“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 92: Đơn Thuốc (6)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Thái Thuận Anh chỉ có thể nghĩ trong lòng, Phúc Đoàn có phúc, vậy chắc chắn Trân Dung Phương sẽ không có quả ngọt để ăn, chỉ có nghĩ vậy, Thái Thuận Anh mới có thể nuốt trôi ngày tháng khổ cực này.Bạch Giai Tuệ đau đầu muốn nứt ra, vốn đã rất không thoải mái, Niên Xuân Hoa lại không muốn buông tha cho cô ấy: "Cô nhìn lại mà xem, đã hai ngày rồi, Phúc Đoàn cho gà ăn mà vẫn không xảy ra vấn đề gì, chứng tỏ rằng Phúc Đoàn có phúc. Cô còn ở đó đòi ngăn cản Phúc Đoàn? Không nhìn lại xem cô là cái thá gì!""Không lẽ cô tưởng rằng mình được học lên trung học cơ sở mấy ngày, là mình ghê gớm lắm sao? Tôi nói cho cô biết, chuyện ở nông thôn chúng tôi, thần thánh lắm!" Cuối cùng Niên Xuân Hoa cũng tìm được cơ hội tiêu diệt uy phong của Bạch Giai Tuệ.Cô con dâu này có trình độ học vấn quá cao, có đôi khi bà ta không áp nổi. Giờ đây mượn phúc khí của Phúc Đoàn, có thể xem như Niên Xuân Hoa được hãnh diện.Cô là học sinh trung học, kết quả chẳng phải vẫn không bằng Phúc Đoàn cho gà ăn sao? Cô thì được tính là học sinh trung học gì chứ, cô rõ là người không có phúc!Bà ta mắng chửi từ trong nhà ra tới tận ngoài đường, càng mắng càng đắc ý.Đầu của Bạch Giai Tuệ thật sự quá đau, đầu óc choáng váng, đứng cũng đứng không vững, con gái Tam Ni của cô ấy vẫn nắm chặt tay Bạch Giai Tuệ, tránh cho cô ấy ngã sấp xuống.Niên Xuân Hoa mắng chửi liên mồm, mắng đến khi Niên Xuân Hoa khát nước, bà ta về nhà uống nước, dự định lát nữa chạy tới trạm y tế rồi mắng tiếp, nhất định hôm nay bà ta phải hàng phục Bạch Giai Tuệ! Tránh cho về sau cô ấy lại bày trò trong nhài Lý Tú Cầm đi theo sau Bạch Giai Tuệ, đều là con dâu trong nhà, nhìn cảnh ngộ của Bạch Giai Tuệ, thực ra cô ta có chút sợ.Nhưng ngoài sợ ra, Lý Tú Cầm còn có chút sảng khoái lạ thường.Đêều là con dâu, Bạch Giai Tuệ bị mẹ chồng mắng thảm như vậy, ngược lại càng làm nổi bật cô ta là cô con dâu được lòng người trong gia đình nhất.Đây, đều là do phúc khí của Phúc Đoàn mang đến cho cô ta.Bạch Giai Tuệ có văn hóa thì sao? So sánh với phúc khí, chẳng là cái thá gì hết.Lý Tú Cầm nói: "Chị dâu hai, chị thật là, trước đó Phúc Đoàn nói mưa là mưa ngay, lần này nhà ta không bị dính dịch gà, đó đều là nhờ phúc của Phúc Đoàn, sao chị lại không tin chứ?”Bạch Giai Tuệ không có hứng thú trò chuyện với Lý Tú Cầm, cô ấy giống như cành cây khô, chỉ biết đi về phía trạm y tế.Trên đường, có mấy người phụ nữ đi tới đi lui, Lý Tú Cầm nghĩ tới chuyện mấy ngày nay cô ta ở trong đội bị mọi người coi là kẻ ngốc nói cho không ngẩng đầu lên được, trong đầu chợt bật ra ý nghĩ.Phải cho người ta biết được cô ta