“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…

Chương 134: Đội Trưởng (1)

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Bà ấy vô thức cau mày lại, nhưng không thất lễ. Triệu Quỳnh là khách, đương nhiên không thể khơi ra cái gai của chủ nhà, giả vờ như không ngửi thấy mùi này, nhiệt tình nói chuyện với Niên Xuân Hoa vài lời, Niên Xuân Hoa gọi Nhị Ni bưng trà lên. Nông dân không có trà ngon, bản địa gọi là trà Khổ Đinh, uống cái này để giải nhiệt.Triệu Quỳnh có chút gò bó, không hề động vào nước trà, có chút bối rối nhìn Niên Xuân Hoa: "Xuân Hoa, em đến là để trả đồ."Bà ấy đặt túi đen lên bàn, cầm ra thứ đồ bên trong, chính là đường cát trắng mà Niên Xuân Hoa bảo Lý Tú Cầm đem tặng. Túi màu vàng trắng, đường bên trong giống như tuyết trắng, rất đẹp mắt.Niên Xuân Hoa cầm đường cát trắng nhét lại cho Triệu Quỳnh: "Thím ba, thím như vậy là ý gì? Những năm nay chú ba luôn âm thâm chăm sóc nhà chị không ít, đường cát trắng này nhà thím xứng đáng nhận."Triệu Quỳnh lắc đầu: "Xuân Hoa, chị đừng nói bậy, những năm nay Hảo Dân chưa bao giờ làm những việc thiên tư, giúp nhà chị ở chỗ thiếu người xây nhà, làm, thiếu người sửa soạn đám cưới, ông ấy bỏ ra chút sức lực."Triệu Quỳnh bình tĩnh, trong lòng sắp chửi mắng người rồi.Niên Xuân Hoa không phải đang nói xằng bậy sao? Lời này nói giống như nói Sở Hảo Dân dùng quyền lực để giúp bà ta! Muốn bám vào mối quan hệ cũng không nên bám theo kiểu vậy chứ. Sở Hảo Dân cũng sắp nghỉ hưu rồi, cả đời trong sạch, không thể vì giây phút quan trọng này mà xảy ra chuyện.Niên Xuân Hoa liếm môi, có chút lo lắng, chú ba này không nhận quà, cơ hội quyết định cho nhà bà ta không còn cách nào xoay chuyển thành chuyện tốt lớn hơn.Đó là một chuyện tốt lớn! Niên Xuân Hoa sợ Triệu Quỳnh không hiểu: "Thím ba, chị biết thím nói có lý, nhưng đường cát trắng này không phải chị tùy ý đem tặng, chị không phải người không biết lễ phép, sao có thể vô duyên vô cớ đến tặng đồ, sắp thăng chức... Nên tặng quà, đây là chúc mừng, chứ không cần nhà thím làm gì cả."Triệu Quỳnh nghe thấy thăng chức, càng đầy sự tà hoả không thể thoát ra được.Niên Xuân Hoa còn tưởng Triệu Quỳnh không dám tin, cũng đúng, chuyện tốt như vậy, Triệu Quỳnh một người phụ nữ ở quê, sao có thể lường trước được?Chỉ có phúc khí của Phúc Đoàn mới biết được!Niên Xuân Hoa hét vào bên trong, gọi Phúc Đoàn ra, kéo Phúc Đoàn đến nói với Triệu Quỳnh: "Phúc Đoàn, mấy ngày nay luôn nói nhà thím sắp cho chuyện vui, chị ngâm nghĩ miệng trẻ con trong sạch, lời nói ra rất linh, cũng nghĩ nhà thím có phải thật sự có chuyện vui, chú ba nhận chức nhiều năm như vậy rồi, có phải sắp thăng chức rồi?Ý định ban đầu của Niên Xuân Hoa là để Triệu Quỳnh nhìn thấy Phúc Đoàn, biết được lời nói của Phúc Đoàn linh, sau khi có Phúc Đoàn, chú ba làm đội trưởng sẽ giúp gia đình họ càng nhiều chuyện tốt.Không ngờ, Triệu Quỳnh vẫn luôn nhẫn nhịn cuối cùng không chịu nổi nữa: "Thăng chức cái gì, đứa trẻ nhỏ như thế này thì nói được cái gì? Xuân Hoa, chị làm như vậy, chị xem nhà em phải làm người như thế nào đây?"Triệu Quỳnh vốn không có thành kiến gì với Phúc Đoàn, nhưng bây giờ bắt đầu khó chịu với Phúc Đoàn.Niên Xuân Hoa không ngờ bà ấy lại phản ứng mạnh như vậy, nghi hoặc hỏi: "Thím ba, thím nói như vậy là ý gì?"Triệu Quỳnh nói: "Đội trưởng lần này chịu áp lực lớn như vậy, dẫn dắt chúng ta đối kháng bệnh dịch gà, trong lòng mọi người đều cảm kích cậu ấy, cho dù cậu ấy xảy ra chuyện gì, Hảo Dân nhà em sẽ không làm chuyện trái lương tâm! Bây giờ đội trưởng Lưu vẫn còn đảm nhiệm, chị lại đến nhà em tặng quà, cản trở với đội trưởng, trên đời này không có bức tường nào không thoáng gió, chị muốn để cho tất cả mọi người nghĩ nhà em là loại người vong ân bội nghĩa sao?"Triệu Quỳnh rất biết lễ nghĩa, bà ấy nói: "Hảo Dân nhà em mấy năm nữa là nghỉ hưu rồi, thăng chức cũng chẳng được nữa, cũng không dư ra bao nhiêu lương hưu. Xuân Hoa, hôm nay em đến đây để nói rõ ràng, có vài suy nghĩ chị không được nghĩ đến."

