“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 100: Tiên Nữ (6)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Nhìn thấy bà cụ quỳ xuống, Phúc Đoàn sợ hãi trốn sau lưng Niên Xuân Hoa, nhưng đồng thời trong lòng cũng ngọt ngào như uống nước đường, ngấm vào tận đáy lòng.Cô bé biết rằng vận may của mình chưa bao giờ bị bỏ lỡ. Nó có thể tốt cho mọi người, nhưng cũng tốt cho chính mình.Niên Xuân Hoa giả vờ ngăn cản bà cụ, giả vờ rằng bà ta không thể ngăn bà cụ, vì vậy bà ta đã không ngăn bà cụ nữa. Niên Xuân Hoa cũng đã quen, kiếp trước cũng toàn là thế, mọi người đều lấy lòng Phúc Đoàn, cho nên mới bình yên vô sự.Huống chỉ, nếu ở đây không có nhiều động tĩnh, làm sao có thể dẹp bỏ những lời đồn thổi bà ta là kẻ ngốc cơ chứ?Đúng lúc này, những ngôi nhà ở cánh đồng đối diện truyền đến tiếng reo hò."Bệnh dịch gà đã có chuyển biến! Thuốc của bác sĩ Chung đã có tác dụng với những con gà bị bệnh, nó thực sự đã chữa khỏi bệnh dịch gà""Đội ngũ sản xuất của chúng tôi đã chữa khỏi bệnh dịch gài"Cô con dâu trẻ và các thím già mừng rỡ chạy ra báo tin vui, nam thanh niên hớn hở chạy lại ôm châm lấy cô vợ trẻ, ai ngờ lại bị cô ấy tát cho một cái đỏ mặt vì khiếm nhã.Tiếng hoan hô bên này rất nhanh đã làm náo động tiếng tôn sùng thần tiên bên kia, những người sùng bái thần tiên đều quay đầu vươn cổ dò hỏi tin tức.Cái gì? Bệnh dịch gà bên đó đã chữa khỏi rồi á?Thần tiên... Không, Phúc Đoàn không tìm đến bọn họ, bệnh dịch gà của bọn họ làm sao có thể chữa khỏi? Các thành viên trong đội đã rất bối rối.Niên Xuân Hoa thầm nghiến răng nghiến lợi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao khi vừa có chuyện tốt xảy ra với bà ta, thì đội sản xuất đó lại xảy ra chuyện tốt làm giảm vận may của bà ta?Niên Xuân Hoa lặng lẽ hỏi Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, loại cây con chọn có bị đánh cắp không?"Phúc Đoàn lắc đầu: "Không, con là người duy nhất có nó mà."Hơn nữa, Phúc Đoàn có cảm giác cơ hội có được cây thần dược này là của mình, nếu như có người khác đoạt lấy nó trước mặt mình, cho dù lấy đi, cây này ở trong tay người khác cũng sẽ không chữa được bệnh dịch gà.Loại phúc khí này chỉ thuộc về một mình cô bé.Chỉ có con gà mà cô bé muốn chữa thì mới khỏi... Nếu cô bé không muốn chữa thì người khác nhờ cô bé chữa cũng không khỏi.Phúc Đoàn đã luôn mơ về cảnh người khác cầu xin cô bé, tại sao những người đó bây giờ lại nói rằng bệnh dịch gà đã được chữa khỏi rôi?Bây giờ, Phúc Đoàn cũng bối rối, đôi mắt tròn của cô bé lấp lánh khó hiểu, không có cây của cô bé, những người khác làm sao chữa khỏi được bệnh dịch gà này?Lúc này, Sở Phong và Sở Thâm cũng không nhàn rỗi, cùng Sở Lê thu dọn tất cả sách mang trả.Vào buổi sáng khi bệnh dịch được xử lý, ba đứa trẻ, bác sĩ Chung và thây