúc Đoàn có quần áo tốt nhất và đồ ăn ngon nhất, Niên Xuân Hoa moi tất cả phiếu vải dưới đáy hộp ra, cắt may quần áo mới cho Phúc Đoàn, thêm cả với quần áo của Phúc Đoàn mang từ nhà Trần Dung Phương, mỗi ngày Phúc Đoàn ăn mặc như một con búp bê may mắn.Các cô con gái của Bạch Giai Tuệ, Thái Thuận Anh và Lý Tú Cầm đều mặc quần áo cũ đã ba năm, đắp vá chỉ chít.Các anh trai của họ cũng thích Phúc Đoàn hơn.Phúc Đoàn đôi khi nhìn thấy những người anh trai thích trêu chó ghẹo mèo kia bắt nạt những cô em gái của mình, nhưng lại tặng bông hoa nhỏ cho cô bé, mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng hơn thế, cô bé cảm thấy ngọt ngào như ăn mật ong vậy.Không có gì lạ khi Phúc Đoàn không thể tin nổi rằng bây giờ đây Sở Thâm đang trưng ra bộ mặt thối hoắc với cô bé.

Tối hôm đó quả thực thím Hoa đã cãi nhau với Niên Xuân Hoa, thím hai Tống thậm chí còn thẳng thừng nói rằng thím ấy không tin vào vận may, nhưng dù thế nào đi nữa thì cãi nhau vài lần cũng không phải cái tội, mà có thì tội cũng không đến mức này, không đến mức gà trong cả đội sẽ phải chết sạch.

Phòng mượn sách chỉ là một gian phòng nhỏ bé, từ bên ngoài nhìn lại, thậm chí trông nó còn có chút cũ nát, sơn vàng trên cửa chính nứt ra mấy cái khe hở nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Sở Phong, Sở Thâm gõ cửa: "Thầy Tần, chúng em đến mượn sách."

Giọng nam bên trong nặng nề nói: "Vào đi."

Sở Phong đẩy cửa ra, bên trong, thầy Tân mặc một chiếc áo T-shirt, đeo một cặp kính, đang ngồi đọc sách trên bàn làm việc, ống tay áo và ống quần dính đầy bùn đất sau khi làm việc vất vả.

Phúc Đoàn cũng ở đây.

Phúc Đoàn kê một chiếc bàn nhỏ, đọc một cuốn sách tiếng Anh đầy màu sắc. Nghe động tĩnh, Phúc Đoàn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen xoe tròn ánh nước lấp lóe mấy lần, nhẹ giọng gọi: "Anh Thâm."

Lông mi giống như cái quạt nhỏ run rẩy, hơi chân chờ mới gọi Sở Phong: "Chị Phong."

Phúc Đoàn không thích Sở Phong lắm. Khi cô bé mới đến nhà ba Sở, anh Thâm cũng rất thích cô bé, thường đưa cô cùng đi chơi, ngay cả chị Phong cũng hiếm khi đưa đi cùng.

Nhưng sau đó, anh Thâm dường như chơi với chị Phong nhiều hơn với cô bé.

Phúc Đoàn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ.

Sở Phong hào sảng gật đầu với Phúc Đoàn, vẫy vẫy tay coi như một lời chào. Đối với nữ chính phúc khí, cô bé có ý định giữ khoảng cách, không thể dễ dàng gây thù chuốc oán với cô nhóc.

Sở Thâm thì sắc mặt âm trầm, hướng về Phúc Đoàn nhàn nhạt chào hỏi một tiếng, nắm tay em gái: "Em gái, không phải chúng ta tới mượn sách sao?"

Sắc mặt Sở Thâm thối hoắc, cậu ấy thà nhìn bức tường còn hơn nhìn Phúc Đoàn.

Ban đầu Sở Thâm rất thích em gái Phúc Đoàn, khi Phúc Đoàn mới đến nhà, Sở Thâm đã rất ấm áp chào đón.

