“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 82: Kẻ Ngốc (5)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Phúc Đoàn mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ hoa hồng, làm bằng vải sợi tổng hợp, vừa đẹp vừa thoáng khí, bên trên còn thêu một con cá nhỏ, trông thật giống một con búp bê may mắn. Thầy Tần khi nhìn thấy cô bé liên thấy dễ mến.Bây giờ, trong lòng thầy Tần nảy sinh một cảm giác kỳ lạ không thích hợp, hình như có gì đó không ổn, có chuyện gì đã xảy ra vậy?Phúc Đoàn vẫn giống như một con búp bê may mắn, nhưng vấn đề là nó quá giống một con búp bê may mắn.Khi trên dưới đội sản xuất im hơi lặng tiến mấy ngày nay, ngay cả những đứa trẻ con cũng biết nỗi lo lắng của người lớn, trong lúc những đứa trẻ nghịch ngợm nhất cũng biết ngoan ngoãn cụp đuôi, giảm bớt gánh nặng cho gia đình, dường như Phúc Đoàn không bị ảnh hưởng chút nào, cay đắng của người khác không ảnh hưởng đến sự ngọt ngào của cô bé.Giống như thế gian đầy tang tóc, nhưng các vị thần trong tranh vẫn nở nụ cười tươi như được mùa, nào ai quan tâm đến sự sống và cái chết của nhân gian?Thầy giáo Tần là một phần tử trí thức có trách nhiệm, có chút thái độ "vì nước quên thân, vì dân phục vụ”, thây ấy không thích cảm giác "Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra".Thầy Tần nắm chặt tay, ảo giác chăng? Phúc Đoàn còn nhỏ như vậy, nó có biết gì đâu?Có thể nó chưa bao giờ nhìn thấy gà, vịt bị bệnh nên nghĩ rằng gà ở nhà sẽ không bị bệnh.Thầy Tần mỉm cười, tình yêu thương đối với Phúc Đoàn không hề giảm đi, nhưng nụ cười hơi phai nhạt: "Nào, Phúc Đoàn ngoan, về nhà học đi."Phúc Đoàn ôm cuốn sách tiếng anh cho bé, hơi quyến luyến, hôm nay cô bé luôn cảm thấy thầy Tần không quan tâm đến mình như trước nữa.Phúc Đoàn lấy hết can đảm, chậm rãi nói: "Chú Tần, hai anh chị hôm nay tới đây trước đây là anh chị của Phúc Đoàn."Chỉ là sau này... đối xử với cô bé không tốt.Thầy Tần đang lo lắng về bệnh dịch gà đặc thù trong đội sản xuất, nghe không hiểu ý của Phúc Đoàn nên chỉ cười nói: "Thì ra các trò ấy là anh chị trước đây của Phúc Đoàn, họ đều rất thông minh, đặc biệt cô bé kia, tuy nhỏ nhưng sau này không tâm thường, lại lễ phép, rất hoạt bát nhanh nhẹn."Xem xét kĩ lại, lớn lên trong đội sản xuất nhỏ bé nhường này, cũng không biết có thể được đào tạo tốt hay không.Nếu điều kiện tốt, có lẽ có thể đào tạo thành tài.Nói xong, không ai chú ý tới trong mắt Phúc Đoàn lộ ra vẻ buồn bã.Thầy Tần đến hiện trường để khảo sát thực tế vê bệnh dịch gà đặc biệt này, Phúc Đoàn cũng trở về nhà của mình.Trong nhà.Mấy cô con dâu bận rộn túi bụi, Niên Xuân Hoa cũng bận chặt cỏ heo như điên, bầu không khí trong nhà vô cùng ảm đạm.Lý Tú Cầm thật sự không hiểu, rõ ràng nhà cô ta là nhà duy nhất trong đội không mắc bệnh dịch gà, tại sao khi ra