Tần thực sự rất bận rộn.Sáng nay, sau khi một con gà bệnh chết, Sở Phong mang Sở Lê hỏa tốc đi tìm đội trưởng phê chuẩn, Sở Thâm nhanh chóng đi tìm thây Tần lập tức tiến hành giải phẫu gà bệnh, thấy trên gan gà bệnh có đốm hoại tử màu xám trắng.Kết hợp với nhiều triệu chứng khác nhau, thầy Tần và bác sĩ Chung khẳng định đây không phải là căn bệnh đáng sợ nhất mà là sự pha trộn giữa bệnh dịch tả gà có tỷ lệ tử vong cao, lây truyền nhanh và một bệnh đường hô hấp khác.Mặc dù bệnh dịch tả gà có tỷ lệ tử vong cao nhưng không phải là không có thuốc chữa, thuốc sulfa có thể có tác dụng rõ rệt.Sau khi thảo luận với thầy Tần, bác sĩ Chung tiếp tục áp dụng liệu pháp cho ăn hỗn hợp và uống hỗn hợp, sau đó đến trạm y tế để lấy penicillin, tiêm cho gà bệnh, sau đó cho gà ăn thuốc sulfonamide.Sau một đợt phối hợp như vậy, sau khi cho ăn 2 lần sáng, trưa, chiều, gà bệnh dùng làm thí điểm đã hoạt bát hơn hẳn, thể trạng ngày càng cải thiện.
Nhìn thấy bà cụ quỳ xuống, Phúc Đoàn sợ hãi trốn sau lưng Niên Xuân Hoa, nhưng đồng thời trong lòng cũng ngọt ngào như uống nước đường, ngấm vào tận đáy lòng.
Cô bé biết rằng vận may của mình chưa bao giờ bị bỏ lỡ. Nó có thể tốt cho mọi người, nhưng cũng tốt cho chính mình.
Niên Xuân Hoa giả vờ ngăn cản bà cụ, giả vờ rằng bà ta không thể ngăn bà cụ, vì vậy bà ta đã không ngăn bà cụ nữa. Niên Xuân Hoa cũng đã quen, kiếp trước cũng toàn là thế, mọi người đều lấy lòng Phúc Đoàn, cho nên mới bình yên vô sự.
Huống chỉ, nếu ở đây không có nhiều động tĩnh, làm sao có thể dẹp bỏ những lời đồn thổi bà ta là kẻ ngốc cơ chứ?
Đúng lúc này, những ngôi nhà ở cánh đồng đối diện truyền đến tiếng reo hò.
"Bệnh dịch gà đã có chuyển biến! Thuốc của bác sĩ Chung đã có tác dụng với những con gà bị bệnh, nó thực sự đã chữa khỏi bệnh dịch gà"
"Đội ngũ sản xuất của chúng tôi đã chữa khỏi bệnh dịch gài"
Cô con dâu trẻ và các thím già mừng rỡ chạy ra báo tin vui, nam thanh niên hớn hở chạy lại ôm châm lấy cô vợ trẻ, ai ngờ lại bị cô ấy tát cho một cái đỏ mặt vì khiếm nhã.
Tiếng hoan hô bên này rất nhanh đã làm náo động tiếng tôn sùng thần tiên bên kia, những người sùng bái thần tiên đều quay đầu vươn cổ dò hỏi tin tức.
Cái gì? Bệnh dịch gà bên đó đã chữa khỏi rồi á?
Thần tiên... Không, Phúc Đoàn không tìm đến bọn họ, bệnh dịch gà của bọn họ làm sao có thể chữa khỏi? Các thành viên trong đội đã rất bối rối.
Niên Xuân Hoa thầm nghiến răng nghiến lợi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao khi vừa có chuyện tốt xảy ra với bà ta, thì đội sản xuất đó lại xảy ra chuyện tốt làm giảm vận may của bà ta?
Niên Xuân Hoa lặng lẽ hỏi Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, loại cây con chọn có bị đánh cắp không?"
Phúc Đoàn lắc đầu: "Không, con là người duy nhất có nó mà."