Ngay cả sau khi cảm giác mới lạ đã trôi qua, cậu ấy và Sở Phong đã là anh em bao nhiêu năm, tuy Sở Thâm vẫn quen thuộc với Sở Phong hơn, nhưng cậu ấy không hề lơ là với Phúc Đoàn.

Tuy nhiên, sau này bà nội so sánh Phúc Đoàn mà dìm cậu ấy em gái và xuống bùn, vì Phúc Đoàn mà ba mẹ và em gái đã bị mắng biết bao nhiêu lần?

Khi mẹ bị bà nội chỉ vào mũi mắng là thứ xui xẻo, Phúc Đoàn chỉ biết dán đôi mắt to tròn của mình vào chân bà nội, lặng lẽ quan sát.

Khi đó Sở Thâm không còn thích Phúc Đoàn nữa, cho dù người khác có nói cô em gái này có phúc như thế nào, cũng không thể so sánh với mẹ và em gái của cậu ấy được. Sở Thâm dù sao cũng là một đứa trẻ, tuy đã cố nhịn xuống, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một tia chán ghét.

Cơ thể nhỏ bé của Phúc Đoàn cứ thế run lên, khuôn mặt tròn của cô bé có chút không thể tin được, tại sao anh Thâm lại không thích cô bé?

Ở nhà Niên Xuân Hoa, Phúc Đoàn có quần áo tốt nhất và đồ ăn ngon nhất, Niên Xuân Hoa moi tất cả phiếu vải dưới đáy hộp ra, cắt may quần áo mới cho Phúc Đoàn, thêm cả với quần áo của Phúc Đoàn mang từ nhà Trần Dung Phương, mỗi ngày Phúc Đoàn ăn mặc như một con búp bê may mắn.

Các cô con gái của Bạch Giai Tuệ, Thái Thuận Anh và Lý Tú Cầm đều mặc quần áo cũ đã ba năm, đắp vá chỉ chít.

Các anh trai của họ cũng thích Phúc Đoàn hơn.

Phúc Đoàn đôi khi nhìn thấy những người anh trai thích trêu chó ghẹo mèo kia bắt nạt những cô em gái của mình, nhưng lại tặng bông hoa nhỏ cho cô bé, mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng hơn thế, cô bé cảm thấy ngọt ngào như ăn mật ong vậy.