ngoài cô ta lại không thể ngẩng cao đầu cơ chứ? Bây giờ trong đội dường như nghĩ rằng gia đình cô ta là đồ ngốc, thay vì theo bác sĩ Chung và những người khác để học cách ngăn ngừa và điều trị bệnh dịch gà, họ lại suốt ngày sáng tối nói rằng họ có phúc.Hôm nay Lý Tú Cầm đi ngang qua ngã ba liền bị cười nhạo, họ chỉ thiếu điều chỉ vào mặt cô ta và gọi cô ta là đồ ngốc.Lý Tú Câm nghĩ mãi cũng không hiểu ra sao, nhịn không được mới nói: "Mẹ, hôm nay trong đội tổ chức mỗi hộ gia đình đều đến chỗ chị dâu để học cách khử trùng, ngoài vôi sống ra còn có nhiều thứ có tác dụng khử trùng. Con thấy chỗ bọn họ rất náo nhiệt, kể cả ra vào đều phải sát trùng rửa tay, còn phải thay quần áo, đây sao còn gọi là hầu hạ gà nữa, không phải là hầu hạ hoàng đế sao?"Nếu những con gà đó khỏe, thì cũng đáng, đối với người nông dân, gia cầm có khác gì ** đâu?Lý Tú Cầm hơi lo lắng, cẩn thận nhìn mặt của Niên Xuân Hoa: "Mẹ, tại sao chúng ta không đến đó để học hỏi nhỉ?"
Phúc Đoàn mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ hoa hồng, làm bằng vải sợi tổng hợp, vừa đẹp vừa thoáng khí, bên trên còn thêu một con cá nhỏ, trông thật giống một con búp bê may mắn. Thầy Tần khi nhìn thấy cô bé liên thấy dễ mến.
Bây giờ, trong lòng thầy Tần nảy sinh một cảm giác kỳ lạ không thích hợp, hình như có gì đó không ổn, có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Phúc Đoàn vẫn giống như một con búp bê may mắn, nhưng vấn đề là nó quá giống một con búp bê may mắn.
Khi trên dưới đội sản xuất im hơi lặng tiến mấy ngày nay, ngay cả những đứa trẻ con cũng biết nỗi lo lắng của người lớn, trong lúc những đứa trẻ nghịch ngợm nhất cũng biết ngoan ngoãn cụp đuôi, giảm bớt gánh nặng cho gia đình, dường như Phúc Đoàn không bị ảnh hưởng chút nào, cay đắng của người khác không ảnh hưởng đến sự ngọt ngào của cô bé.
Giống như thế gian đầy tang tóc, nhưng các vị thần trong tranh vẫn nở nụ cười tươi như được mùa, nào ai quan tâm đến sự sống và cái chết của nhân gian?
Thầy giáo Tần là một phần tử trí thức có trách nhiệm, có chút thái độ "vì nước quên thân, vì dân phục vụ”, thây ấy không thích cảm giác "Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra".
Thầy Tần nắm chặt tay, ảo giác chăng? Phúc Đoàn còn nhỏ như vậy, nó có biết gì đâu?
Có thể nó chưa bao giờ nhìn thấy gà, vịt bị bệnh nên nghĩ rằng gà ở nhà sẽ không bị bệnh.
Thầy Tần mỉm cười, tình yêu thương đối với Phúc Đoàn không hề giảm đi, nhưng nụ cười hơi phai nhạt: "Nào, Phúc Đoàn ngoan, về nhà học đi."
Phúc Đoàn ôm cuốn sách tiếng anh cho bé, hơi quyến luyến, hôm nay cô bé luôn cảm thấy thầy Tần không quan tâm đến mình như trước nữa.
Phúc Đoàn lấy hết can đảm, chậm rãi nói: "Chú Tần, hai anh chị hôm nay tới đây trước đây là anh chị của Phúc Đoàn."
Chỉ là sau này... đối xử với cô bé không tốt.
