“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 159: Ăn Thịt (5)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Bạch Giai Tuệ không muốn Sở Lê cảm thấy rằng bản thân là một người mẹ quá bất chấp, có vài điều phải để đứa trẻ hiểu.Cô ấy tùy ý hỏi Sở Chí Bình: "Anh nói anh sai, vậy sau này Phúc Đoàn ăn một bát bánh trứng, Tam Ni cũng có thể ăn một bát bánh trứng không?”Sở Chí Bình run tay, môi mấp máy: "..."Sao có thể? Mẹ sẽ không đồng ý. Bánh trứng là món ăn ngon dùng trứng gà và dầu để nấu, bất luận là trứng hay dầu đều rất đắt, mẹ rất eo hẹp.Trong mắt Sở Lê lộ ra vẻ thất vọng, cô bé không tham lam, không cần ngày nào cũng ăn bánh trứng, nhưng nhìn thấy ba mình như vậy, cô bé cảm thấy không khỏi buồn bã thất vọng.Bạch Giai Tuệ càng nở một nụ cười mỉa mai, trong lòng Sở Chí Bình cảm thấy khó chịu, ánh mắt né tránh: "Giai Tuệ, em thay đổi yêu cầu khác đi.""Được, anh để Sở Lê trước khi ở trong nhà ăn thịt, không cần lễ độ cung kính nói lời cảm ơn với Phúc Đoàn, mà vẫn cho thể ăn thịt?"Sở Chí Bình không làm được, hôm nay mẹ lập ra quy tắc trong nhà, để sau này trong nhà không ai dám nói Phúc Đoàn ngày nào cũng ăn bánh trứng, cơm chiên.Thấy bộ dạng của anh ấy, Bạch Giai Tuệ nói: "Cái gì cũng không làm được, anh còn mở miệng ra nói muốn tốt cho Tam Ni? Mẹ không phải đã nói với anh chuyên tâm làm bác trai của Phúc Đoàn, sau này hưởng phúc sao? Anh đi hưởng phúc đi, ở cùng hai mẹ con tôi khổ cho anh."Sở Chí Bình muốn nói điều gì đó, nhưng Niên Xuân Hoa ở bên trong bắt đầu chửi, gọi anh ấy quay lại.Sở Chí Bình chỉ có thể tuyệt vọng cút vào trong.Bạch Giai Tuệ và Sở Lê bưng đĩa rau xào, cơm, bánh trứng vào trong, Niên Xuân Hoa định chế giễu họ vì không có thịt ăn, nhưng khi nhìn thấy bát bánh trứng thơm ngon liền thay đổi sắc mặt.Cái này, hai con người không có phúc này còn dám ăn bánh trứng sao?Bà ta còn nghĩ dựa vào tính cách của Bạch Giai Tuệ, sau khi tách hộ cô ấy hận không thẻ thắt lưng buộc bụng mà sống, chỉ có thể nhìn nhà bà ta ăn ngon?Niên Xuân Hoa không vui nói: "Ăn ngon như vậy, cẩn thận bữa sau không có gì ăn"Bạch Giai Tuệ cũng không phải là người ăn chay: "Còn tốt hơn mẹ đến dầu cũng ăn hết."Niên Xuân Hoa:...Bà ta hết sức nháy mắt với Sở Chí Bình, muốn để Sở Chí Bình sẽ dạy cho con dâu một bài học, nhưng đáng tiếc Sở Chí Bình dường như mù quáng, rụt rè, không giúp đỡ ai.Niên Xuân Hoa nói: "Cũng chỉ là một bát bánh trứng, không phải thịt.""Tôi không dùng thịt để hối lộ người khác, đương nhiên là không có thịt ăn." Bạch Giai Tuệ hận thù nói, không đợi Niên Xuân Hoa nổi giận, Đại Tráng ở trên bàn ăn hết ba miếng thịt trong bát, liếm sạch bát, liếc nhìn, phát hiện Sở Lê lại có một bát bánh trứng lớn như vậy.