“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…

Chương 115: Giáo Dục (2)

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Người dưới quê cực khổ, chỉ có giáo dục mới có thể xoay chuyển. Dưới quê không có phiếu lương thực, phiếu thịt, cả năm ăn thịt được vài lần, người thành phố có lương, có phiếu thịt, có phiếu lương thực, cuộc sống của họ rất thoải mái, đơn vị của họ đến cả ấm nước cũng phát, cuộc sống tốt hơn nhiều ở nông thôn.Thái Thuận Anh cảm thấy có ăn bao nhiêu, cũng không thể ăn hết số tiên để đi học được.Lý Tú Cầm thờ ơ phủi bụi đất trong tay: "Đó là mẹ quyết định cho Phúc Đoàn ăn, chị không vui thì cãi nhau với mẹ giống với chị dâu hai, chị ngày nào cũng giả vờ ngoan ngoãn trước mặt mẹ, ở trước mặt em lại tỏ ra oai phong làm gì?"Lý Tú Cầm đã nghĩ thông, nếu trong nhà nhất định có người lợi dụng, Phúc Đoàn đã lợi dụng, cũng chính là tứ phòng bọn họ đã lợi dụng.Còn về chuyện đi học? Niên Xuân Hoa thích con trai út, thích Phúc Đoàn, bất luận ai không được đi học, cũng không phải con của cô ta không được đi học, cô ta lo lắng gì chứ?Thái Thuận Anh cũng hiểu mấu chốt này, cười lạnh một tiếng, ánh mắt càng tức giận.Trong nhà này, Trân Dung Phương sớm đã dọn ra ngoài ở, Bạch Giai Tuệ học lực cao, thỉnh thoảng mọi người cũng tôn trọng cô ấy, Lý Tú Cầm lại là con dâu út, cũng có một chỗ dựa, chỉ có mình Thái Thuận Anh, con gái gả đi như nước đổ đi, nhà mẹ đẻ không quan tâm, còn chồng chỉ nghe lời mẹ.Nỗi hận khổ tâm trong lòng cô ta ai mà thấu được?Bạch Giai Tuệ và Lý Tú Câm cũng đành vậy, dù sao cũng đều sống dưới tay Niên Xuân Hoa, người cô ta hận là Trân Dung Phương, tại sao cô ấy lại được tự do.Còn cả hai đứa con của Trần Dung Phương... không phải nói kẻ bất kính với người lớn tuổi sinh con ra sẽ gặp báo ứng sao? Tại sao bọn chúng còn có thể cao lớn hơn?Chẳng phải Trần Dung Phương đều được mọi người khen là chăm chỉ sao? Cô ta cũng có thể chăm chỉ, Thái Thuận Anh tức giận bẻ ngô trên cánh đồng, tràn đầy hăng hái, đến cả những cán bộ đến cánh đồng để tuần tra nhìn thấy đều khen ngợi cô ta.Đến cả lúc ăn cơm trưa, Thái Thuận Anh mệt kiệt sức, lê cơ thể mệt mỏi về nhà ăn cơm.Trên bàn ăn, là hai nồi khoai lang đỏ, khoai lang trắng thơm ngào ngạt, luộc chín mềm, vỏ mỏng, thơm phức. Canh dùng canh dưa cải đun mỡ heo cùng nước sôi. Có những hạt dầu đáng yêu nổi trên bề mặt canh.Cuộc sống trong nhà bây giờ, quả thực tốt hơn so với Trần Dung Phương.Thái Thuận Anh mỉm cười mệt mỏi, cảm thấy bản thân có mệt mỏi cũng đáng.Theo lệ, khi ăn cơm do Niên Xuân Hoa phân chia mỗi người ăn bao nhiêu, khi chia đến con của Thái Thuận Anh, Thái Thuận Anh liếm miệng: "Mẹ, Đại Tráng bọn trẻ đang tăng trưởng cơ thể, ăn lương thực phụ cao lớn nhanh."Niên Xuân Hoa bĩu môi: "Tôi còn không biết sao? Cần cô phải nhắc nhở?"Thái Thuận Anh lại nói: "Mẹ, hôm nay con làm việc được đội trưởng khen ngợi, nhận công, có khả năng con được thưởng nhận thêm điểm công.""Sau đó thì sao? Muốn bà mẹ già này cúng cô à?" Niên Xuân Hoa lại hỏi, hôm nay đứa con dâu ba này tại sao lại kỳ lạ như vậy.Thái Thuận Anh lượn một vòng, thấy Niên Xuân Hoa vẫn chưa hiểu, trong lời nói kèm theo sự cầu khẩn: "Mẹ, chia cho Đại Tráng bọn trẻ củ khoai lang to chút, bọn chúng đều đang tăng trưởng cơ thể."Ánh mắt Thái Thuận Anh liếc nhìn vào bát của Phúc Đoàn, khoai lang trong bát của Phúc Đoàn to gấp ba lần so với mấy đứa trẻ khác, đầy tràn cả ra ngoài. Đói vào thân, đau ở lòng mẹ, tất cả cùng ăn chung một bàn, cô ta thương cho các con mình.Niên Xuân Hoa sắc mặt đột nhiên trầm xuống, điều khiến bà ta khó chịu nhất chính là người khác chỉ chỉ trỏ trỏ bà ta làm chủ nhà như thế nào.Niên Xuân Hoa không tức giận ngay lập tức, sau khi gắp một củ khoai lang lớn cho con trai cả của Thái Thuận Anh, đến lượt con gái út của Thái Thuận Anh gắp một củ khoai lang nhỏ.