Hơn nữa, Phúc Đoàn có cảm giác cơ hội có được cây thần dược này là của mình, nếu như có người khác đoạt lấy nó trước mặt mình, cho dù lấy đi, cây này ở trong tay người khác cũng sẽ không chữa được bệnh dịch gà.
Loại phúc khí này chỉ thuộc về một mình cô bé.
Chỉ có con gà mà cô bé muốn chữa thì mới khỏi... Nếu cô bé không muốn chữa thì người khác nhờ cô bé chữa cũng không khỏi.
Phúc Đoàn đã luôn mơ về cảnh người khác cầu xin cô bé, tại sao những người đó bây giờ lại nói rằng bệnh dịch gà đã được chữa khỏi rôi?
Bây giờ, Phúc Đoàn cũng bối rối, đôi mắt tròn của cô bé lấp lánh khó hiểu, không có cây của cô bé, những người khác làm sao chữa khỏi được bệnh dịch gà này?
Lúc này, Sở Phong và Sở Thâm cũng không nhàn rỗi, cùng Sở Lê thu dọn tất cả sách mang trả.
Vào buổi sáng khi bệnh dịch được xử lý, ba đứa trẻ, bác sĩ Chung và thây Tần thực sự rất bận rộn.
Sáng nay, sau khi một con gà bệnh chết, Sở Phong mang Sở Lê hỏa tốc đi tìm đội trưởng phê chuẩn, Sở Thâm nhanh chóng đi tìm thây Tần lập tức tiến hành giải phẫu gà bệnh, thấy trên gan gà bệnh có đốm hoại tử màu xám trắng.
Kết hợp với nhiều triệu chứng khác nhau, thầy Tần và bác sĩ Chung khẳng định đây không phải là căn bệnh đáng sợ nhất mà là sự pha trộn giữa bệnh dịch tả gà có tỷ lệ tử vong cao, lây truyền nhanh và một bệnh đường hô hấp khác.
Mặc dù bệnh dịch tả gà có tỷ lệ tử vong cao nhưng không phải là không có thuốc chữa, thuốc sulfa có thể có tác dụng rõ rệt.
Sau khi thảo luận với thầy Tần, bác sĩ Chung tiếp tục áp dụng liệu pháp cho ăn hỗn hợp và uống hỗn hợp, sau đó đến trạm y tế để lấy penicillin, tiêm cho gà bệnh, sau đó cho gà ăn thuốc sulfonamide.
Sau một đợt phối hợp như vậy, sau khi cho ăn 2 lần sáng, trưa, chiều, gà bệnh dùng làm thí điểm đã hoạt bát hơn hẳn, thể trạng ngày càng cải thiện.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Nhìn thấy bà cụ quỳ xuống, Phúc Đoàn sợ hãi trốn sau lưng Niên Xuân Hoa, nhưng đồng thời trong lòng cũng ngọt ngào như uống nước đường, ngấm vào tận đáy lòng.Cô bé biết rằng vận may của mình chưa bao giờ bị bỏ lỡ. Nó có thể tốt cho mọi người, nhưng cũng tốt cho chính mình.Niên Xuân Hoa giả vờ ngăn cản bà cụ, giả vờ rằng bà ta không thể ngăn bà cụ, vì vậy bà ta đã không ngăn bà cụ nữa. Niên Xuân Hoa cũng đã quen, kiếp trước cũng toàn là thế, mọi người đều lấy lòng Phúc Đoàn, cho nên mới bình yên vô sự.Huống chỉ, nếu ở đây không có nhiều động tĩnh, làm sao có thể dẹp bỏ những lời đồn thổi bà ta là kẻ ngốc cơ chứ?