“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…

Chương 145: Tách Hộ (3)

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… "Sau này, mọi người gặp phải loại thực vật này, cần phải cẩn thận. Niên Xuân Hoa, bà phải dạy dỗ trẻ con cho tốt, đừng để con bé tùy tiện mang về nhà những loại thảo dược không biết về dùng cho gà, vịt, con người.""Đây là một mối nguy hiểm về sự an toàn rất lớn. Ở tỉnh Y, năm nay có hai gia đình vô tình ăn phải nấm độc, dẫn đến tan cửa nát nhà, nhất định phải cảnh giác."Niên Xuân Hoa:...Tại sao, tại sao thảo dược lại có độc chứ? Phúc khí lớn của Phúc Đoàn đều là thật màiTại sao bây giờ lại giống như Phúc Đoàn không biết nặng nhẹ vậy?Thực ra, nghĩ kỹ lại, đây là sự phát triển tất yếu của sự vật.Trong tiểu thuyết Phúc Khí để Phúc Đoàn tùy ý lấy ra một cây thực vật có thể cứu gà của tất cả mọi người, nhưng, các đội viên trong đội sản xuất không phải từ nhỏ đã xử lý đất đai mấy chục năm, thảo dược ở trên núi bọn họ gần như đã biết hết, muốn để Phúc Đoàn biểu hiện phúc khí cứu gà của mọi người không bị nghỉ hoặc, chỉ có thể tìm một loại thảo dược gần như không có ai từng thấy, nhưng lại là thuốc độc.Nếu là cỏ có lời cho con người, sớm đã được phổ biến từ lâu.Các đội viên nghe nói thảo dược này thật ra có độc với người, da đầu đều có chút tê dại, thím Phương run lẩy bẩy lui về phía sau, Phúc Đoàn này, Niên Xuân Hoa này... quá liều lĩnh, thảo dược không rõ nguồn gốc lại dám tùy ý dùng, dạ dày gà không giống người, dạ dày gà có thể ăn đá, vì thế gà ăn thì không sao. Nếu tính hổ của Phúc Đoàn để cái này lên người, cảm thấy cỏ nào là rau dại, liền tùy ý đem cho người ăn, đó không phải hại người sao?Đan Thu Linh không nhẫn nhịn như thím Phương, chính ba mẹ cô ta quỳ lạy Phúc Đoàn, cỏ độc của Phúc Đoàn lại bón cho gà của cô ta.Đan Thu Linh vốn đang đứng đằng sau liền chen lên phía trước, lớn tiếng nói: "Niên Xuân Hoa, lần sau bà dám để Phúc Đoàn nhà bà đến gần chuồng gà, chuồng heo nhà tôi, tôi sẽ lột da bài"Niên Xuân Hoa:...Bà ta run tay, đúng là phản rồi phản rồi, kiếp trước Phúc Đoàn là người được tôn trọng nhất trong đội!Một đứa trẻ còn nhỏ, còn có mặt mũi hơn những bề trên chín mươi mấy tuổi trong đội, là bởi vì mọi người đều hiểu được phúc khí lớn của Phúc Đoàn, nịnh hót, nuông chiều, không ai sánh bằng Phúc Đoàn, nhà bà ta cũng phát triển không ngừng.Từ lúc nào Phúc Đoàn phải chịu sự ghét bỏ này?Nhưng Niên Xuân Hoa bây giờ không còn cách nào biện minh cho Phúc Đoàn, bà ta mơ hồ cảm thấy, không phải phúc khí của Phúc Đoàn không có tác dụng, mà là hôm đó cây thực vật thần kỳ của Phúc Đoàn đã bị người khác bón, đã mất đi phúc khí.Phúc Đoàn...Phúc Đoàn là bị người khác hại!Nghĩ đến túi đường cát trắng nhà mình không tặng đi được, cả thịt phải mất lương thực và tiền cũng bị trả lại, Niên Xuân Hoa ngồi bệt xuống đất, mở miệng bắt đầu khóc lóc: "Có người hại Phúc Đoàn, có người hại nhà tôi!""Chính là con đàn bà Trần Dung Phương! Chính là nó..." Niên Xuân Hoa trái tim rất tắc nghẽn, kiếp trước rõ ràng nhà Trân Dung Phương càng ngày càng xui xẻo, nhưng bây giờ cuộc sống của Trần Dung Phương càng tốt đẹp, nhất định là Trân Dung Phương hại Phúc Đoàn.Trân Dung Phương lạnh lùng lùi lại mấy bước: "Không liên quan gì đến ta, bà đừng mở miệng nói nhảm”"Những người phụ nữ, đàn ông thấy bà ta mắng chửi loạn xạ đều lắc đầu, chuyện này thì liên quan gì đến Trân Dung Phương?Là Trần Dung Phương cầm tay Phúc Đoàn, để Phúc Đoàn bón lung tung cây thảo dược? Là Trân Dung Phương dẫn Phúc Đoàn lén lút đến nơi nhốt chuồng gà? Trần Dung Phương trong thời gian đó, bận rộn với vấn đề bệnh dịch gà trong đội, bận đến mức chân không chạm đất, tội này dù sao cũng không được đổ lên người Trân Dung Phương.Hồng Thuận, Lưu Thiêm Tài cũng không thích điệu bộ của Niên Xuân Hoa.