Đại Tráng một cậu bé hung dữ, lập tức nổi giận, nắm quả đấm nhỏ: "Tam Ni, bát bánh trứng này một mình chị ăn?”Đại Tráng có chút kinh ngạc, điều mà Đại Tráng luôn thấy là Phúc Đoàn ăn bánh trứng, từ khi nào thấy chị em mình lại được ăn bánh trứng, đến cả mẹ cậu bé, lúc ở cữ mới chỉ được ăn một bát?Thấy Sở Lê và Bạch Giai Tuệ chia sẻ một bát bánh trứng lớn như vậy, trong lòng Đại Tráng bối rối, không thể tin được hỏi: "Chị, chị chỉ ăn như thế, chị không cảm ơn Phúc Đoàn mà cũng được ăn đồ ăn ngon?" Sở Lê lắc đầu: "Tại sao chị phải cảm ơn Phúc Đoàn? Mẹ chị cũng đang làm việc để kiếm điểm công, chị ăn của mẹ chị, sau này lớn lên rồi chị cũng phải nuôi mẹ chị, không cần cảm ơn Phúc Đoàn."Não chó của Đại Tráng vừa nghe cũng thấy có lý.Cậu bé ngẫm nghĩ: "Không đúng, thịt em ăn thực ra là do ba mẹ em kiếm điểm công sao? Ba mẹ em đi làm lâu như vậy, không thể nào không mua nổi một miếng thịt, nhưng sao em vẫn phải cảm ơn Phúc Đoàn."
Bạch Giai Tuệ không muốn Sở Lê cảm thấy rằng bản thân là một người mẹ quá bất chấp, có vài điều phải để đứa trẻ hiểu.
Cô ấy tùy ý hỏi Sở Chí Bình: "Anh nói anh sai, vậy sau này Phúc Đoàn ăn một bát bánh trứng, Tam Ni cũng có thể ăn một bát bánh trứng không?”
Sở Chí Bình run tay, môi mấp máy: "..."
Sao có thể? Mẹ sẽ không đồng ý. Bánh trứng là món ăn ngon dùng trứng gà và dầu để nấu, bất luận là trứng hay dầu đều rất đắt, mẹ rất eo hẹp.
Trong mắt Sở Lê lộ ra vẻ thất vọng, cô bé không tham lam, không cần ngày nào cũng ăn bánh trứng, nhưng nhìn thấy ba mình như vậy, cô bé cảm thấy không khỏi buồn bã thất vọng.
Bạch Giai Tuệ càng nở một nụ cười mỉa mai, trong lòng Sở Chí Bình cảm thấy khó chịu, ánh mắt né tránh: "Giai Tuệ, em thay đổi yêu cầu khác đi."
"Được, anh để Sở Lê trước khi ở trong nhà ăn thịt, không cần lễ độ cung kính nói lời cảm ơn với Phúc Đoàn, mà vẫn cho thể ăn thịt?"
Sở Chí Bình không làm được, hôm nay mẹ lập ra quy tắc trong nhà, để sau này trong nhà không ai dám nói Phúc Đoàn ngày nào cũng ăn bánh trứng, cơm chiên.
Thấy bộ dạng của anh ấy, Bạch Giai Tuệ nói: "Cái gì cũng không làm được, anh còn mở miệng ra nói muốn tốt cho Tam Ni? Mẹ không phải đã nói với anh chuyên tâm làm bác trai của Phúc Đoàn, sau này hưởng phúc sao? Anh đi hưởng phúc đi, ở cùng hai mẹ con tôi khổ cho anh."
Sở Chí Bình muốn nói điều gì đó, nhưng Niên Xuân Hoa ở bên trong bắt đầu chửi, gọi anh ấy quay lại.
Sở Chí Bình chỉ có thể tuyệt vọng cút vào trong.
Bạch Giai Tuệ và Sở Lê bưng đĩa rau xào, cơm, bánh trứng vào trong, Niên Xuân Hoa định chế giễu họ vì không có thịt ăn, nhưng khi nhìn thấy bát bánh trứng thơm ngon liền thay đổi sắc mặt.
Cái này, hai con người không có phúc này còn dám ăn bánh trứng sao?
