“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 173: Trộm Tiền (4)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… "Cảm ơn bà Bạch." Sở Phong Sở Thâm cũng không từ chối, quay lưng đeo sọt đi đến thửa ruộng của bà Bạch.Hai đứa trẻ lao động cần mẫn, Phúc Đoàn dưới mái hiên được người phụ nữ này ôm một lúc, bị người phụ nữ kia ôm một lúc, những người phụ nữ này đều muốn lây phúc khí của Phúc Đoàn, nếu thật sự sinh được một bé trai thì tốt.Một khoảng thời gian, tất cả những gì Phúc Đoàn nghe được là những lời khen ngợi về phúc khí của cô bé.Ngoại trừ bà Bạch, bà Bạch không nhịn nổi đứa trẻ mê tín như vậy, nhưng cũng không tính toán với trẻ con, chỉ ở một bên tập chung xoa chân của mình.Phúc Đoàn được khen đến mức đỏ mặt, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô bé mờ ảo cảm thấy, đây mới là cuộc sống mà mình nên sống, bởi vì phúc khí được người khác tôn trọng, tận hưởng cuộc sống. Hôm qua bà nói chuyện Sở Phong, Sở Thâm đang cố lấy lòng những người còn lại trong đội, thực tế Phúc Đoàn đã lặng lẽ để mắt đến nó.Phúc Đoàn cũng cảm thấy, khoảng thời gian này mọi người đều khen bản thân có phúc, khả năng có liên quan đến Sở Phong, Sở Thâm.Buổi tối khi cô bé đi ngủ, suy nghĩ miên man, trước mắt đột nhiên hiện lên chuyện vợ của Đơn Đại Hữu sinh con trai, cả Vương Huỳnh cũng sinh con trai, hôm nay, Phúc Đoàn đã đến kiểm chứng.Quả nhiên, phúc khí lớn của Phúc Đoàn lại lần nữa chính xác, Sở Phong, Sở Thâm không có phúc, dù có cố gắng thế nào cũng không thể sánh được với phúc khí của cô bé.Phúc Đoàn mím môi cười, thưởng thức kẹo trong túi, đương nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt quá tỉnh táo của bà Bạch. Có người càng già càng hồ đồ, có người càng già càng tinh thông, bà Bạch nhìn, Phúc Đoàn này thật không an phận, lời nói làm việc đều đầy mùi thần thần quỷ quỷ, càng giả bộ làm ma làm quỷ, trong lòng càng toan tính thâm độc, không chừng sau này sẽ có phiền toái. Bà Bạch không muốn nhà mình tiếp xúc với Phúc Đoàn, nhưng cũng không thể đuổi một đứa trẻ đi, xoa xoa chân nghĩ sau này nhất định phải nói cho Vương Huỳnh hiểu.Sở Phong, Sở Thâm cắt cây ngải cứu trên cánh đồng. Hai anh em càng cắt càng có động lực, lợn ăn cây ngải cứu có thể béo lên, sau khi béo lên, đem đến cân lượng ở trạm thu mua, số thịt còn lại sẽ là của nhà mình.Đấn lúc đó, giữ lại một ít làm thịt ba rọi, cộng thêm tiền ở trạm thu mua cho... cuộc sống trong nhà sẽ thư thái.Sở Thâm đột nhiên phát hiện một quả bầu trên ruộng, có thể là bà Bạch tưới nước cho ruộng, quên cầm quả bầu về. Sở Phong cầm quả bầu, quay trở lại nhà bà Bạch, đưa cho bà Bạch.Mắt cá chân của bà Bạch bị bong gân có chút nặng, mỉm cười nói: "Cảm ơn Tiểu Phong, Tiểu Phong giúp bà để lên trên bàn trong nhà nhé.""Vâng." Sở Phong nói.Cô bé bước vào để quả bầu xuống, khoảnh khắc Sở Phong bước ra khỏi cửa, Phúc Đoàn vô thức nhìn chằm chằm vào túi của cô bé.Hình như... trong túi