"Sau này, mọi người gặp phải loại thực vật này, cần phải cẩn thận. Niên Xuân Hoa, bà phải dạy dỗ trẻ con cho tốt, đừng để con bé tùy tiện mang về nhà những loại thảo dược không biết về dùng cho gà, vịt, con người."

"Đây là một mối nguy hiểm về sự an toàn rất lớn. Ở tỉnh Y, năm nay có hai gia đình vô tình ăn phải nấm độc, dẫn đến tan cửa nát nhà, nhất định phải cảnh giác."

Niên Xuân Hoa:...

Tại sao, tại sao thảo dược lại có độc chứ? Phúc khí lớn của Phúc Đoàn đều là thật mài

Tại sao bây giờ lại giống như Phúc Đoàn không biết nặng nhẹ vậy?

Thực ra, nghĩ kỹ lại, đây là sự phát triển tất yếu của sự vật.

Trong tiểu thuyết Phúc Khí để Phúc Đoàn tùy ý lấy ra một cây thực vật có thể cứu gà của tất cả mọi người, nhưng, các đội viên trong đội sản xuất không phải từ nhỏ đã xử lý đất đai mấy chục năm, thảo dược ở trên núi bọn họ gần như đã biết hết, muốn để Phúc Đoàn biểu hiện phúc khí cứu gà của mọi người không bị nghỉ hoặc, chỉ có thể tìm một loại thảo dược gần như không có ai từng thấy, nhưng lại là thuốc độc.

Nếu là cỏ có lời cho con người, sớm đã được phổ biến từ lâu.

Các đội viên nghe nói thảo dược này thật ra có độc với người, da đầu đều có chút tê dại, thím Phương run lẩy bẩy lui về phía sau, Phúc Đoàn này, Niên Xuân Hoa này... quá liều lĩnh, thảo dược không rõ nguồn gốc lại dám tùy ý dùng, dạ dày gà không giống người, dạ dày gà có thể ăn đá, vì thế gà ăn thì không sao. Nếu tính hổ của Phúc Đoàn để cái này lên người, cảm thấy cỏ nào là rau dại, liền tùy ý đem cho người ăn, đó không phải hại người sao?

Đan Thu Linh không nhẫn nhịn như thím Phương, chính ba mẹ cô ta quỳ lạy Phúc Đoàn, cỏ độc của Phúc Đoàn lại bón cho gà của cô ta.

Đan Thu Linh vốn đang đứng đằng sau liền chen lên phía trước, lớn tiếng nói: "Niên Xuân Hoa, lần sau bà dám để Phúc Đoàn nhà bà đến gần chuồng gà, chuồng heo nhà tôi, tôi sẽ lột da bài"

Niên Xuân Hoa:...