Người dưới quê cực khổ, chỉ có giáo dục mới có thể xoay chuyển. Dưới quê không có phiếu lương thực, phiếu thịt, cả năm ăn thịt được vài lần, người thành phố có lương, có phiếu thịt, có phiếu lương thực, cuộc sống của họ rất thoải mái, đơn vị của họ đến cả ấm nước cũng phát, cuộc sống tốt hơn nhiều ở nông thôn.

Thái Thuận Anh cảm thấy có ăn bao nhiêu, cũng không thể ăn hết số tiên để đi học được.

Lý Tú Cầm thờ ơ phủi bụi đất trong tay: "Đó là mẹ quyết định cho Phúc Đoàn ăn, chị không vui thì cãi nhau với mẹ giống với chị dâu hai, chị ngày nào cũng giả vờ ngoan ngoãn trước mặt mẹ, ở trước mặt em lại tỏ ra oai phong làm gì?"

Lý Tú Cầm đã nghĩ thông, nếu trong nhà nhất định có người lợi dụng, Phúc Đoàn đã lợi dụng, cũng chính là tứ phòng bọn họ đã lợi dụng.

Còn về chuyện đi học? Niên Xuân Hoa thích con trai út, thích Phúc Đoàn, bất luận ai không được đi học, cũng không phải con của cô ta không được đi học, cô ta lo lắng gì chứ?

Thái Thuận Anh cũng hiểu mấu chốt này, cười lạnh một tiếng, ánh mắt càng tức giận.

Trong nhà này, Trân Dung Phương sớm đã dọn ra ngoài ở, Bạch Giai Tuệ học lực cao, thỉnh thoảng mọi người cũng tôn trọng cô ấy, Lý Tú Cầm lại là con dâu út, cũng có một chỗ dựa, chỉ có mình Thái Thuận Anh, con gái gả đi như nước đổ đi, nhà mẹ đẻ không quan tâm, còn chồng chỉ nghe lời mẹ.

Nỗi hận khổ tâm trong lòng cô ta ai mà thấu được?

Bạch Giai Tuệ và Lý Tú Câm cũng đành vậy, dù sao cũng đều sống dưới tay Niên Xuân Hoa, người cô ta hận là Trân Dung Phương, tại sao cô ấy lại được tự do.

Còn cả hai đứa con của Trần Dung Phương... không phải nói kẻ bất kính với người lớn tuổi sinh con ra sẽ gặp báo ứng sao? Tại sao bọn chúng còn có thể cao lớn hơn?

Chẳng phải Trần Dung Phương đều được mọi người khen là chăm chỉ sao? Cô ta cũng có thể chăm chỉ, Thái Thuận Anh tức giận bẻ ngô trên cánh đồng, tràn đầy hăng hái, đến cả những cán bộ đến cánh đồng để tuần tra nhìn thấy đều khen ngợi cô ta.