của chị Phong có tiền.Phúc Đoàn cắn môi, nếu nói hôm qua trong túi của chị Sở Phong có tiền, cô bé đã nghi ngờ rồi, sự nghi ngờ của Phúc Đoàn bây giờ càng sâu hơn. Bà nội nói, Sở Phong, Sở Thâm thường giúp những người già trong đội gánh cây ngải cứu, làm việc, Phúc Đoàn cũng cảm thấy bọn họ sẽ không tốt như vậy, làm gì có ai không có chuyện gì mà giúp người khác gánh cây ngải cứu?Bây giờ Sở Phong vào nhà người khác một cách công khai, trong túi cũng có tiền, cộng với gia đình họ đã trả hết nợ một cách vô duyên vô cớ... rõ ràng hôm qua Phúc Đoàn đã cảm nhận được rất lâu, đều không cảm nhận được khoảng thời gian đó vợ chồng Trân Dung Phương và Sở Phong, Sở Thâm có chút vận may ngoại lệ nào.Phúc Đoàn cắn chặt môi, một giọng nói ngây thơ vang lên: "Chị Phong, chị lấy tiền ở đâu vậy?"Sở Phong nhíu mày lạnh lùng: "Tiền trên người chị, đương nhiên là của chị."Ở nhà không có muối, lát nữa cô bé sẽ đi mua muối.
"Cảm ơn bà Bạch." Sở Phong Sở Thâm cũng không từ chối, quay lưng đeo sọt đi đến thửa ruộng của bà Bạch.
Hai đứa trẻ lao động cần mẫn, Phúc Đoàn dưới mái hiên được người phụ nữ này ôm một lúc, bị người phụ nữ kia ôm một lúc, những người phụ nữ này đều muốn lây phúc khí của Phúc Đoàn, nếu thật sự sinh được một bé trai thì tốt.
Một khoảng thời gian, tất cả những gì Phúc Đoàn nghe được là những lời khen ngợi về phúc khí của cô bé.
Ngoại trừ bà Bạch, bà Bạch không nhịn nổi đứa trẻ mê tín như vậy, nhưng cũng không tính toán với trẻ con, chỉ ở một bên tập chung xoa chân của mình.
Phúc Đoàn được khen đến mức đỏ mặt, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô bé mờ ảo cảm thấy, đây mới là cuộc sống mà mình nên sống, bởi vì phúc khí được người khác tôn trọng, tận hưởng cuộc sống. Hôm qua bà nói chuyện Sở Phong, Sở Thâm đang cố lấy lòng những người còn lại trong đội, thực tế Phúc Đoàn đã lặng lẽ để mắt đến nó.
Phúc Đoàn cũng cảm thấy, khoảng thời gian này mọi người đều khen bản thân có phúc, khả năng có liên quan đến Sở Phong, Sở Thâm.
Buổi tối khi cô bé đi ngủ, suy nghĩ miên man, trước mắt đột nhiên hiện lên chuyện vợ của Đơn Đại Hữu sinh con trai, cả Vương Huỳnh cũng sinh con trai, hôm nay, Phúc Đoàn đã đến kiểm chứng.
Quả nhiên, phúc khí lớn của Phúc Đoàn lại lần nữa chính xác, Sở Phong, Sở Thâm không có phúc, dù có cố gắng thế nào cũng không thể sánh được với phúc khí của cô bé.
Phúc Đoàn mím môi cười, thưởng thức kẹo trong túi, đương nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt quá tỉnh táo của bà Bạch. Có người càng già càng hồ đồ, có người càng già càng tinh thông, bà Bạch nhìn, Phúc Đoàn này thật không an phận, lời nói làm việc đều đầy mùi thần thần quỷ quỷ, càng giả bộ làm ma làm quỷ, trong lòng càng toan tính thâm độc, không chừng sau này sẽ có phiền toái. Bà Bạch không muốn nhà mình tiếp xúc với Phúc Đoàn, nhưng cũng không thể đuổi một đứa trẻ đi, xoa xoa chân nghĩ sau này nhất định phải nói cho Vương Huỳnh hiểu.
