“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…

Chương 200: Cái Cuốc (10)

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Niên Xuân Hoa nở nụ cười: "Chú ba... chúng tôi chỉ là chơi đùa mà thôi..."Lời còn chưa dứt, Chu Sở liền xông thẳng vào nhà Niên Xuân Hoa, tựa như là muốn tìm cái gì, nhưng không tìm thấy gì, cho đến khi ông ấy dữ tợn đá một chiếc ghế đẩu, chiếc ghế đẩu rơi lạch cạch xuống đất khiến nhóm người sợ hãi.Niên Xuân Hoa đầy mặt nịnh nọt: "Chú ba, chú tìm cái gì vậy?""Tìm tượng thần, các ngươi đều là ở nhà xem người khác sinh con trai hay con gái, chẳng lẽ không thờ tượng thần trong nhà sao?"Chú ba Sở tức giận nói, Niên Xuân Hoa sợ tới mức không nói được lời nào, chú ba Sở lúc này nhìn Phúc Đoàn, không có chút nào tốt bụng như thường ngày.Ông ấy gần từng chữ: "Phúc Đoàn, làm người nhất định phải thành thật, trước khi làm việc gì, nghĩ xem mình có xứng hay không."Ông ấy đột nhiên cao giọng: "Mày là thần tiên chắc? Cảm thấy mình có đủ năng lực phán người ta sinh nam hay nữ rồi!"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phúc Đoàn bị dọa đến tái mét, đôi mắt tròn rơi lệ châu, bộ dáng thê thảm, cô bé...Cô bé nghĩ trong lòng rằng mình xứng mà, nhưng vẻ mặt cùng ánh mắt chú ba Sở quá đáng sợ rồi.Sau khi chú ba Sở dạy cho Phúc Đoàn một bài học, ông ấy nói rằng đội sẽ điều tra vụ việc này, sau đó nhìn Đan Thu Linh, nhìn thấy cái cuốc trên tay cô ta liên đau đầu, định mắng cô ta nhưng Đan Thu Linh mặt dày vô lại, ngang ngược bá đạo lên tiếng: "Phó đội trưởng, tôi mang cuốc đến vốn không phải để đánh người.""Đông người như vậy ai cũng thấy hết cả rồi, kẻ động thủ nào đâu phải tôi, là bọn người Sở Chí Bình động thủ trước mà, tôi chỉ là chống trả. Tôi cũng không ngại nói thẳng, con nhãi Phúc Đoàn mồm mép xui xẻo, khiến ba mẹ tôi tức đến nỗi ngủ không yên giấc, ba mẹ tôi tuổi đã bao nhiêu rồi chứ? Chủ tịch đã nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời mà, nhưng hoàn cảnh dưới quê mọi người cũng không phải không biết đấy, đến La Mã cũng không thể chỉ một ngà là tới, có bao nhiêu người vẫn cho rằng sinh con trai mới tốt? Phúc Đoàn cố ý nói tôi như vậy, chắc chắn là lòng dạ hiểm độc, tôi không nhìn nhầm đâu.""Bây giờ tôi mắng Phúc Đoàn là thứ hạ tiện thích kiếm chuyện đấy. Tôi không động thủ, tôi chỉ mắng. Nếu tôi động thủ thì các người cứ gọi cảnh sát và để cảnh sát tống tôi vào tù đi. Tôi chỉ mắng thôi, các người cũng có thể gọi cảnh sát, xem cảnh sát có bắt được tôi hay không thì xong." "Chú ba Sở và mọi người:... Mọi người có thể thấy Đan Thu Linh đang cố giở trò vô lại, muốn chiến đấu đến cùng. Miễn là cô ta không làm gì cả, không ai thực sự có thể quản lí cô ta.Chú ba Sở mấp máy môi, cảm thấy mớ hỗn độn trước mắt thật sự không thể xử lí cho rõ ràng, chỉ có thể gay gắt nói: "Dù sao đội chúng tôi có chuyện gì cũng không bao che, còn có Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn. chuyện về phù thủy và chuyện phán người ta sinh trai hay gái, đội nhất định sẽ điều tra đến cùng!"Bàn chân của Niên Xuân Hoa trở nên mềm nhữn, khuôn mặt tròn của Phúc Đoàn trở nên tái nhợt... Đó rõ ràng là phúc khí, tại sao tất cả họ đều nghĩ rằng cô bé là phù thủy chứ. Trời cũng đã khuya, sau khi chú ba Sở rời đi, mọi người cũng dần dần trở về. Nhiều người lắc đầu ngao ngán, sao Phúc Đoàn này lại gây rắc rối nhiều và lắm mồm thế nhỉ?Các thành viên trong gia đình Niên Xuân Hoa ai cũng có suy nghĩ riêng. Sở Phong ở trong đám đông, nhìn Thái Thuận Anh, Thái Thuận Anh có vẻ hơi vui vẻ, nhưng cũng rất phờ phạc, với đôi mắt trũng sâu.Thái Thuận Anh đã bận rộn bao nhiêu ngày, cũng bị bắt nạt bao nhiêu ngày, tất cả những "điều tốt" của phúc khí đều không thể khiến cô ta vui, thay vào đó, giờ đây gia đình sắp bị điều tra, và những điều tồi tệ sắp ập đến, cô ta cảm thấy hơi phấn khởi.