Không có gì lạ khi Phúc Đoàn không thể tin nổi rằng bây giờ đây Sở Thâm đang trưng ra bộ mặt thối hoắc với cô bé.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Tối hôm đó quả thực thím Hoa đã cãi nhau với Niên Xuân Hoa, thím hai Tống thậm chí còn thẳng thừng nói rằng thím ấy không tin vào vận may, nhưng dù thế nào đi nữa thì cãi nhau vài lần cũng không phải cái tội, mà có thì tội cũng không đến mức này, không đến mức gà trong cả đội sẽ phải chết sạch.Phòng mượn sách chỉ là một gian phòng nhỏ bé, từ bên ngoài nhìn lại, thậm chí trông nó còn có chút cũ nát, sơn vàng trên cửa chính nứt ra mấy cái khe hở nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục.Sở Phong, Sở Thâm gõ cửa: "Thầy Tần, chúng em đến mượn sách."Giọng nam bên trong nặng nề nói: "Vào đi."Sở Phong đẩy cửa ra, bên trong, thầy Tân mặc một chiếc áo T-shirt, đeo một cặp kính, đang ngồi đọc sách trên bàn làm việc, ống tay áo và ống quần dính đầy bùn đất sau khi làm việc vất vả.Phúc Đoàn cũng ở đây.Phúc Đoàn kê một chiếc bàn nhỏ, đọc một cuốn sách tiếng Anh đầy màu sắc. Nghe động tĩnh, Phúc Đoàn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen xoe tròn ánh nước lấp lóe mấy lần, nhẹ giọng gọi: "Anh Thâm."Lông mi giống như cái quạt nhỏ run rẩy, hơi chân chờ mới gọi Sở Phong: "Chị Phong."Phúc Đoàn không thích Sở Phong lắm. Khi cô bé mới đến nhà ba Sở, anh Thâm cũng rất thích cô bé, thường đưa cô cùng đi chơi, ngay cả chị Phong cũng hiếm khi đưa đi cùng.Nhưng sau đó, anh Thâm dường như chơi với chị Phong nhiều hơn với cô bé.Phúc Đoàn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ.Sở Phong hào sảng gật đầu với Phúc Đoàn, vẫy vẫy tay coi như một lời chào. Đối với nữ chính phúc khí, cô bé có ý định giữ khoảng cách, không thể dễ dàng gây thù chuốc oán với cô nhóc.Sở Thâm thì sắc mặt âm trầm, hướng về Phúc Đoàn nhàn nhạt chào hỏi một tiếng, nắm tay em gái: "Em gái, không phải chúng ta tới mượn sách sao?"Sắc mặt Sở Thâm thối hoắc, cậu ấy thà nhìn bức tường còn hơn nhìn Phúc Đoàn.Ban đầu Sở Thâm rất thích em gái Phúc Đoàn, khi Phúc Đoàn mới đến nhà, Sở Thâm đã rất ấm áp chào đón.Ngay cả sau khi cảm giác mới lạ đã trôi qua, cậu ấy và Sở Phong đã là anh em bao nhiêu năm, tuy Sở Thâm vẫn quen thuộc với Sở Phong hơn, nhưng cậu ấy không hề lơ là với Phúc Đoàn.Tuy nhiên, sau này bà nội so sánh Phúc Đoàn mà dìm cậu ấy em gái và xuống bùn, vì Phúc Đoàn mà ba mẹ và em gái đã bị mắng biết bao nhiêu lần?Khi mẹ bị bà nội chỉ vào mũi mắng là thứ xui xẻo, Phúc Đoàn chỉ biết dán đôi mắt to tròn của mình vào chân bà nội, lặng lẽ quan sát.Khi đó Sở Thâm không còn thích Phúc Đoàn nữa, cho dù người khác có nói cô em gái này có phúc như thế nào, cũng không thể so sánh với mẹ và em gái của cậu ấy được. Sở Thâm dù sao cũng là một đứa trẻ, tuy đã cố nhịn xuống, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một tia chán ghét.Cơ thể nhỏ bé của Phúc Đoàn cứ thế run lên, khuôn mặt tròn của cô bé có chút không thể tin được, tại sao anh Thâm lại không thích cô bé?Ở nhà Niên Xuân Hoa, Phúc Đoàn có quần áo tốt nhất và đồ ăn ngon nhất, Niên Xuân Hoa moi tất cả phiếu vải dưới đáy hộp ra, cắt may quần áo mới cho Phúc Đoàn, thêm cả với quần áo của Phúc Đoàn mang từ nhà Trần Dung Phương, mỗi ngày Phúc Đoàn ăn mặc như một con búp bê may mắn.Các cô con gái của Bạch Giai Tuệ, Thái Thuận Anh và Lý Tú Cầm đều mặc quần áo cũ đã ba năm, đắp vá chỉ chít.Các anh trai của họ cũng thích Phúc Đoàn hơn.Phúc Đoàn đôi khi nhìn thấy những người anh trai thích trêu chó ghẹo mèo kia bắt nạt những cô em gái của mình, nhưng lại tặng bông hoa nhỏ cho cô bé, mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng hơn thế, cô bé cảm thấy ngọt ngào như ăn mật ong vậy.Không có gì lạ khi Phúc Đoàn không thể tin nổi rằng bây giờ đây Sở Thâm đang trưng ra bộ mặt thối hoắc với cô bé.

Chương 78: Kẻ Ngốc (1)