Sở Phong, Sở Thâm cắt cây ngải cứu trên cánh đồng. Hai anh em càng cắt càng có động lực, lợn ăn cây ngải cứu có thể béo lên, sau khi béo lên, đem đến cân lượng ở trạm thu mua, số thịt còn lại sẽ là của nhà mình.
Đấn lúc đó, giữ lại một ít làm thịt ba rọi, cộng thêm tiền ở trạm thu mua cho... cuộc sống trong nhà sẽ thư thái.
Sở Thâm đột nhiên phát hiện một quả bầu trên ruộng, có thể là bà Bạch tưới nước cho ruộng, quên cầm quả bầu về. Sở Phong cầm quả bầu, quay trở lại nhà bà Bạch, đưa cho bà Bạch.
Mắt cá chân của bà Bạch bị bong gân có chút nặng, mỉm cười nói: "Cảm ơn Tiểu Phong, Tiểu Phong giúp bà để lên trên bàn trong nhà nhé."
"Vâng." Sở Phong nói.
Cô bé bước vào để quả bầu xuống, khoảnh khắc Sở Phong bước ra khỏi cửa, Phúc Đoàn vô thức nhìn chằm chằm vào túi của cô bé.
Hình như... trong túi của chị Phong có tiền.
Phúc Đoàn cắn môi, nếu nói hôm qua trong túi của chị Sở Phong có tiền, cô bé đã nghi ngờ rồi, sự nghi ngờ của Phúc Đoàn bây giờ càng sâu hơn. Bà nội nói, Sở Phong, Sở Thâm thường giúp những người già trong đội gánh cây ngải cứu, làm việc, Phúc Đoàn cũng cảm thấy bọn họ sẽ không tốt như vậy, làm gì có ai không có chuyện gì mà giúp người khác gánh cây ngải cứu?
Bây giờ Sở Phong vào nhà người khác một cách công khai, trong túi cũng có tiền, cộng với gia đình họ đã trả hết nợ một cách vô duyên vô cớ... rõ ràng hôm qua Phúc Đoàn đã cảm nhận được rất lâu, đều không cảm nhận được khoảng thời gian đó vợ chồng Trân Dung Phương và Sở Phong, Sở Thâm có chút vận may ngoại lệ nào.
Phúc Đoàn cắn chặt môi, một giọng nói ngây thơ vang lên: "Chị Phong, chị lấy tiền ở đâu vậy?"
Sở Phong nhíu mày lạnh lùng: "Tiền trên người chị, đương nhiên là của chị."
Ở nhà không có muối, lát nữa cô bé sẽ đi mua muối.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… "Cảm ơn bà Bạch." Sở Phong Sở Thâm cũng không từ chối, quay lưng đeo sọt đi đến thửa ruộng của bà Bạch.Hai đứa trẻ lao động cần mẫn, Phúc Đoàn dưới mái hiên được người phụ nữ này ôm một lúc, bị người phụ nữ kia ôm một lúc, những người phụ nữ này đều muốn lây phúc khí của Phúc Đoàn, nếu thật sự sinh được một bé trai thì tốt.Một khoảng thời gian, tất cả những gì Phúc Đoàn nghe được là những lời khen ngợi về phúc khí của cô bé.Ngoại trừ bà Bạch, bà Bạch không nhịn nổi đứa trẻ mê tín như vậy, nhưng cũng không tính toán với trẻ con, chỉ ở một bên tập chung xoa chân của mình.Phúc Đoàn được khen đến mức đỏ mặt, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô bé mờ ảo cảm thấy, đây mới là cuộc sống mà mình nên sống, bởi vì phúc khí được người khác tôn trọng, tận hưởng cuộc sống. Hôm qua bà nói chuyện Sở Phong, Sở Thâm đang cố lấy lòng những người còn lại trong đội, thực tế Phúc Đoàn đã lặng lẽ để mắt đến nó.Phúc Đoàn cũng cảm thấy, khoảng