“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 90: Đơn Thuốc (4)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… "Tại sao người ta có thể vì không có cách nào khống chế vận khí mà tự phế võ công, không đi học phòng chống dịch gà chứ? Chú hỏi cháu, cháu cảm thấy cháu cho gà ăn thì gà sẽ không bị dịch, vậy cháu biết triệu chứng bệnh ban đầu của gà bị dịch là gì không?"Phúc Đoàn càng nghe càng mơ hồ, cô bé cần biết triệu chứng bệnh dịch gà làm gì?Cô bé chỉ biết cô bé có phúc, mấy thứ đó sẽ không xảy ra trên người cô bé.Cô bé lắc đầu: "Không biết."Thầy Tần càng thêm nghiêm khắc: "Ngay cả triệu chứng bệnh dịch gà mà cháu cũng không biết, vậy sao có thể kịp thời phòng ngừa ngay từ lúc bắt đầu dịch gà được? Bệnh tật, từ trước đến nay cùng tồn tại với nhân loại, chúng ta muốn đối phó với nó, đầu tiên là phải hiểu rõ nó.""Chú dạy cháu tiếng Anh, được coi như là thầy của cháu, cháu nghe lời thầy, cháu đi học chung cùng với mọi người, cháu còn là một đứa trẻ, không cần phải làm quá nhiều chuyện, chỉ cần giống chị Phong mà cháu vừa gọi là tốt rồi, cháu cần phải học hỏi họ nhiều vào."Phúc Đoàn cúi đầu, ngón tay nhỏ xoắn lại với nhau.Hôm nay chú Tần dữ ghê, sao chị Phong vừa đến, thầy Tần lại hung dữ vậy nhỉ?Phúc Đoàn cúi đầu không nói lời nào, thầy Tần thấy cô bé buồn bực không nói nên lời, dặn cô bé ở đây ngẫm kỹ lại.Thân là một người giáo viên, việc ông ấy có thể làm chỉ có thể là những việc ấy, những việc còn lại, tùy vào giác ngộ của mỗi người, ông ấy cũng không thể biến tất cả những người không nỗ lực trở nên nỗ lực được.Thầy Tần nhắc nhở Phúc Đoàn một câu rồi đi ra ngoài, trong lòng ông ấy nhịn không được thở dài.Tuy rằng ông ấy cảm thấy Phúc Đoàn đáng yêu, nhưng không thể không nói, kém quá nhiều.Giờ đây Phúc Đoàn học tiếng Anh rất nhanh, khá thông minh, hẳn là đã hơn được những người khác, nhưng khi thây Tần nghĩ đến Sở Phong và Sở Thâm ngay cả quân áo mặc cũng không gọn gàng, song lời nói lại vô cùng thích đáng, cũng không hề có chút tự ti, cần cù kiên định, thuộc các đặc điểm của bệnh dịch gà như trong lòng bàn tay, rất biết quy nạp tổng kết, chỉ khi phẩm chất và sự thông minh ấy cùng phối hợp với nhau, lúc ấy mới gọi là nhân tài.Thầy Tần thích Phúc Đoàn, ông ấy cảm thấy khó chịu giống như nhìn thấy con mình không biết cố gắng, ông ấy xoa xoa mặt, quên sạch những tâm tư này, toàn lực nghiên cứu đợt dịch gà lần này.Phúc Đoàn trong phòng mượn sách nhìn chằm chằm giá sách một lát, bước chân nhỏ về nhà, cô bé phải về cho gà ăn thật tốt...Nhớ đến câu nói của thầy Tần "Cháu cần phải học hỏi đám người chị Phong nhiều vào", Phúc Đoàn có chút không phục.Phúc Đoàn vẫn luôn biết mình khác với người bình thường, ở