Đúng lúc này, những ngôi nhà ở cánh đồng đối diện truyền đến tiếng reo hò."Bệnh dịch gà đã có chuyển biến! Thuốc của bác sĩ Chung đã có tác dụng với những con gà bị bệnh, nó thực sự đã chữa khỏi bệnh dịch gà""Đội ngũ sản xuất của chúng tôi đã chữa khỏi bệnh dịch gài"Cô con dâu trẻ và các thím già mừng rỡ chạy ra báo tin vui, nam thanh niên hớn hở chạy lại ôm châm lấy cô vợ trẻ, ai ngờ lại bị cô ấy tát cho một cái đỏ mặt vì khiếm nhã.Tiếng hoan hô bên này rất nhanh đã làm náo động tiếng tôn sùng thần tiên bên kia, những người sùng bái thần tiên đều quay đầu vươn cổ dò hỏi tin tức.Cái gì? Bệnh dịch gà bên đó đã chữa khỏi rồi á?Thần tiên... Không, Phúc Đoàn không tìm đến bọn họ, bệnh dịch gà của bọn họ làm sao có thể chữa khỏi? Các thành viên trong đội đã rất bối rối.Niên Xuân Hoa thầm nghiến răng nghiến lợi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao khi vừa có chuyện tốt xảy ra với bà ta, thì đội sản xuất đó lại xảy ra chuyện tốt làm giảm vận may của bà ta?Niên Xuân Hoa lặng lẽ hỏi Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, loại cây con chọn có bị đánh cắp không?"Phúc Đoàn lắc đầu: "Không, con là người duy nhất có nó mà."Hơn nữa, Phúc Đoàn có cảm giác cơ hội có được cây thần dược này là của mình, nếu như có người khác đoạt lấy nó trước mặt mình, cho dù lấy đi, cây này ở trong tay người khác cũng sẽ không chữa được bệnh dịch gà.Loại phúc khí này chỉ thuộc về một mình cô bé.Chỉ có con gà mà cô bé muốn chữa thì mới khỏi... Nếu cô bé không muốn chữa thì người khác nhờ cô bé chữa cũng không khỏi.Phúc Đoàn đã luôn mơ về cảnh người khác cầu xin cô bé, tại sao những người đó bây giờ lại nói rằng bệnh dịch gà đã được chữa khỏi rôi?Bây giờ, Phúc Đoàn cũng bối rối, đôi mắt tròn của cô bé lấp lánh khó hiểu, không có cây của cô bé, những người khác làm sao chữa khỏi được bệnh dịch gà này?Lúc này, Sở Phong và Sở Thâm cũng không nhàn rỗi, cùng Sở Lê thu dọn tất cả sách mang trả.Vào buổi sáng khi bệnh dịch được xử lý, ba đứa trẻ, bác sĩ Chung và thây Tần thực sự rất bận rộn.Sáng nay, sau khi một con gà bệnh chết, Sở Phong mang Sở Lê hỏa tốc đi tìm đội trưởng phê chuẩn, Sở Thâm nhanh chóng đi tìm thây Tần lập tức tiến hành giải phẫu gà bệnh, thấy trên gan gà bệnh có đốm hoại tử màu xám trắng.Kết hợp với nhiều triệu chứng khác nhau, thầy Tần và bác sĩ Chung khẳng định đây không phải là căn bệnh đáng sợ nhất mà là sự pha trộn giữa bệnh dịch tả gà có tỷ lệ tử vong cao, lây truyền nhanh và một bệnh đường hô hấp khác.Mặc dù bệnh dịch tả gà có tỷ lệ tử vong cao nhưng không phải là không có thuốc chữa, thuốc sulfa có thể có tác dụng rõ rệt.Sau khi thảo luận với thầy Tần, bác sĩ Chung tiếp tục áp dụng liệu pháp cho ăn hỗn hợp và uống hỗn hợp, sau đó đến trạm y tế để lấy penicillin, tiêm cho gà bệnh, sau đó cho gà ăn thuốc sulfonamide.Sau một đợt phối hợp như vậy, sau khi cho ăn 2 lần sáng, trưa, chiều, gà bệnh dùng làm thí điểm đã hoạt bát hơn hẳn, thể trạng ngày càng cải thiện.