Đến cả lúc ăn cơm trưa, Thái Thuận Anh mệt kiệt sức, lê cơ thể mệt mỏi về nhà ăn cơm.

Trên bàn ăn, là hai nồi khoai lang đỏ, khoai lang trắng thơm ngào ngạt, luộc chín mềm, vỏ mỏng, thơm phức. Canh dùng canh dưa cải đun mỡ heo cùng nước sôi. Có những hạt dầu đáng yêu nổi trên bề mặt canh.

Cuộc sống trong nhà bây giờ, quả thực tốt hơn so với Trần Dung Phương.

Thái Thuận Anh mỉm cười mệt mỏi, cảm thấy bản thân có mệt mỏi cũng đáng.

Theo lệ, khi ăn cơm do Niên Xuân Hoa phân chia mỗi người ăn bao nhiêu, khi chia đến con của Thái Thuận Anh, Thái Thuận Anh liếm miệng: "Mẹ, Đại Tráng bọn trẻ đang tăng trưởng cơ thể, ăn lương thực phụ cao lớn nhanh."

Niên Xuân Hoa bĩu môi: "Tôi còn không biết sao? Cần cô phải nhắc nhở?"

Thái Thuận Anh lại nói: "Mẹ, hôm nay con làm việc được đội trưởng khen ngợi, nhận công, có khả năng con được thưởng nhận thêm điểm công."

"Sau đó thì sao? Muốn bà mẹ già này cúng cô à?" Niên Xuân Hoa lại hỏi, hôm nay đứa con dâu ba này tại sao lại kỳ lạ như vậy.

Thái Thuận Anh lượn một vòng, thấy Niên Xuân Hoa vẫn chưa hiểu, trong lời nói kèm theo sự cầu khẩn: "Mẹ, chia cho Đại Tráng bọn trẻ củ khoai lang to chút, bọn chúng đều đang tăng trưởng cơ thể."

Ánh mắt Thái Thuận Anh liếc nhìn vào bát của Phúc Đoàn, khoai lang trong bát của Phúc Đoàn to gấp ba lần so với mấy đứa trẻ khác, đầy tràn cả ra ngoài. Đói vào thân, đau ở lòng mẹ, tất cả cùng ăn chung một bàn, cô ta thương cho các con mình.

Niên Xuân Hoa sắc mặt đột nhiên trầm xuống, điều khiến bà ta khó chịu nhất chính là người khác chỉ chỉ trỏ trỏ bà ta làm chủ nhà như thế nào.