nhà mẹ Trần, nếu mẹ Trần ít cho cô bé ăn thịt, thì ba Sở sẽ bị ngã, mẹ Trần suýt chút nữa bị rắn cắn, anh Phong chị Thâm cũng sẽ mắc bệnh.Từ trước tới nay Phúc Đoàn luôn biết sự đặc thù của mình. Cô bé không giống những đứa trẻ khác.Thế nhưng, thầy Tần mà cô bé vốn rất thích lại nói chị Phong tốt hơn cô bé, Phúc Đoàn có chút không phục.Cô bé muốn cho gà ăn thật tốt, để gà không bị dịch gà, chứng minh cho thầy Tần xem.Phúc Đoàn vừa về đến nhà thì đặt cặp sách nhỏ xuống, vào phòng củi trong nhà.Cô bé cầm một nắm thức ăn cho gà, ném tới chỗ nhốt gà, ngồi xổm xuống đất cất giọng trẻ con lẩm bẩm: "Gà ơi gà, gà không nên mắc bệnh nhe, gà không mắc bệnh dịch gà, Phúc Đoàn sẽ cho gà ăn no.Phúc Đoàn nói xong, ngồi xổm quan sát những con gà này, thực ra cô bé có cảm giác những động vật nhỏ này có thể nghe hiểu lời cô bé nói.Bạch Giai Tuệ vừa vặn đi ngang qua, đứng ở cửa:???Bạch Giai Tuệ cảm thấy hoang đường, mấy ngày liền làm lụng vất vả khiến Bạch Giai Tuệ trong phút chốc trời đất quay cuồng, đỡ lấy khung cửa mới không ngã xuống.
"Tại sao người ta có thể vì không có cách nào khống chế vận khí mà tự phế võ công, không đi học phòng chống dịch gà chứ? Chú hỏi cháu, cháu cảm thấy cháu cho gà ăn thì gà sẽ không bị dịch, vậy cháu biết triệu chứng bệnh ban đầu của gà bị dịch là gì không?"
Phúc Đoàn càng nghe càng mơ hồ, cô bé cần biết triệu chứng bệnh dịch gà làm gì?
Cô bé chỉ biết cô bé có phúc, mấy thứ đó sẽ không xảy ra trên người cô bé.
Cô bé lắc đầu: "Không biết."
Thầy Tần càng thêm nghiêm khắc: "Ngay cả triệu chứng bệnh dịch gà mà cháu cũng không biết, vậy sao có thể kịp thời phòng ngừa ngay từ lúc bắt đầu dịch gà được? Bệnh tật, từ trước đến nay cùng tồn tại với nhân loại, chúng ta muốn đối phó với nó, đầu tiên là phải hiểu rõ nó."
"Chú dạy cháu tiếng Anh, được coi như là thầy của cháu, cháu nghe lời thầy, cháu đi học chung cùng với mọi người, cháu còn là một đứa trẻ, không cần phải làm quá nhiều chuyện, chỉ cần giống chị Phong mà cháu vừa gọi là tốt rồi, cháu cần phải học hỏi họ nhiều vào."
Phúc Đoàn cúi đầu, ngón tay nhỏ xoắn lại với nhau.
Hôm nay chú Tần dữ ghê, sao chị Phong vừa đến, thầy Tần lại hung dữ vậy nhỉ?
Phúc Đoàn cúi đầu không nói lời nào, thầy Tần thấy cô bé buồn bực không nói nên lời, dặn cô bé ở đây ngẫm kỹ lại.
Thân là một người giáo viên, việc ông ấy có thể làm chỉ có thể là những việc ấy, những việc còn lại, tùy vào giác ngộ của mỗi người, ông ấy cũng không thể biến tất cả những người không nỗ lực trở nên nỗ lực được.
Thầy Tần nhắc nhở Phúc Đoàn một câu rồi đi ra ngoài, trong lòng ông ấy nhịn không được thở dài.
Tuy rằng ông ấy cảm thấy Phúc Đoàn đáng yêu, nhưng không thể không nói, kém quá nhiều.
Giờ đây Phúc Đoàn học tiếng Anh rất nhanh, khá thông minh, hẳn là đã hơn được những người khác, nhưng khi thây Tần nghĩ đến Sở Phong và Sở Thâm ngay cả quân áo mặc cũng không gọn gàng, song lời nói lại vô cùng thích đáng, cũng không hề có chút tự ti, cần cù kiên định, thuộc các đặc điểm của bệnh dịch gà như trong lòng bàn tay, rất biết quy nạp tổng kết, chỉ khi phẩm chất và sự thông minh ấy cùng phối hợp với nhau, lúc ấy mới gọi là nhân tài.
Thầy Tần thích Phúc Đoàn, ông ấy cảm thấy khó chịu giống như nhìn thấy con mình không biết cố gắng, ông ấy xoa xoa mặt, quên sạch những tâm tư này, toàn lực nghiên cứu đợt dịch gà lần này.
Phúc Đoàn trong phòng mượn sách nhìn chằm chằm giá sách một lát, bước chân nhỏ về nhà, cô bé phải về cho gà ăn thật tốt...
Nhớ đến câu nói của thầy Tần "Cháu cần phải học hỏi đám người chị Phong nhiều vào", Phúc Đoàn có chút không phục.
Phúc Đoàn vẫn luôn biết mình khác với người bình thường, ở nhà mẹ Trần, nếu mẹ Trần ít cho cô bé ăn thịt, thì ba Sở sẽ bị ngã, mẹ Trần suýt chút nữa bị rắn cắn, anh Phong chị Thâm cũng sẽ mắc bệnh.
Từ trước tới nay Phúc Đoàn luôn biết sự đặc thù của mình. Cô bé không giống những đứa trẻ khác.
Thế nhưng, thầy Tần mà cô bé vốn rất thích lại nói chị Phong tốt hơn cô bé, Phúc Đoàn có chút không phục.
Cô bé muốn cho gà ăn thật tốt, để gà không bị dịch gà, chứng minh cho thầy Tần xem.
Phúc Đoàn vừa về đến nhà thì đặt cặp sách nhỏ xuống, vào phòng củi trong nhà.
Cô bé cầm một nắm thức ăn cho gà, ném tới chỗ nhốt gà, ngồi xổm xuống đất cất giọng trẻ con lẩm bẩm: "Gà ơi gà, gà không nên mắc bệnh nhe, gà không mắc bệnh dịch gà, Phúc Đoàn sẽ cho gà ăn no.
Phúc Đoàn nói xong, ngồi xổm quan sát những con gà này, thực ra cô bé có cảm giác những động vật nhỏ này có thể nghe hiểu lời cô bé nói.
Bạch Giai Tuệ vừa vặn đi ngang qua, đứng ở cửa:???
Bạch Giai Tuệ cảm thấy hoang đường, mấy ngày liền làm lụng vất vả khiến Bạch Giai Tuệ trong phút chốc trời đất quay cuồng, đỡ lấy khung cửa mới không ngã xuống.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… "Tại sao người ta có thể vì không có cách nào khống chế vận khí mà tự phế võ công, không đi học phòng chống dịch gà chứ? Chú hỏi cháu, cháu cảm thấy cháu cho gà ăn thì gà sẽ không bị dịch, vậy cháu biết triệu chứng bệnh ban đầu của gà bị dịch là gì không?"Phúc Đoàn càng nghe càng mơ hồ, cô bé cần biết triệu chứng bệnh dịch gà làm gì?Cô bé chỉ biết cô bé có phúc, mấy thứ đó sẽ không xảy ra trên người cô bé.Cô bé lắc đầu: "Không biết."Thầy Tần càng thêm nghiêm khắc: "Ngay cả triệu chứng bệnh dịch gà mà cháu cũng không biết, vậy sao có thể kịp thời phòng ngừa ngay từ lúc bắt đầu dịch gà được? Bệnh tật, từ trước đến nay cùng tồn tại với nhân loại, chúng ta muốn đối phó với nó, đầu tiên là phải hiểu rõ nó.""Chú dạy cháu tiếng Anh, được coi như là thầy của cháu, cháu