Thầy Tần đang lo lắng về bệnh dịch gà đặc thù trong đội sản xuất, nghe không hiểu ý của Phúc Đoàn nên chỉ cười nói: "Thì ra các trò ấy là anh chị trước đây của Phúc Đoàn, họ đều rất thông minh, đặc biệt cô bé kia, tuy nhỏ nhưng sau này không tâm thường, lại lễ phép, rất hoạt bát nhanh nhẹn."
Xem xét kĩ lại, lớn lên trong đội sản xuất nhỏ bé nhường này, cũng không biết có thể được đào tạo tốt hay không.
Nếu điều kiện tốt, có lẽ có thể đào tạo thành tài.
Nói xong, không ai chú ý tới trong mắt Phúc Đoàn lộ ra vẻ buồn bã.
Thầy Tần đến hiện trường để khảo sát thực tế vê bệnh dịch gà đặc biệt này, Phúc Đoàn cũng trở về nhà của mình.
Trong nhà.
Mấy cô con dâu bận rộn túi bụi, Niên Xuân Hoa cũng bận chặt cỏ heo như điên, bầu không khí trong nhà vô cùng ảm đạm.
Lý Tú Cầm thật sự không hiểu, rõ ràng nhà cô ta là nhà duy nhất trong đội không mắc bệnh dịch gà, tại sao khi ra ngoài cô ta lại không thể ngẩng cao đầu cơ chứ? Bây giờ trong đội dường như nghĩ rằng gia đình cô ta là đồ ngốc, thay vì theo bác sĩ Chung và những người khác để học cách ngăn ngừa và điều trị bệnh dịch gà, họ lại suốt ngày sáng tối nói rằng họ có phúc.
Hôm nay Lý Tú Cầm đi ngang qua ngã ba liền bị cười nhạo, họ chỉ thiếu điều chỉ vào mặt cô ta và gọi cô ta là đồ ngốc.
Lý Tú Câm nghĩ mãi cũng không hiểu ra sao, nhịn không được mới nói: "Mẹ, hôm nay trong đội tổ chức mỗi hộ gia đình đều đến chỗ chị dâu để học cách khử trùng, ngoài vôi sống ra còn có nhiều thứ có tác dụng khử trùng. Con thấy chỗ bọn họ rất náo nhiệt, kể cả ra vào đều phải sát trùng rửa tay, còn phải thay quần áo, đây sao còn gọi là hầu hạ gà nữa, không phải là hầu hạ hoàng đế sao?"
Nếu những con gà đó khỏe, thì cũng đáng, đối với người nông dân, gia cầm có khác gì ** đâu?
Lý Tú Cầm hơi lo lắng, cẩn thận nhìn mặt của Niên Xuân Hoa: "Mẹ, tại sao chúng ta không đến đó để học hỏi nhỉ?"
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Phúc Đoàn mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ hoa hồng, làm bằng vải sợi tổng hợp, vừa đẹp vừa thoáng khí, bên trên còn thêu một con cá nhỏ, trông thật giống một con búp bê may mắn. Thầy Tần khi nhìn thấy cô bé liên thấy dễ mến.Bây giờ, trong lòng thầy Tần nảy sinh một cảm giác kỳ lạ không thích hợp, hình như có gì đó không ổn, có chuyện gì đã xảy ra vậy?Phúc Đoàn vẫn giống như một con búp bê may mắn, nhưng vấn đề là nó quá giống một con búp bê may mắn.Khi trên dưới đội sản xuất im hơi lặng tiến mấy ngày nay, ngay cả những đứa trẻ con cũng biết nỗi lo lắng của người lớn, trong lúc những đứa trẻ nghịch ngợm nhất cũng biết ngoan ngoãn cụp đuôi, giảm bớt gánh nặng cho gia đình, dường như Phúc Đoàn không bị ảnh hưởng chút nào, cay đắng của người khác không ảnh hưởng đến sự ngọt ngào của cô bé.Giống như thế gian đầy tang