Bà ta còn nghĩ dựa vào tính cách của Bạch Giai Tuệ, sau khi tách hộ cô ấy hận không thẻ thắt lưng buộc bụng mà sống, chỉ có thể nhìn nhà bà ta ăn ngon?
Niên Xuân Hoa không vui nói: "Ăn ngon như vậy, cẩn thận bữa sau không có gì ăn"
Bạch Giai Tuệ cũng không phải là người ăn chay: "Còn tốt hơn mẹ đến dầu cũng ăn hết."
Niên Xuân Hoa:...
Bà ta hết sức nháy mắt với Sở Chí Bình, muốn để Sở Chí Bình sẽ dạy cho con dâu một bài học, nhưng đáng tiếc Sở Chí Bình dường như mù quáng, rụt rè, không giúp đỡ ai.
Niên Xuân Hoa nói: "Cũng chỉ là một bát bánh trứng, không phải thịt."
"Tôi không dùng thịt để hối lộ người khác, đương nhiên là không có thịt ăn." Bạch Giai Tuệ hận thù nói, không đợi Niên Xuân Hoa nổi giận, Đại Tráng ở trên bàn ăn hết ba miếng thịt trong bát, liếm sạch bát, liếc nhìn, phát hiện Sở Lê lại có một bát bánh trứng lớn như vậy.
Đại Tráng một cậu bé hung dữ, lập tức nổi giận, nắm quả đấm nhỏ: "Tam Ni, bát bánh trứng này một mình chị ăn?”
Đại Tráng có chút kinh ngạc, điều mà Đại Tráng luôn thấy là Phúc Đoàn ăn bánh trứng, từ khi nào thấy chị em mình lại được ăn bánh trứng, đến cả mẹ cậu bé, lúc ở cữ mới chỉ được ăn một bát?
Thấy Sở Lê và Bạch Giai Tuệ chia sẻ một bát bánh trứng lớn như vậy, trong lòng Đại Tráng bối rối, không thể tin được hỏi: "Chị, chị chỉ ăn như thế, chị không cảm ơn Phúc Đoàn mà cũng được ăn đồ ăn ngon?" Sở Lê lắc đầu: "Tại sao chị phải cảm ơn Phúc Đoàn? Mẹ chị cũng đang làm việc để kiếm điểm công, chị ăn của mẹ chị, sau này lớn lên rồi chị cũng phải nuôi mẹ chị, không cần cảm ơn Phúc Đoàn."
Não chó của Đại Tráng vừa nghe cũng thấy có lý.
Cậu bé ngẫm nghĩ: "Không đúng, thịt em ăn thực ra là do ba mẹ em kiếm điểm công sao? Ba mẹ em đi làm lâu như vậy, không thể nào không mua nổi một miếng thịt, nhưng sao em vẫn phải cảm ơn Phúc Đoàn."
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Bạch Giai Tuệ không muốn Sở Lê cảm thấy rằng bản thân là một người mẹ quá bất chấp, có vài điều phải để đứa trẻ hiểu.Cô ấy tùy ý hỏi Sở Chí Bình: "Anh nói anh sai, vậy sau này Phúc Đoàn ăn một bát bánh trứng, Tam Ni cũng có thể ăn một bát bánh trứng không?”Sở Chí Bình run tay, môi mấp máy: "..."Sao có thể? Mẹ sẽ không đồng ý. Bánh trứng là món ăn ngon dùng trứng gà và dầu để nấu, bất luận là trứng hay dầu đều rất đắt, mẹ rất eo hẹp.Trong mắt Sở Lê lộ ra vẻ thất vọng, cô bé không tham lam, không cần ngày nào cũng ăn bánh trứng, nhưng nhìn thấy ba mình như vậy, cô bé cảm thấy không khỏi buồn bã thất vọng.Bạch Giai Tuệ càng nở một nụ cười mỉa mai, trong lòng Sở Chí Bình cảm thấy khó chịu, ánh mắt né tránh: "Giai Tuệ, em thay đổi yêu cầu khác đi.""