nghe lời thầy, cháu đi học chung cùng với mọi người, cháu còn là một đứa trẻ, không cần phải làm quá nhiều chuyện, chỉ cần giống chị Phong mà cháu vừa gọi là tốt rồi, cháu cần phải học hỏi họ nhiều vào."Phúc Đoàn cúi đầu, ngón tay nhỏ xoắn lại với nhau.Hôm nay chú Tần dữ ghê, sao chị Phong vừa đến, thầy Tần lại hung dữ vậy nhỉ?Phúc Đoàn cúi đầu không nói lời nào, thầy Tần thấy cô bé buồn bực không nói nên lời, dặn cô bé ở đây ngẫm kỹ lại.Thân là một người giáo viên, việc ông ấy có thể làm chỉ có thể là những việc ấy, những việc còn lại, tùy vào giác ngộ của mỗi người, ông ấy cũng không thể biến tất cả những người không nỗ lực trở nên nỗ lực được.Thầy Tần nhắc nhở Phúc Đoàn một câu rồi đi ra ngoài, trong lòng ông ấy nhịn không được thở dài.Tuy rằng ông ấy cảm thấy Phúc Đoàn đáng yêu, nhưng không thể không nói, kém quá nhiều.Giờ đây Phúc Đoàn học tiếng Anh rất nhanh, khá thông minh, hẳn là đã hơn được những người khác, nhưng khi thây Tần nghĩ đến Sở Phong và Sở Thâm ngay cả quân áo mặc cũng không gọn gàng, song lời nói lại vô cùng thích đáng, cũng không hề có chút tự ti, cần cù kiên định, thuộc các đặc điểm của bệnh dịch gà như trong lòng bàn tay, rất biết quy nạp tổng kết, chỉ khi phẩm chất và sự thông minh ấy cùng phối hợp với nhau, lúc ấy mới gọi là nhân tài.Thầy Tần thích Phúc Đoàn, ông ấy cảm thấy khó chịu giống như nhìn thấy con mình không biết cố gắng, ông ấy xoa xoa mặt, quên sạch những tâm tư này, toàn lực nghiên cứu đợt dịch gà lần này.Phúc Đoàn trong phòng mượn sách nhìn chằm chằm giá sách một lát, bước chân nhỏ về nhà, cô bé phải về cho gà ăn thật tốt...Nhớ đến câu nói của thầy Tần "Cháu cần phải học hỏi đám người chị Phong nhiều vào", Phúc Đoàn có chút không phục.Phúc Đoàn vẫn luôn biết mình khác với người bình thường, ở nhà mẹ Trần, nếu mẹ Trần ít cho cô bé ăn thịt, thì ba Sở sẽ bị ngã, mẹ Trần suýt chút nữa bị rắn cắn, anh Phong chị Thâm cũng sẽ mắc bệnh.Từ trước tới nay Phúc Đoàn luôn biết sự đặc thù của mình. Cô bé không giống những đứa trẻ khác.Thế nhưng, thầy Tần mà cô bé vốn rất thích lại nói chị Phong tốt hơn cô bé, Phúc Đoàn có chút không phục.Cô bé muốn cho gà ăn thật tốt, để gà không bị dịch gà, chứng minh cho thầy Tần xem.Phúc Đoàn vừa về đến nhà thì đặt cặp sách nhỏ xuống, vào phòng củi trong nhà.Cô bé cầm một nắm thức ăn cho gà, ném tới chỗ nhốt gà, ngồi xổm xuống đất cất giọng trẻ con lẩm bẩm: "Gà ơi gà, gà không nên mắc bệnh nhe, gà không mắc bệnh dịch gà, Phúc Đoàn sẽ cho gà ăn no.Phúc Đoàn nói xong, ngồi xổm quan sát những con gà này, thực ra cô bé có cảm giác những động vật nhỏ này có thể nghe hiểu lời cô bé nói.Bạch Giai Tuệ vừa vặn đi ngang qua, đứng ở cửa:???Bạch Giai Tuệ cảm thấy hoang đường, mấy ngày liền làm lụng vất vả khiến Bạch Giai Tuệ trong phút chốc trời đất quay cuồng, đỡ lấy khung cửa mới không ngã xuống.