không phải kẻ ngốc!Lý Tú Cầm đảo con ngươi, lớn tiếng nói: "Chị dâu à, lần này Phúc Đoàn cho gà ăn mới khiến gà không bị mắc dịch, chị còn không tin, chẳng phải vì thế mà mẹ mới mắng chị sao?"Quả nhiên, nghe được cái giọng the thé cao cao này, mấy người phụ nữ thoáng cái tiến lại gân: "Đã xảy ra chuyện gì? Ai da, Giai Tuệ, đầu của cháu bị sao vậy? Mẹ chồng cháu đánh cháu à?"Bạch Giai Tuệ thật sự không còn sức nói chuyện, suy yếu xua xua tay.Lý Tú Câm nhân cơ hội này mặt mày hớn hở nói: "Không phải, chính chị ấy ngã vỡ đầu đấy. Thím à, hai người mới từ điểm phòng ngừa về sao?" Lý Tú Cầm cố ý thở dài: "Ài, chắc là mệt muốn chết nhỉ, nghe nói đến giờ cũng vẫn không có hiệu quả gì, quả thực là nhà nào cũng có cái khó riêng, ví dụ như chị dâu hai của cháu, mẹ chồng bảo Phúc Đoàn cho gà ăn để phòng chống dịch gà, vốn đây là chuyện tốt, nhưng chị dâu hai lại ngốc không chịu đồng ý, giờ thì tốt rồi, bị mẹ chồng mắng."
Thái Thuận Anh chỉ có thể nghĩ trong lòng, Phúc Đoàn có phúc, vậy chắc chắn Trân Dung Phương sẽ không có quả ngọt để ăn, chỉ có nghĩ vậy, Thái Thuận Anh mới có thể nuốt trôi ngày tháng khổ cực này.
Bạch Giai Tuệ đau đầu muốn nứt ra, vốn đã rất không thoải mái, Niên Xuân Hoa lại không muốn buông tha cho cô ấy: "Cô nhìn lại mà xem, đã hai ngày rồi, Phúc Đoàn cho gà ăn mà vẫn không xảy ra vấn đề gì, chứng tỏ rằng Phúc Đoàn có phúc. Cô còn ở đó đòi ngăn cản Phúc Đoàn? Không nhìn lại xem cô là cái thá gì!"
"Không lẽ cô tưởng rằng mình được học lên trung học cơ sở mấy ngày, là mình ghê gớm lắm sao? Tôi nói cho cô biết, chuyện ở nông thôn chúng tôi, thần thánh lắm!" Cuối cùng Niên Xuân Hoa cũng tìm được cơ hội tiêu diệt uy phong của Bạch Giai Tuệ.
Cô con dâu này có trình độ học vấn quá cao, có đôi khi bà ta không áp nổi. Giờ đây mượn phúc khí của Phúc Đoàn, có thể xem như Niên Xuân Hoa được hãnh diện.
Cô là học sinh trung học, kết quả chẳng phải vẫn không bằng Phúc Đoàn cho gà ăn sao? Cô thì được tính là học sinh trung học gì chứ, cô rõ là người không có phúc!
Bà ta mắng chửi từ trong nhà ra tới tận ngoài đường, càng mắng càng đắc ý.
Đầu của Bạch Giai Tuệ thật sự quá đau, đầu óc choáng váng, đứng cũng đứng không vững, con gái Tam Ni của cô ấy vẫn nắm chặt tay Bạch Giai Tuệ, tránh cho cô ấy ngã sấp xuống.
Niên Xuân Hoa mắng chửi liên mồm, mắng đến khi Niên Xuân Hoa khát nước, bà ta về nhà uống nước, dự định lát nữa chạy tới trạm y tế rồi mắng tiếp, nhất định hôm nay bà ta phải hàng phục Bạch Giai Tuệ! Tránh cho về sau cô ấy lại bày trò trong nhài Lý Tú Cầm đi theo sau Bạch Giai Tuệ, đều là con dâu trong nhà, nhìn cảnh ngộ của Bạch Giai Tuệ, thực ra cô ta có chút sợ.
Nhưng ngoài sợ ra, Lý Tú Cầm còn có chút sảng khoái lạ thường.