Được, anh để Sở Lê trước khi ở trong nhà ăn thịt, không cần lễ độ cung kính nói lời cảm ơn với Phúc Đoàn, mà vẫn cho thể ăn thịt?"Sở Chí Bình không làm được, hôm nay mẹ lập ra quy tắc trong nhà, để sau này trong nhà không ai dám nói Phúc Đoàn ngày nào cũng ăn bánh trứng, cơm chiên.Thấy bộ dạng của anh ấy, Bạch Giai Tuệ nói: "Cái gì cũng không làm được, anh còn mở miệng ra nói muốn tốt cho Tam Ni? Mẹ không phải đã nói với anh chuyên tâm làm bác trai của Phúc Đoàn, sau này hưởng phúc sao? Anh đi hưởng phúc đi, ở cùng hai mẹ con tôi khổ cho anh."Sở Chí Bình muốn nói điều gì đó, nhưng Niên Xuân Hoa ở bên trong bắt đầu chửi, gọi anh ấy quay lại.Sở Chí Bình chỉ có thể tuyệt vọng cút vào trong.Bạch Giai Tuệ và Sở Lê bưng đĩa rau xào, cơm, bánh trứng vào trong, Niên Xuân Hoa định chế giễu họ vì không có thịt ăn, nhưng khi nhìn thấy bát bánh trứng thơm ngon liền thay đổi sắc mặt.Cái này, hai con người không có phúc này còn dám ăn bánh trứng sao?Bà ta còn nghĩ dựa vào tính cách của Bạch Giai Tuệ, sau khi tách hộ cô ấy hận không thẻ thắt lưng buộc bụng mà sống, chỉ có thể nhìn nhà bà ta ăn ngon?Niên Xuân Hoa không vui nói: "Ăn ngon như vậy, cẩn thận bữa sau không có gì ăn"Bạch Giai Tuệ cũng không phải là người ăn chay: "Còn tốt hơn mẹ đến dầu cũng ăn hết."Niên Xuân Hoa:...Bà ta hết sức nháy mắt với Sở Chí Bình, muốn để Sở Chí Bình sẽ dạy cho con dâu một bài học, nhưng đáng tiếc Sở Chí Bình dường như mù quáng, rụt rè, không giúp đỡ ai.Niên Xuân Hoa nói: "Cũng chỉ là một bát bánh trứng, không phải thịt.""Tôi không dùng thịt để hối lộ người khác, đương nhiên là không có thịt ăn." Bạch Giai Tuệ hận thù nói, không đợi Niên Xuân Hoa nổi giận, Đại Tráng ở trên bàn ăn hết ba miếng thịt trong bát, liếm sạch bát, liếc nhìn, phát hiện Sở Lê lại có một bát bánh trứng lớn như vậy.Đại Tráng một cậu bé hung dữ, lập tức nổi giận, nắm quả đấm nhỏ: "Tam Ni, bát bánh trứng này một mình chị ăn?”Đại Tráng có chút kinh ngạc, điều mà Đại Tráng luôn thấy là Phúc Đoàn ăn bánh trứng, từ khi nào thấy chị em mình lại được ăn bánh trứng, đến cả mẹ cậu bé, lúc ở cữ mới chỉ được ăn một bát?Thấy Sở Lê và Bạch Giai Tuệ chia sẻ một bát bánh trứng lớn như vậy, trong lòng Đại Tráng bối rối, không thể tin được hỏi: "Chị, chị chỉ ăn như thế, chị không cảm ơn Phúc Đoàn mà cũng được ăn đồ ăn ngon?" Sở Lê lắc đầu: "Tại sao chị phải cảm ơn Phúc Đoàn? Mẹ chị cũng đang làm việc để kiếm điểm công, chị ăn của mẹ chị, sau này lớn lên rồi chị cũng phải nuôi mẹ chị, không cần cảm ơn Phúc Đoàn."Não chó của Đại Tráng vừa nghe cũng thấy có lý.Cậu bé ngẫm nghĩ: "Không đúng, thịt em ăn thực ra là do ba mẹ em kiếm điểm công sao? Ba mẹ em đi làm lâu như vậy, không thể nào không mua nổi một miếng thịt, nhưng sao em vẫn phải cảm ơn Phúc Đoàn."