“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 113: Trách Móc (10)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Trước đây Niên Xuân Hoa hở tí là mắng bọn trẻ là nhãi ranh dịch gà cũng sẽ bị bệnh dịch gà, Sở Thâm nghĩ, phúc khí trong miệng bà ta cũng không phải là không thể phá hủy được.Sở Phong xuyt lên một tiếng: "Anh trai, lời này anh chỉ được nói với em thôi."Sở Thâm lật người lại: "Anh biết rồi."Sở Phong bây giờ, càng chắc chắn cái phúc khí của Phúc Đoàn sẽ tuân theo những quy tắc của thế giới, vốn dĩ gà của bà ta quả thực không bị bệnh dịch gà, nhưng Niên Xuân Hoa, Phúc Đoàn hai người này ngày ngày chạy khắp nơi, loanh quanh không thay quần áo đi đến chỗ nhốt gà, phúc khí có thể chắn được một hai lần, bảy tám lần, những không thể chắn được đến mười mấy lần.Sở Phong và Sở Thâm không nói quá nhiều chuyện liên quan đến Niên Xuân Hoa, hai người ban ngày bận bịu, rất mệt mỏi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.Mà nhà Niên Xuân Hoa thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn ào.Bạch Giai Tuệ sắc mặt lạnh lùng bón ít thuốc cho gà bị bệnh, sắc mặt cô ấy không được tốt, Niên Xuân Hoa ôm Phúc Đoàn đang nghỉ ngơi, vốn dĩ bà ta ở bên ngoài bị không ít người xoi mói, những đội viên đó sau khi nghe nói gà của Niên Xuân Hoa bị bệnh dịch gà, đều đến để chế giêu bà ta.Thím Hoa cố ý chạy vài vòng để chê cười, các đội viên còn lại nói trước khi gà của Niên Xuân Hoa tốt lên, sẽ ít la cà, tránh khỏi truyên nhiễm cho gà của mình.Niên Xuân Hoa kiếp trước được mọi người khen ngợi, nịnh nọt, sao có thể chịu nổi cơn tức giận này, bây giờ lại chút hết cơn giận lên người Bạch Giai Tuệ: "Cô đây là bộ mặt chết tiệt gì đây, hả? Làm sao? Cô còn nhớ lời hôm ấy tôi nói không, muốn tôi quỳ ba lần quỳ chín lân à? Để xem cô có cái phúc khí đấy không!""Phúc khí của Phúc Đoàn có tác dụng! Cô xem xem gà của những nhà khác bị mắc bệnh cái là chết, gà nhà ta nuôi lâu như vậy, triệu chứng cũng nhẹ, chính là nhờ phúc khí của Phúc Đoàn!"Bạch Giai Tuệ chỉ coi bà ta như một kẻ ngốc, bây giờ mọi người đều nói Niên Xuân Hoa là kẻ ngốc, Bạch Giai Tuệ giờ chỉ nghĩ nhanh chóng bón thuốc cho gà.Nhưng, Niên Xuân Hoa vốn dĩ đã chột dạ, khi thấy Bạch Giai Tuệ coi thường bà ta, cơn tức trong lòng không thể trút ra, tiến lên phía trước muốn đá bình thuốc của Bạch Giai Tuệ. Lúc này Bạch Giai Tuệ không thể chịu đựng được nữa, kẻ ngốc cô ấy có thể chịu được, một kẻ điên có tính nóng nảy cô ấy chịu thế nào được.Con gà đó, là tài sản của cả nhàiBạch Giai Tuệ lập tức lao về phía trước, đánh một trận với Niên Xuân Hoa, trong lúc đánh nhau, Phúc Đoàn tròn xoe cũng bị ảnh hưởng, bẹp một tiếng ngã xuống đất.Phúc Đoàn đau đớn, nhưng bây giờ không có ai quan tâm đến cô bé, ngay cả Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh cũng nhanh chóng nhặt bình thuốc của Bạch Giai Tuệ lên tiếp tục trộn thuốc, phúc khí của Phúc Đoàn có thật không, họ không rõ, nhưng thuốc này nhất định là thật.Trong một thời gian, nhà Niên Xuân Hoa một lần nữa biểu diễn võ thuật, cãi nhau đánh nhau, trong nhà không có ngày nào yên ổn.Thể hiện của Niên Xuân Hoa chỉ có thể coi là một kết thúc ngắn gọn của cuộc sống lao động của đội sản xuất, những ngày này mọi người đều rất cực khổ, nhưng, cực khổ có thể đổi lấy sự ngọt ngào không? Mọi người đều không chắc chắn.Lưu Thiêm Tài lúc đầu làm trái mệnh lệnh tiêu hủy gà, có phải sẽ bị trừng phạt?Những nghi ngờ này đè áp lực đè nặng đáy lòng của mỗi đội viên.Tất cả mọi chuyện, đợi khi trời sáng, sẽ có kết quả sau cùng.Năm ngày liên tục trôi qua. Tất cả gà bị nhiễm bệnh của đội sản xuất đều khỏe lên, vụ thu hoạch mùa thu cũng đến giai đoạn gấp rút, sắp bước vào giai đoạn chót.Thái Thuận Anh đội mũ, cúi đầu bẻ ngô, ngô bị nắng cháy vàng rất giòn, chỉ dùng chút sức là có thể xé toạc lớp vỏ ngô vàng óng. Nắng gắt đã chiến thắng, Thái Thuận Anh cúi đầu, khuôn mặt khi lao động đỏ bừng.Không chỉ nóng.Trong lòng cô ta cũng khó chịu.
Trước đây Niên Xuân Hoa hở tí là mắng bọn trẻ là nhãi ranh dịch gà cũng sẽ bị bệnh dịch gà, Sở Thâm nghĩ, phúc khí trong miệng bà ta cũng không phải là không thể phá hủy được.
Sở Phong xuyt lên một tiếng: "Anh trai, lời này anh chỉ được nói với em thôi."
Sở Thâm lật người lại: "Anh biết rồi."
Sở Phong bây giờ, càng chắc chắn cái phúc khí của Phúc Đoàn sẽ tuân theo những quy tắc của thế giới, vốn dĩ gà của bà ta quả thực không bị bệnh dịch gà, nhưng Niên Xuân Hoa, Phúc Đoàn hai người này ngày ngày chạy khắp nơi, loanh quanh không thay quần áo đi đến chỗ nhốt gà, phúc khí có thể chắn được một hai lần, bảy tám lần, những không thể chắn được đến mười mấy lần.
Sở Phong và Sở Thâm không nói quá nhiều chuyện liên quan đến Niên Xuân Hoa, hai người ban ngày bận bịu, rất mệt mỏi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Mà nhà Niên Xuân Hoa thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn ào.
Bạch Giai Tuệ sắc mặt lạnh lùng bón ít thuốc cho gà bị bệnh, sắc mặt cô ấy không được tốt, Niên Xuân Hoa ôm Phúc Đoàn đang nghỉ ngơi, vốn dĩ bà ta ở bên ngoài bị không ít người xoi mói, những đội viên đó sau khi nghe nói gà của Niên Xuân Hoa bị bệnh dịch gà, đều đến để chế giêu bà ta.
Thím Hoa cố ý chạy vài vòng để chê cười, các đội viên còn lại nói trước khi gà của Niên Xuân Hoa tốt lên, sẽ ít la cà, tránh khỏi truyên nhiễm cho gà của mình.
Niên Xuân Hoa kiếp trước được mọi người khen ngợi, nịnh nọt, sao có thể chịu nổi cơn tức giận này, bây giờ lại chút hết cơn giận lên người Bạch Giai Tuệ: "Cô đây là bộ mặt chết tiệt gì đây, hả? Làm sao? Cô còn nhớ lời hôm ấy tôi nói không, muốn tôi quỳ ba lần quỳ chín lân à? Để xem cô có cái phúc khí đấy không!"
"Phúc khí của Phúc Đoàn có tác dụng! Cô xem xem gà của những nhà khác bị mắc bệnh cái là chết, gà nhà ta nuôi lâu như vậy, triệu chứng cũng nhẹ, chính là nhờ phúc khí của Phúc Đoàn!"