Đêều là con dâu, Bạch Giai Tuệ bị mẹ chồng mắng thảm như vậy, ngược lại càng làm nổi bật cô ta là cô con dâu được lòng người trong gia đình nhất.
Đây, đều là do phúc khí của Phúc Đoàn mang đến cho cô ta.
Bạch Giai Tuệ có văn hóa thì sao? So sánh với phúc khí, chẳng là cái thá gì hết.
Lý Tú Cầm nói: "Chị dâu hai, chị thật là, trước đó Phúc Đoàn nói mưa là mưa ngay, lần này nhà ta không bị dính dịch gà, đó đều là nhờ phúc của Phúc Đoàn, sao chị lại không tin chứ?”
Bạch Giai Tuệ không có hứng thú trò chuyện với Lý Tú Cầm, cô ấy giống như cành cây khô, chỉ biết đi về phía trạm y tế.
Trên đường, có mấy người phụ nữ đi tới đi lui, Lý Tú Cầm nghĩ tới chuyện mấy ngày nay cô ta ở trong đội bị mọi người coi là kẻ ngốc nói cho không ngẩng đầu lên được, trong đầu chợt bật ra ý nghĩ.
Phải cho người ta biết được cô ta không phải kẻ ngốc!
Lý Tú Cầm đảo con ngươi, lớn tiếng nói: "Chị dâu à, lần này Phúc Đoàn cho gà ăn mới khiến gà không bị mắc dịch, chị còn không tin, chẳng phải vì thế mà mẹ mới mắng chị sao?"
Quả nhiên, nghe được cái giọng the thé cao cao này, mấy người phụ nữ thoáng cái tiến lại gân: "Đã xảy ra chuyện gì? Ai da, Giai Tuệ, đầu của cháu bị sao vậy? Mẹ chồng cháu đánh cháu à?"
Bạch Giai Tuệ thật sự không còn sức nói chuyện, suy yếu xua xua tay.
Lý Tú Câm nhân cơ hội này mặt mày hớn hở nói: "Không phải, chính chị ấy ngã vỡ đầu đấy. Thím à, hai người mới từ điểm phòng ngừa về sao?" Lý Tú Cầm cố ý thở dài: "Ài, chắc là mệt muốn chết nhỉ, nghe nói đến giờ cũng vẫn không có hiệu quả gì, quả thực là nhà nào cũng có cái khó riêng, ví dụ như chị dâu hai của cháu, mẹ chồng bảo Phúc Đoàn cho gà ăn để phòng chống dịch gà, vốn đây là chuyện tốt, nhưng chị dâu hai lại ngốc không chịu đồng ý, giờ thì tốt rồi, bị mẹ chồng mắng."
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Thái Thuận Anh chỉ có thể nghĩ trong lòng, Phúc Đoàn có phúc, vậy chắc chắn Trân Dung Phương sẽ không có quả ngọt để ăn, chỉ có nghĩ vậy, Thái Thuận Anh mới có thể nuốt trôi ngày tháng khổ cực này.Bạch Giai Tuệ đau đầu muốn nứt ra, vốn đã rất không thoải mái, Niên Xuân Hoa lại không muốn buông tha cho cô ấy: "Cô nhìn lại mà xem, đã hai ngày rồi, Phúc Đoàn cho gà ăn mà vẫn không xảy ra vấn đề gì, chứng tỏ rằng Phúc Đoàn có phúc. Cô còn ở đó đòi ngăn cản Phúc Đoàn? Không nhìn lại xem cô là cái thá gì!""Không lẽ cô tưởng rằng mình được học lên trung học cơ sở mấy ngày, là mình ghê gớm lắm sao? Tôi nói cho cô biết, chuyện ở nông thôn chúng tôi, thần thánh lắm!" Cuối cùng Niên Xuân Hoa cũng tìm được cơ hội tiêu diệt uy phong của Bạch Giai Tuệ.Cô con dâu này có trình độ học vấn quá cao, có đôi khi bà ta không áp nổi. Giờ đây mượn phúc khí của Phúc Đoàn, có thể xem như Niên Xuân Hoa được hãnh diện.Cô là học sinh trung học, kết quả chẳng phải vẫn không bằng Phúc Đoàn cho gà ăn sao? Cô thì được tính là học sinh trung học gì chứ, cô rõ là người không có phúc!Bà ta mắng chửi từ trong nhà ra tới tận ngoài đường, càng mắng càng đắc ý.