Bà ta run tay, đúng là phản rồi phản rồi, kiếp trước Phúc Đoàn là người được tôn trọng nhất trong đội!

Một đứa trẻ còn nhỏ, còn có mặt mũi hơn những bề trên chín mươi mấy tuổi trong đội, là bởi vì mọi người đều hiểu được phúc khí lớn của Phúc Đoàn, nịnh hót, nuông chiều, không ai sánh bằng Phúc Đoàn, nhà bà ta cũng phát triển không ngừng.

Từ lúc nào Phúc Đoàn phải chịu sự ghét bỏ này?

Nhưng Niên Xuân Hoa bây giờ không còn cách nào biện minh cho Phúc Đoàn, bà ta mơ hồ cảm thấy, không phải phúc khí của Phúc Đoàn không có tác dụng, mà là hôm đó cây thực vật thần kỳ của Phúc Đoàn đã bị người khác bón, đã mất đi phúc khí.

Phúc Đoàn...

Phúc Đoàn là bị người khác hại!

Nghĩ đến túi đường cát trắng nhà mình không tặng đi được, cả thịt phải mất lương thực và tiền cũng bị trả lại, Niên Xuân Hoa ngồi bệt xuống đất, mở miệng bắt đầu khóc lóc: "Có người hại Phúc Đoàn, có người hại nhà tôi!"

"Chính là con đàn bà Trần Dung Phương! Chính là nó..." Niên Xuân Hoa trái tim rất tắc nghẽn, kiếp trước rõ ràng nhà Trân Dung Phương càng ngày càng xui xẻo, nhưng bây giờ cuộc sống của Trần Dung Phương càng tốt đẹp, nhất định là Trân Dung Phương hại Phúc Đoàn.

Trân Dung Phương lạnh lùng lùi lại mấy bước: "Không liên quan gì đến ta, bà đừng mở miệng nói nhảm”"

Những người phụ nữ, đàn ông thấy bà ta mắng chửi loạn xạ đều lắc đầu, chuyện này thì liên quan gì đến Trân Dung Phương?

Là Trần Dung Phương cầm tay Phúc Đoàn, để Phúc Đoàn bón lung tung cây thảo dược? Là Trân Dung Phương dẫn Phúc Đoàn lén lút đến nơi nhốt chuồng gà? Trần Dung Phương trong thời gian đó, bận rộn với vấn đề bệnh dịch gà trong đội, bận đến mức chân không chạm đất, tội này dù sao cũng không được đổ lên người Trân Dung Phương.