Bà ấy vô thức cau mày lại, nhưng không thất lễ. Triệu Quỳnh là khách, đương nhiên không thể khơi ra cái gai của chủ nhà, giả vờ như không ngửi thấy mùi này, nhiệt tình nói chuyện với Niên Xuân Hoa vài lời, Niên Xuân Hoa gọi Nhị Ni bưng trà lên. Nông dân không có trà ngon, bản địa gọi là trà Khổ Đinh, uống cái này để giải nhiệt.

Triệu Quỳnh có chút gò bó, không hề động vào nước trà, có chút bối rối nhìn Niên Xuân Hoa: "Xuân Hoa, em đến là để trả đồ."

Bà ấy đặt túi đen lên bàn, cầm ra thứ đồ bên trong, chính là đường cát trắng mà Niên Xuân Hoa bảo Lý Tú Cầm đem tặng. Túi màu vàng trắng, đường bên trong giống như tuyết trắng, rất đẹp mắt.

Niên Xuân Hoa cầm đường cát trắng nhét lại cho Triệu Quỳnh: "Thím ba, thím như vậy là ý gì? Những năm nay chú ba luôn âm thâm chăm sóc nhà chị không ít, đường cát trắng này nhà thím xứng đáng nhận."

Triệu Quỳnh lắc đầu: "Xuân Hoa, chị đừng nói bậy, những năm nay Hảo Dân chưa bao giờ làm những việc thiên tư, giúp nhà chị ở chỗ thiếu người xây nhà, làm, thiếu người sửa soạn đám cưới, ông ấy bỏ ra chút sức lực."

Triệu Quỳnh bình tĩnh, trong lòng sắp chửi mắng người rồi.

Niên Xuân Hoa không phải đang nói xằng bậy sao? Lời này nói giống như nói Sở Hảo Dân dùng quyền lực để giúp bà ta! Muốn bám vào mối quan hệ cũng không nên bám theo kiểu vậy chứ. Sở Hảo Dân cũng sắp nghỉ hưu rồi, cả đời trong sạch, không thể vì giây phút quan trọng này mà xảy ra chuyện.

Niên Xuân Hoa liếm môi, có chút lo lắng, chú ba này không nhận quà, cơ hội quyết định cho nhà bà ta không còn cách nào xoay chuyển thành chuyện tốt lớn hơn.

Đó là một chuyện tốt lớn! Niên Xuân Hoa sợ Triệu Quỳnh không hiểu: "Thím ba, chị biết thím nói có lý, nhưng đường cát trắng này không phải chị tùy ý đem tặng, chị không phải người không biết lễ phép, sao có thể vô duyên vô cớ đến tặng đồ, sắp thăng chức... Nên tặng quà, đây là chúc mừng, chứ không cần nhà thím làm gì cả."

Triệu Quỳnh nghe thấy thăng chức, càng đầy sự tà hoả không thể thoát ra được.