Niên Xuân Hoa không tức giận ngay lập tức, sau khi gắp một củ khoai lang lớn cho con trai cả của Thái Thuận Anh, đến lượt con gái út của Thái Thuận Anh gắp một củ khoai lang nhỏ.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Người dưới quê cực khổ, chỉ có giáo dục mới có thể xoay chuyển. Dưới quê không có phiếu lương thực, phiếu thịt, cả năm ăn thịt được vài lần, người thành phố có lương, có phiếu thịt, có phiếu lương thực, cuộc sống của họ rất thoải mái, đơn vị của họ đến cả ấm nước cũng phát, cuộc sống tốt hơn nhiều ở nông thôn.Thái Thuận Anh cảm thấy có ăn bao nhiêu, cũng không thể ăn hết số tiên để đi học được.Lý Tú Cầm thờ ơ phủi bụi đất trong tay: "Đó là mẹ quyết định cho Phúc Đoàn ăn, chị không vui thì cãi nhau với mẹ giống với chị dâu hai, chị ngày nào cũng giả vờ ngoan ngoãn trước mặt mẹ, ở trước mặt em lại tỏ ra oai phong làm gì?"Lý Tú Cầm đã nghĩ thông, nếu trong nhà nhất định có người lợi dụng, Phúc Đoàn đã lợi dụng, cũng chính là tứ phòng bọn họ đã lợi dụng.Còn về chuyện đi học? Niên Xuân Hoa thích con trai út, thích Phúc Đoàn, bất luận ai không được đi học, cũng không phải con của cô ta không được đi học, cô ta lo lắng gì chứ?Thái Thuận Anh cũng hiểu mấu chốt này, cười lạnh một tiếng, ánh mắt càng tức giận.Trong nhà này, Trân Dung Phương sớm đã dọn ra ngoài ở, Bạch Giai Tuệ học lực cao, thỉnh thoảng mọi người cũng tôn trọng cô ấy, Lý Tú Cầm lại là con dâu út, cũng có một chỗ dựa, chỉ có mình Thái Thuận Anh, con gái gả đi như nước đổ đi, nhà mẹ đẻ không quan tâm, còn chồng chỉ nghe lời mẹ.Nỗi hận khổ tâm trong lòng cô ta ai mà thấu được?Bạch Giai Tuệ và Lý Tú Câm cũng đành vậy, dù sao cũng đều sống dưới tay Niên Xuân Hoa, người cô ta hận là Trân Dung Phương, tại sao cô ấy lại được tự do.Còn cả hai đứa con của Trần Dung Phương... không phải nói kẻ bất kính với người lớn tuổi sinh con ra sẽ gặp báo ứng sao? Tại sao bọn chúng còn có thể cao lớn hơn?Chẳng phải Trần Dung Phương đều được mọi người khen là chăm chỉ sao? Cô ta cũng có thể chăm chỉ, Thái Thuận Anh tức giận bẻ ngô trên cánh đồng, tràn đầy hăng hái, đến cả những cán bộ đến cánh đồng để tuần tra nhìn thấy đều khen ngợi cô ta.Đến cả lúc ăn cơm trưa, Thái Thuận Anh mệt kiệt sức, lê cơ thể mệt mỏi về nhà ăn cơm.Trên bàn ăn, là hai nồi khoai lang đỏ, khoai lang trắng thơm ngào ngạt, luộc chín mềm, vỏ mỏng, thơm phức. Canh dùng canh dưa cải đun mỡ heo cùng nước sôi. Có những hạt dầu đáng yêu nổi trên bề mặt canh.Cuộc sống trong nhà bây giờ, quả thực tốt hơn so với Trần Dung Phương.Thái Thuận Anh mỉm cười mệt mỏi, cảm thấy bản thân có mệt mỏi cũng đáng.Theo lệ, khi ăn cơm do Niên Xuân Hoa phân chia mỗi người ăn bao nhiêu, khi chia đến con của Thái Thuận Anh, Thái Thuận Anh liếm miệng: "Mẹ, Đại Tráng bọn trẻ đang tăng trưởng cơ thể, ăn lương thực phụ cao lớn nhanh."Niên Xuân Hoa bĩu môi: "Tôi còn không biết sao? Cần cô phải nhắc nhở?"Thái Thuận Anh lại nói: "Mẹ, hôm nay con làm việc được đội trưởng khen ngợi, nhận công, có khả năng con được thưởng nhận thêm điểm công.""Sau đó thì sao? Muốn bà mẹ già này cúng cô à?" Niên Xuân Hoa lại hỏi, hôm nay đứa con dâu ba này tại sao lại kỳ lạ như vậy.Thái Thuận Anh lượn một vòng, thấy Niên Xuân Hoa vẫn chưa hiểu, trong lời nói kèm theo sự cầu khẩn: "Mẹ, chia cho Đại Tráng bọn trẻ củ khoai lang to chút, bọn chúng đều đang tăng trưởng cơ thể."Ánh mắt Thái Thuận Anh liếc nhìn vào bát của Phúc Đoàn, khoai lang trong bát của Phúc Đoàn to gấp ba lần so với mấy đứa trẻ khác, đầy tràn cả ra ngoài. Đói vào thân, đau ở lòng mẹ, tất cả cùng ăn chung một bàn, cô ta thương cho các con mình.Niên Xuân Hoa sắc mặt đột nhiên trầm xuống, điều khiến bà ta khó chịu nhất chính là người khác chỉ chỉ trỏ trỏ bà ta làm chủ nhà như thế nào.Niên Xuân Hoa không tức giận ngay lập tức, sau khi gắp một củ khoai lang lớn cho con trai cả của Thái Thuận Anh, đến lượt con gái út của Thái Thuận Anh gắp một củ khoai lang nhỏ.

Chương 115: Giáo Dục (2)