Đầu của Bạch Giai Tuệ thật sự quá đau, đầu óc choáng váng, đứng cũng đứng không vững, con gái Tam Ni của cô ấy vẫn nắm chặt tay Bạch Giai Tuệ, tránh cho cô ấy ngã sấp xuống.Niên Xuân Hoa mắng chửi liên mồm, mắng đến khi Niên Xuân Hoa khát nước, bà ta về nhà uống nước, dự định lát nữa chạy tới trạm y tế rồi mắng tiếp, nhất định hôm nay bà ta phải hàng phục Bạch Giai Tuệ! Tránh cho về sau cô ấy lại bày trò trong nhài Lý Tú Cầm đi theo sau Bạch Giai Tuệ, đều là con dâu trong nhà, nhìn cảnh ngộ của Bạch Giai Tuệ, thực ra cô ta có chút sợ.Nhưng ngoài sợ ra, Lý Tú Cầm còn có chút sảng khoái lạ thường.Đêều là con dâu, Bạch Giai Tuệ bị mẹ chồng mắng thảm như vậy, ngược lại càng làm nổi bật cô ta là cô con dâu được lòng người trong gia đình nhất.Đây, đều là do phúc khí của Phúc Đoàn mang đến cho cô ta.Bạch Giai Tuệ có văn hóa thì sao? So sánh với phúc khí, chẳng là cái thá gì hết.Lý Tú Cầm nói: "Chị dâu hai, chị thật là, trước đó Phúc Đoàn nói mưa là mưa ngay, lần này nhà ta không bị dính dịch gà, đó đều là nhờ phúc của Phúc Đoàn, sao chị lại không tin chứ?”Bạch Giai Tuệ không có hứng thú trò chuyện với Lý Tú Cầm, cô ấy giống như cành cây khô, chỉ biết đi về phía trạm y tế.Trên đường, có mấy người phụ nữ đi tới đi lui, Lý Tú Cầm nghĩ tới chuyện mấy ngày nay cô ta ở trong đội bị mọi người coi là kẻ ngốc nói cho không ngẩng đầu lên được, trong đầu chợt bật ra ý nghĩ.Phải cho người ta biết được cô ta không phải kẻ ngốc!Lý Tú Cầm đảo con ngươi, lớn tiếng nói: "Chị dâu à, lần này Phúc Đoàn cho gà ăn mới khiến gà không bị mắc dịch, chị còn không tin, chẳng phải vì thế mà mẹ mới mắng chị sao?"Quả nhiên, nghe được cái giọng the thé cao cao này, mấy người phụ nữ thoáng cái tiến lại gân: "Đã xảy ra chuyện gì? Ai da, Giai Tuệ, đầu của cháu bị sao vậy? Mẹ chồng cháu đánh cháu à?"Bạch Giai Tuệ thật sự không còn sức nói chuyện, suy yếu xua xua tay.Lý Tú Câm nhân cơ hội này mặt mày hớn hở nói: "Không phải, chính chị ấy ngã vỡ đầu đấy. Thím à, hai người mới từ điểm phòng ngừa về sao?" Lý Tú Cầm cố ý thở dài: "Ài, chắc là mệt muốn chết nhỉ, nghe nói đến giờ cũng vẫn không có hiệu quả gì, quả thực là nhà nào cũng có cái khó riêng, ví dụ như chị dâu hai của cháu, mẹ chồng bảo Phúc Đoàn cho gà ăn để phòng chống dịch gà, vốn đây là chuyện tốt, nhưng chị dâu hai lại ngốc không chịu đồng ý, giờ thì tốt rồi, bị mẹ chồng mắng."