Niên Xuân Hoa còn tưởng Triệu Quỳnh không dám tin, cũng đúng, chuyện tốt như vậy, Triệu Quỳnh một người phụ nữ ở quê, sao có thể lường trước được?

Chỉ có phúc khí của Phúc Đoàn mới biết được!

Niên Xuân Hoa hét vào bên trong, gọi Phúc Đoàn ra, kéo Phúc Đoàn đến nói với Triệu Quỳnh: "Phúc Đoàn, mấy ngày nay luôn nói nhà thím sắp cho chuyện vui, chị ngâm nghĩ miệng trẻ con trong sạch, lời nói ra rất linh, cũng nghĩ nhà thím có phải thật sự có chuyện vui, chú ba nhận chức nhiều năm như vậy rồi, có phải sắp thăng chức rồi?

Ý định ban đầu của Niên Xuân Hoa là để Triệu Quỳnh nhìn thấy Phúc Đoàn, biết được lời nói của Phúc Đoàn linh, sau khi có Phúc Đoàn, chú ba làm đội trưởng sẽ giúp gia đình họ càng nhiều chuyện tốt.

Không ngờ, Triệu Quỳnh vẫn luôn nhẫn nhịn cuối cùng không chịu nổi nữa: "Thăng chức cái gì, đứa trẻ nhỏ như thế này thì nói được cái gì? Xuân Hoa, chị làm như vậy, chị xem nhà em phải làm người như thế nào đây?"

Triệu Quỳnh vốn không có thành kiến gì với Phúc Đoàn, nhưng bây giờ bắt đầu khó chịu với Phúc Đoàn.

Niên Xuân Hoa không ngờ bà ấy lại phản ứng mạnh như vậy, nghi hoặc hỏi: "Thím ba, thím nói như vậy là ý gì?"

Triệu Quỳnh nói: "Đội trưởng lần này chịu áp lực lớn như vậy, dẫn dắt chúng ta đối kháng bệnh dịch gà, trong lòng mọi người đều cảm kích cậu ấy, cho dù cậu ấy xảy ra chuyện gì, Hảo Dân nhà em sẽ không làm chuyện trái lương tâm! Bây giờ đội trưởng Lưu vẫn còn đảm nhiệm, chị lại đến nhà em tặng quà, cản trở với đội trưởng, trên đời này không có bức tường nào không thoáng gió, chị muốn để cho tất cả mọi người nghĩ nhà em là loại người vong ân bội nghĩa sao?"

Triệu Quỳnh rất biết lễ nghĩa, bà ấy nói: "Hảo Dân nhà em mấy năm nữa là nghỉ hưu rồi, thăng chức cũng chẳng được nữa, cũng không dư ra bao nhiêu lương hưu. Xuân Hoa, hôm nay em đến đây để nói rõ ràng, có vài suy nghĩ chị không được nghĩ đến."