Bạch Giai Tuệ chỉ coi bà ta như một kẻ ngốc, bây giờ mọi người đều nói Niên Xuân Hoa là kẻ ngốc, Bạch Giai Tuệ giờ chỉ nghĩ nhanh chóng bón thuốc cho gà.
Nhưng, Niên Xuân Hoa vốn dĩ đã chột dạ, khi thấy Bạch Giai Tuệ coi thường bà ta, cơn tức trong lòng không thể trút ra, tiến lên phía trước muốn đá bình thuốc của Bạch Giai Tuệ. Lúc này Bạch Giai Tuệ không thể chịu đựng được nữa, kẻ ngốc cô ấy có thể chịu được, một kẻ điên có tính nóng nảy cô ấy chịu thế nào được.
Con gà đó, là tài sản của cả nhài
Bạch Giai Tuệ lập tức lao về phía trước, đánh một trận với Niên Xuân Hoa, trong lúc đánh nhau, Phúc Đoàn tròn xoe cũng bị ảnh hưởng, bẹp một tiếng ngã xuống đất.
Phúc Đoàn đau đớn, nhưng bây giờ không có ai quan tâm đến cô bé, ngay cả Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh cũng nhanh chóng nhặt bình thuốc của Bạch Giai Tuệ lên tiếp tục trộn thuốc, phúc khí của Phúc Đoàn có thật không, họ không rõ, nhưng thuốc này nhất định là thật.
Trong một thời gian, nhà Niên Xuân Hoa một lần nữa biểu diễn võ thuật, cãi nhau đánh nhau, trong nhà không có ngày nào yên ổn.
Thể hiện của Niên Xuân Hoa chỉ có thể coi là một kết thúc ngắn gọn của cuộc sống lao động của đội sản xuất, những ngày này mọi người đều rất cực khổ, nhưng, cực khổ có thể đổi lấy sự ngọt ngào không? Mọi người đều không chắc chắn.
Lưu Thiêm Tài lúc đầu làm trái mệnh lệnh tiêu hủy gà, có phải sẽ bị trừng phạt?
Những nghi ngờ này đè áp lực đè nặng đáy lòng của mỗi đội viên.
Tất cả mọi chuyện, đợi khi trời sáng, sẽ có kết quả sau cùng.
Năm ngày liên tục trôi qua. Tất cả gà bị nhiễm bệnh của đội sản xuất đều khỏe lên, vụ thu hoạch mùa thu cũng đến giai đoạn gấp rút, sắp bước vào giai đoạn chót.
Thái Thuận Anh đội mũ, cúi đầu bẻ ngô, ngô bị nắng cháy vàng rất giòn, chỉ dùng chút sức là có thể xé toạc lớp vỏ ngô vàng óng. Nắng gắt đã chiến thắng, Thái Thuận Anh cúi đầu, khuôn mặt khi lao động đỏ bừng.
Không chỉ nóng.
Trong lòng cô ta cũng khó chịu.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Trước đây Niên Xuân Hoa hở tí là mắng bọn trẻ là nhãi ranh dịch gà cũng sẽ bị bệnh dịch gà, Sở Thâm nghĩ, phúc khí trong miệng bà ta cũng không phải là không thể phá hủy được.Sở Phong xuyt lên một tiếng: "Anh trai, lời này anh chỉ được nói với em thôi."Sở Thâm lật người lại: "Anh biết rồi."Sở Phong bây giờ, càng chắc chắn cái phúc khí của Phúc Đoàn sẽ tuân theo những quy tắc của thế giới, vốn dĩ gà của bà ta quả thực không bị bệnh dịch gà, nhưng Niên Xuân Hoa, Phúc Đoàn hai người này ngày ngày chạy khắp nơi, loanh quanh không thay quần áo đi đến chỗ nhốt gà, phúc khí có thể chắn được một hai lần, bảy tám lần, những không thể chắn được đến mười mấy lần.Sở Phong và Sở Thâm không nói quá nhiều chuyện liên quan đến Niên Xuân Hoa, hai người ban ngày bận bịu, rất mệt mỏi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.Mà nhà Niên Xuân Hoa thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn ào.Bạch Giai Tuệ sắc mặt lạnh lùng bón ít thuốc cho gà bị bệnh, sắc mặt cô ấy không được tốt, Niên Xuân Hoa ôm Phúc Đoàn đang nghỉ ngơi, vốn dĩ bà ta ở bên ngoài bị không ít người xoi mói, những đội viên đó sau khi nghe nói gà của Niên Xuân Hoa bị bệnh dịch gà, đều đến để chế giêu bà ta.Thím Hoa cố ý chạy vài vòng để chê cười, các đội viên còn lại nói trước khi gà của Niên Xuân Hoa tốt lên, sẽ ít la cà, tránh khỏi truyên nhiễm cho gà của mình.Niên Xuân Hoa kiếp trước được mọi người khen ngợi, nịnh nọt, sao có thể chịu nổi cơn tức giận này, bây giờ lại chút hết cơn giận lên người Bạch Giai Tuệ: "Cô đây là bộ mặt chết tiệt gì đây, hả? Làm sao? Cô còn nhớ lời hôm ấy tôi nói không, muốn tôi quỳ ba lần quỳ chín lân à? Để xem cô có cái phúc khí đấy không!""Phúc khí của Phúc Đoàn có tác dụng! Cô xem xem gà của những nhà khác bị mắc bệnh cái là chết, gà nhà ta nuôi lâu như vậy, triệu chứng cũng nhẹ, chính là nhờ phúc khí của Phúc Đoàn!"Bạch Giai Tuệ chỉ coi bà ta như một kẻ ngốc, bây giờ mọi người đều nói Niên Xuân Hoa là kẻ ngốc, Bạch Giai Tuệ giờ chỉ nghĩ nhanh chóng bón thuốc cho gà.Nhưng, Niên Xuân Hoa vốn dĩ đã chột dạ, khi thấy Bạch Giai Tuệ coi thường bà ta, cơn tức trong lòng không thể trút ra, tiến lên phía trước muốn đá bình thuốc của Bạch Giai Tuệ. Lúc này Bạch Giai Tuệ không thể chịu đựng được nữa, kẻ ngốc cô ấy có thể chịu được, một kẻ điên có tính nóng nảy cô ấy chịu thế nào được.Con gà đó, là tài sản của cả nhàiBạch Giai Tuệ lập tức lao về phía trước, đánh một trận với Niên Xuân Hoa, trong lúc đánh nhau, Phúc Đoàn tròn xoe cũng bị ảnh hưởng, bẹp một tiếng ngã xuống đất.Phúc Đoàn đau đớn, nhưng bây giờ không có ai quan tâm đến cô bé, ngay cả Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh cũng nhanh chóng nhặt bình thuốc của Bạch Giai Tuệ lên tiếp tục trộn thuốc, phúc khí của Phúc Đoàn có thật không, họ không rõ, nhưng thuốc này nhất định là thật.Trong một thời gian, nhà Niên Xuân Hoa một lần nữa biểu diễn võ thuật, cãi nhau đánh nhau, trong nhà không có ngày nào yên ổn.Thể hiện của Niên Xuân Hoa chỉ có thể coi là một kết thúc ngắn gọn của cuộc sống lao động của đội sản xuất, những ngày này mọi người đều rất cực khổ, nhưng, cực khổ có thể đổi lấy sự ngọt ngào không? Mọi người đều không chắc chắn.Lưu Thiêm Tài lúc đầu làm trái mệnh lệnh tiêu hủy gà, có phải sẽ bị trừng phạt?Những nghi ngờ này đè áp lực đè nặng đáy lòng của mỗi đội viên.Tất cả mọi chuyện, đợi khi trời sáng, sẽ có kết quả sau cùng.Năm ngày liên tục trôi qua. Tất cả gà bị nhiễm bệnh của đội sản xuất đều khỏe lên, vụ thu hoạch mùa thu cũng đến giai đoạn gấp rút, sắp bước vào giai đoạn chót.Thái Thuận Anh đội mũ, cúi đầu bẻ ngô, ngô bị nắng cháy vàng rất giòn, chỉ dùng chút sức là có thể xé toạc lớp vỏ ngô vàng óng. Nắng gắt đã chiến thắng, Thái Thuận Anh cúi đầu, khuôn mặt khi lao động đỏ bừng.Không chỉ nóng.Trong lòng cô ta cũng khó chịu.