thời gian này mọi người đều khen bản thân có phúc, khả năng có liên quan đến Sở Phong, Sở Thâm.Buổi tối khi cô bé đi ngủ, suy nghĩ miên man, trước mắt đột nhiên hiện lên chuyện vợ của Đơn Đại Hữu sinh con trai, cả Vương Huỳnh cũng sinh con trai, hôm nay, Phúc Đoàn đã đến kiểm chứng.Quả nhiên, phúc khí lớn của Phúc Đoàn lại lần nữa chính xác, Sở Phong, Sở Thâm không có phúc, dù có cố gắng thế nào cũng không thể sánh được với phúc khí của cô bé.Phúc Đoàn mím môi cười, thưởng thức kẹo trong túi, đương nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt quá tỉnh táo của bà Bạch. Có người càng già càng hồ đồ, có người càng già càng tinh thông, bà Bạch nhìn, Phúc Đoàn này thật không an phận, lời nói làm việc đều đầy mùi thần thần quỷ quỷ, càng giả bộ làm ma làm quỷ, trong lòng càng toan tính thâm độc, không chừng sau này sẽ có phiền toái. Bà Bạch không muốn nhà mình tiếp xúc với Phúc Đoàn, nhưng cũng không thể đuổi một đứa trẻ đi, xoa xoa chân nghĩ sau này nhất định phải nói cho Vương Huỳnh hiểu.Sở Phong, Sở Thâm cắt cây ngải cứu trên cánh đồng. Hai anh em càng cắt càng có động lực, lợn ăn cây ngải cứu có thể béo lên, sau khi béo lên, đem đến cân lượng ở trạm thu mua, số thịt còn lại sẽ là của nhà mình.Đấn lúc đó, giữ lại một ít làm thịt ba rọi, cộng thêm tiền ở trạm thu mua cho... cuộc sống trong nhà sẽ thư thái.Sở Thâm đột nhiên phát hiện một quả bầu trên ruộng, có thể là bà Bạch tưới nước cho ruộng, quên cầm quả bầu về. Sở Phong cầm quả bầu, quay trở lại nhà bà Bạch, đưa cho bà Bạch.Mắt cá chân của bà Bạch bị bong gân có chút nặng, mỉm cười nói: "Cảm ơn Tiểu Phong, Tiểu Phong giúp bà để lên trên bàn trong nhà nhé.""Vâng." Sở Phong nói.Cô bé bước vào để quả bầu xuống, khoảnh khắc Sở Phong bước ra khỏi cửa, Phúc Đoàn vô thức nhìn chằm chằm vào túi của cô bé.Hình như... trong túi của chị Phong có tiền.Phúc Đoàn cắn môi, nếu nói hôm qua trong túi của chị Sở Phong có tiền, cô bé đã nghi ngờ rồi, sự nghi ngờ của Phúc Đoàn bây giờ càng sâu hơn. Bà nội nói, Sở Phong, Sở Thâm thường giúp những người già trong đội gánh cây ngải cứu, làm việc, Phúc Đoàn cũng cảm thấy bọn họ sẽ không tốt như vậy, làm gì có ai không có chuyện gì mà giúp người khác gánh cây ngải cứu?Bây giờ Sở Phong vào nhà người khác một cách công khai, trong túi cũng có tiền, cộng với gia đình họ đã trả hết nợ một cách vô duyên vô cớ... rõ ràng hôm qua Phúc Đoàn đã cảm nhận được rất lâu, đều không cảm nhận được khoảng thời gian đó vợ chồng Trân Dung Phương và Sở Phong, Sở Thâm có chút vận may ngoại lệ nào.Phúc Đoàn cắn chặt môi, một giọng nói ngây thơ vang lên: "Chị Phong, chị lấy tiền ở đâu vậy?"Sở Phong nhíu mày lạnh lùng: "Tiền trên người chị, đương nhiên là của chị."Ở nhà không có muối, lát nữa cô bé sẽ đi mua muối.