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Bà ấy vô thức cau mày lại, nhưng không thất lễ. Triệu Quỳnh là khách, đương nhiên không thể khơi ra cái gai của chủ nhà, giả vờ như không ngửi thấy mùi này, nhiệt tình nói chuyện với Niên Xuân Hoa vài lời, Niên Xuân Hoa gọi Nhị Ni bưng trà lên. Nông dân không có trà ngon, bản địa gọi là trà Khổ Đinh, uống cái này để giải nhiệt.Triệu Quỳnh có chút gò bó, không hề động vào nước trà, có chút bối rối nhìn Niên Xuân Hoa: "Xuân Hoa, em đến là để trả đồ."Bà ấy đặt túi đen lên bàn, cầm ra thứ đồ bên trong, chính là đường cát trắng mà Niên Xuân Hoa bảo Lý Tú Cầm đem tặng. Túi màu vàng trắng, đường bên trong giống như tuyết trắng, rất đẹp mắt.Niên Xuân Hoa cầm đường cát trắng nhét lại cho Triệu Quỳnh: "Thím ba, thím như vậy là ý gì? Những năm nay chú ba luôn âm thâm chăm sóc nhà chị không ít, đường cát trắng này nhà thím xứng đáng nhận."Triệu Quỳnh lắc đầu: "Xuân Hoa, chị đừng nói bậy, những năm nay Hảo Dân chưa bao giờ làm những việc thiên tư, giúp nhà chị ở chỗ thiếu người xây nhà, làm, thiếu người sửa soạn đám cưới, ông ấy bỏ ra chút sức lực."Triệu Quỳnh bình tĩnh, trong lòng sắp chửi mắng người rồi.Niên Xuân Hoa không phải đang nói xằng bậy sao? Lời này nói giống như nói Sở Hảo Dân dùng quyền lực để giúp bà ta! Muốn bám vào mối quan hệ cũng không nên bám theo kiểu vậy chứ. Sở Hảo Dân cũng sắp nghỉ hưu rồi, cả đời trong sạch, không thể vì giây phút quan trọng này mà xảy ra chuyện.Niên Xuân Hoa liếm môi, có chút lo lắng, chú ba này không nhận quà, cơ hội quyết định cho nhà bà ta không còn cách nào xoay chuyển thành chuyện tốt lớn hơn.Đó là một chuyện tốt lớn! Niên Xuân Hoa sợ Triệu Quỳnh không hiểu: "Thím ba, chị biết thím nói có lý, nhưng đường cát trắng này không phải chị tùy ý đem tặng, chị không phải người không biết lễ phép, sao có thể vô duyên vô cớ đến tặng đồ, sắp thăng chức... Nên tặng quà, đây là chúc mừng, chứ không cần nhà thím làm gì cả."Triệu Quỳnh nghe thấy thăng chức, càng đầy sự tà hoả không thể thoát ra được.Niên Xuân Hoa còn tưởng Triệu Quỳnh không dám tin, cũng đúng, chuyện tốt như vậy, Triệu Quỳnh một người phụ nữ ở quê, sao có thể lường trước được?Chỉ có phúc khí của Phúc Đoàn mới biết được!Niên Xuân Hoa hét vào bên trong, gọi Phúc Đoàn ra, kéo Phúc Đoàn đến nói với Triệu Quỳnh: "Phúc Đoàn, mấy ngày nay luôn nói nhà thím sắp cho chuyện vui, chị ngâm nghĩ miệng trẻ con trong sạch, lời nói ra rất linh, cũng nghĩ nhà thím có phải thật sự có chuyện vui, chú ba nhận chức nhiều năm như vậy rồi, có phải sắp thăng chức rồi?Ý định ban đầu của Niên Xuân Hoa là để Triệu Quỳnh nhìn thấy Phúc Đoàn, biết được lời nói của Phúc Đoàn linh, sau khi có Phúc Đoàn, chú ba làm đội trưởng sẽ giúp gia đình họ càng nhiều chuyện tốt.Không ngờ, Triệu Quỳnh vẫn luôn nhẫn nhịn cuối cùng không chịu nổi nữa: "Thăng chức cái gì, đứa trẻ nhỏ như thế này thì nói được cái gì? Xuân Hoa, chị làm như vậy, chị xem nhà em phải làm người như thế nào đây?"Triệu Quỳnh vốn không có thành kiến gì với Phúc Đoàn, nhưng bây giờ bắt đầu khó chịu với Phúc Đoàn.Niên Xuân Hoa không ngờ bà ấy lại phản ứng mạnh như vậy, nghi hoặc hỏi: "Thím ba, thím nói như vậy là ý gì?"Triệu Quỳnh nói: "Đội trưởng lần này chịu áp lực lớn như vậy, dẫn dắt chúng ta đối kháng bệnh dịch gà, trong lòng mọi người đều cảm kích cậu ấy, cho dù cậu ấy xảy ra chuyện gì, Hảo Dân nhà em sẽ không làm chuyện trái lương tâm! Bây giờ đội trưởng Lưu vẫn còn đảm nhiệm, chị lại đến nhà em tặng quà, cản trở với đội trưởng, trên đời này không có bức tường nào không thoáng gió, chị muốn để cho tất cả mọi người nghĩ nhà em là loại người vong ân bội nghĩa sao?"Triệu Quỳnh rất biết lễ nghĩa, bà ấy nói: "Hảo Dân nhà em mấy năm nữa là nghỉ hưu rồi, thăng chức cũng chẳng được nữa, cũng không dư ra bao nhiêu lương hưu. Xuân Hoa, hôm nay em đến đây để nói rõ ràng, có vài suy nghĩ chị không được nghĩ đến."

Chương 134: Đội Trưởng (1)