tóc, nhưng các vị thần trong tranh vẫn nở nụ cười tươi như được mùa, nào ai quan tâm đến sự sống và cái chết của nhân gian?Thầy giáo Tần là một phần tử trí thức có trách nhiệm, có chút thái độ "vì nước quên thân, vì dân phục vụ”, thây ấy không thích cảm giác "Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra".Thầy Tần nắm chặt tay, ảo giác chăng? Phúc Đoàn còn nhỏ như vậy, nó có biết gì đâu?Có thể nó chưa bao giờ nhìn thấy gà, vịt bị bệnh nên nghĩ rằng gà ở nhà sẽ không bị bệnh.Thầy Tần mỉm cười, tình yêu thương đối với Phúc Đoàn không hề giảm đi, nhưng nụ cười hơi phai nhạt: "Nào, Phúc Đoàn ngoan, về nhà học đi."Phúc Đoàn ôm cuốn sách tiếng anh cho bé, hơi quyến luyến, hôm nay cô bé luôn cảm thấy thầy Tần không quan tâm đến mình như trước nữa.Phúc Đoàn lấy hết can đảm, chậm rãi nói: "Chú Tần, hai anh chị hôm nay tới đây trước đây là anh chị của Phúc Đoàn."Chỉ là sau này... đối xử với cô bé không tốt.Thầy Tần đang lo lắng về bệnh dịch gà đặc thù trong đội sản xuất, nghe không hiểu ý của Phúc Đoàn nên chỉ cười nói: "Thì ra các trò ấy là anh chị trước đây của Phúc Đoàn, họ đều rất thông minh, đặc biệt cô bé kia, tuy nhỏ nhưng sau này không tâm thường, lại lễ phép, rất hoạt bát nhanh nhẹn."Xem xét kĩ lại, lớn lên trong đội sản xuất nhỏ bé nhường này, cũng không biết có thể được đào tạo tốt hay không.Nếu điều kiện tốt, có lẽ có thể đào tạo thành tài.Nói xong, không ai chú ý tới trong mắt Phúc Đoàn lộ ra vẻ buồn bã.Thầy Tần đến hiện trường để khảo sát thực tế vê bệnh dịch gà đặc biệt này, Phúc Đoàn cũng trở về nhà của mình.Trong nhà.Mấy cô con dâu bận rộn túi bụi, Niên Xuân Hoa cũng bận chặt cỏ heo như điên, bầu không khí trong nhà vô cùng ảm đạm.Lý Tú Cầm thật sự không hiểu, rõ ràng nhà cô ta là nhà duy nhất trong đội không mắc bệnh dịch gà, tại sao khi ra ngoài cô ta lại không thể ngẩng cao đầu cơ chứ? Bây giờ trong đội dường như nghĩ rằng gia đình cô ta là đồ ngốc, thay vì theo bác sĩ Chung và những người khác để học cách ngăn ngừa và điều trị bệnh dịch gà, họ lại suốt ngày sáng tối nói rằng họ có phúc.Hôm nay Lý Tú Cầm đi ngang qua ngã ba liền bị cười nhạo, họ chỉ thiếu điều chỉ vào mặt cô ta và gọi cô ta là đồ ngốc.Lý Tú Câm nghĩ mãi cũng không hiểu ra sao, nhịn không được mới nói: "Mẹ, hôm nay trong đội tổ chức mỗi hộ gia đình đều đến chỗ chị dâu để học cách khử trùng, ngoài vôi sống ra còn có nhiều thứ có tác dụng khử trùng. Con thấy chỗ bọn họ rất náo nhiệt, kể cả ra vào đều phải sát trùng rửa tay, còn phải thay quần áo, đây sao còn gọi là hầu hạ gà nữa, không phải là hầu hạ hoàng đế sao?"Nếu những con gà đó khỏe, thì cũng đáng, đối với người nông dân, gia cầm có khác gì ** đâu?Lý Tú Cầm hơi lo lắng, cẩn thận nhìn mặt của Niên Xuân Hoa: "Mẹ, tại sao chúng ta không đến đó để học hỏi nhỉ?"