Hồng Thuận, Lưu Thiêm Tài cũng không thích điệu bộ của Niên Xuân Hoa.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… "Sau này, mọi người gặp phải loại thực vật này, cần phải cẩn thận. Niên Xuân Hoa, bà phải dạy dỗ trẻ con cho tốt, đừng để con bé tùy tiện mang về nhà những loại thảo dược không biết về dùng cho gà, vịt, con người.""Đây là một mối nguy hiểm về sự an toàn rất lớn. Ở tỉnh Y, năm nay có hai gia đình vô tình ăn phải nấm độc, dẫn đến tan cửa nát nhà, nhất định phải cảnh giác."Niên Xuân Hoa:...Tại sao, tại sao thảo dược lại có độc chứ? Phúc khí lớn của Phúc Đoàn đều là thật màiTại sao bây giờ lại giống như Phúc Đoàn không biết nặng nhẹ vậy?Thực ra, nghĩ kỹ lại, đây là sự phát triển tất yếu của sự vật.Trong tiểu thuyết Phúc Khí để Phúc Đoàn tùy ý lấy ra một cây thực vật có thể cứu gà của tất cả mọi người, nhưng, các đội viên trong đội sản xuất không phải từ nhỏ đã xử lý đất đai mấy chục năm, thảo dược ở trên núi bọn họ gần như đã biết hết, muốn để Phúc Đoàn biểu hiện phúc khí cứu gà của mọi người không bị nghỉ hoặc, chỉ có thể tìm một loại thảo dược gần như không có ai từng thấy, nhưng lại là thuốc độc.Nếu là cỏ có lời cho con người, sớm đã được phổ biến từ lâu.Các đội viên nghe nói thảo dược này thật ra có độc với người, da đầu đều có chút tê dại, thím Phương run lẩy bẩy lui về phía sau, Phúc Đoàn này, Niên Xuân Hoa này... quá liều lĩnh, thảo dược không rõ nguồn gốc lại dám tùy ý dùng, dạ dày gà không giống người, dạ dày gà có thể ăn đá, vì thế gà ăn thì không sao. Nếu tính hổ của Phúc Đoàn để cái này lên người, cảm thấy cỏ nào là rau dại, liền tùy ý đem cho người ăn, đó không phải hại người sao?Đan Thu Linh không nhẫn nhịn như thím Phương, chính ba mẹ cô ta quỳ lạy Phúc Đoàn, cỏ độc của Phúc Đoàn lại bón cho gà của cô ta.Đan Thu Linh vốn đang đứng đằng sau liền chen lên phía trước, lớn tiếng nói: "Niên Xuân Hoa, lần sau bà dám để Phúc Đoàn nhà bà đến gần chuồng gà, chuồng heo nhà tôi, tôi sẽ lột da bài"Niên Xuân Hoa:...Bà ta run tay, đúng là phản rồi phản rồi, kiếp trước Phúc Đoàn là người được tôn trọng nhất trong đội!Một đứa trẻ còn nhỏ, còn có mặt mũi hơn những bề trên chín mươi mấy tuổi trong đội, là bởi vì mọi người đều hiểu được phúc khí lớn của Phúc Đoàn, nịnh hót, nuông chiều, không ai sánh bằng Phúc Đoàn, nhà bà ta cũng phát triển không ngừng.Từ lúc nào Phúc Đoàn phải chịu sự ghét bỏ này?Nhưng Niên Xuân Hoa bây giờ không còn cách nào biện minh cho Phúc Đoàn, bà ta mơ hồ cảm thấy, không phải phúc khí của Phúc Đoàn không có tác dụng, mà là hôm đó cây thực vật thần kỳ của Phúc Đoàn đã bị người khác bón, đã mất đi phúc khí.Phúc Đoàn...Phúc Đoàn là bị người khác hại!Nghĩ đến túi đường cát trắng nhà mình không tặng đi được, cả thịt phải mất lương thực và tiền cũng bị trả lại, Niên Xuân Hoa ngồi bệt xuống đất, mở miệng bắt đầu khóc lóc: "Có người hại Phúc Đoàn, có người hại nhà tôi!""Chính là con đàn bà Trần Dung Phương! Chính là nó..." Niên Xuân Hoa trái tim rất tắc nghẽn, kiếp trước rõ ràng nhà Trân Dung Phương càng ngày càng xui xẻo, nhưng bây giờ cuộc sống của Trần Dung Phương càng tốt đẹp, nhất định là Trân Dung Phương hại Phúc Đoàn.Trân Dung Phương lạnh lùng lùi lại mấy bước: "Không liên quan gì đến ta, bà đừng mở miệng nói nhảm”"Những người phụ nữ, đàn ông thấy bà ta mắng chửi loạn xạ đều lắc đầu, chuyện này thì liên quan gì đến Trân Dung Phương?Là Trần Dung Phương cầm tay Phúc Đoàn, để Phúc Đoàn bón lung tung cây thảo dược? Là Trân Dung Phương dẫn Phúc Đoàn lén lút đến nơi nhốt chuồng gà? Trần Dung Phương trong thời gian đó, bận rộn với vấn đề bệnh dịch gà trong đội, bận đến mức chân không chạm đất, tội này dù sao cũng không được đổ lên người Trân Dung Phương.Hồng Thuận, Lưu Thiêm Tài cũng không thích điệu bộ của Niên Xuân Hoa.

Chương 145: Tách Hộ (3)