Niên Xuân Hoa nở nụ cười: "Chú ba... chúng tôi chỉ là chơi đùa mà thôi..."

Lời còn chưa dứt, Chu Sở liền xông thẳng vào nhà Niên Xuân Hoa, tựa như là muốn tìm cái gì, nhưng không tìm thấy gì, cho đến khi ông ấy dữ tợn đá một chiếc ghế đẩu, chiếc ghế đẩu rơi lạch cạch xuống đất khiến nhóm người sợ hãi.

Niên Xuân Hoa đầy mặt nịnh nọt: "Chú ba, chú tìm cái gì vậy?"

"Tìm tượng thần, các ngươi đều là ở nhà xem người khác sinh con trai hay con gái, chẳng lẽ không thờ tượng thần trong nhà sao?"

Chú ba Sở tức giận nói, Niên Xuân Hoa sợ tới mức không nói được lời nào, chú ba Sở lúc này nhìn Phúc Đoàn, không có chút nào tốt bụng như thường ngày.

Ông ấy gần từng chữ: "Phúc Đoàn, làm người nhất định phải thành thật, trước khi làm việc gì, nghĩ xem mình có xứng hay không."

Ông ấy đột nhiên cao giọng: "Mày là thần tiên chắc? Cảm thấy mình có đủ năng lực phán người ta sinh nam hay nữ rồi!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phúc Đoàn bị dọa đến tái mét, đôi mắt tròn rơi lệ châu, bộ dáng thê thảm, cô bé...

Cô bé nghĩ trong lòng rằng mình xứng mà, nhưng vẻ mặt cùng ánh mắt chú ba Sở quá đáng sợ rồi.

Sau khi chú ba Sở dạy cho Phúc Đoàn một bài học, ông ấy nói rằng đội sẽ điều tra vụ việc này, sau đó nhìn Đan Thu Linh, nhìn thấy cái cuốc trên tay cô ta liên đau đầu, định mắng cô ta nhưng Đan Thu Linh mặt dày vô lại, ngang ngược bá đạo lên tiếng: "Phó đội trưởng, tôi mang cuốc đến vốn không phải để đánh người."

"Đông người như vậy ai cũng thấy hết cả rồi, kẻ động thủ nào đâu phải tôi, là bọn người Sở Chí Bình động thủ trước mà, tôi chỉ là chống trả. Tôi cũng không ngại nói thẳng, con nhãi Phúc Đoàn mồm mép xui xẻo, khiến ba mẹ tôi tức đến nỗi ngủ không yên giấc, ba mẹ tôi tuổi đã bao nhiêu rồi chứ? Chủ tịch đã nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời mà, nhưng hoàn cảnh dưới quê mọi người cũng không phải không biết đấy, đến La Mã cũng không thể chỉ một ngà là tới, có bao nhiêu người vẫn cho rằng sinh con trai mới tốt? Phúc Đoàn cố ý nói tôi như vậy, chắc chắn là lòng dạ hiểm độc, tôi không nhìn nhầm đâu."

"Bây giờ tôi mắng Phúc Đoàn là thứ hạ tiện thích kiếm chuyện đấy. Tôi không động thủ, tôi chỉ mắng. Nếu tôi động thủ thì các người cứ gọi cảnh sát và để cảnh sát tống tôi vào tù đi. Tôi chỉ mắng thôi, các người cũng có thể gọi cảnh sát, xem cảnh sát có bắt được tôi hay không thì xong." "

Chú ba Sở và mọi người:... Mọi người có thể thấy Đan Thu Linh đang cố giở trò vô lại, muốn chiến đấu đến cùng. Miễn là cô ta không làm gì cả, không ai thực sự có thể quản lí cô ta.

Chú ba Sở mấp máy môi, cảm thấy mớ hỗn độn trước mắt thật sự không thể xử lí cho rõ ràng, chỉ có thể gay gắt nói: "Dù sao đội chúng tôi có chuyện gì cũng không bao che, còn có Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn. chuyện về phù thủy và chuyện phán người ta sinh trai hay gái, đội nhất định sẽ điều tra đến cùng!"

Bàn chân của Niên Xuân Hoa trở nên mềm nhữn, khuôn mặt tròn của Phúc Đoàn trở nên tái nhợt... Đó rõ ràng là phúc khí, tại sao tất cả họ đều nghĩ rằng cô bé là phù thủy chứ. Trời cũng đã khuya, sau khi chú ba Sở rời đi, mọi người cũng dần dần trở về. Nhiều người lắc đầu ngao ngán, sao Phúc Đoàn này lại gây rắc rối nhiều và lắm mồm thế nhỉ?

Các thành viên trong gia đình Niên Xuân Hoa ai cũng có suy nghĩ riêng. Sở Phong ở trong đám đông, nhìn Thái Thuận Anh, Thái Thuận Anh có vẻ hơi vui vẻ, nhưng cũng rất phờ phạc, với đôi mắt trũng sâu.

Thái Thuận Anh đã bận rộn bao nhiêu ngày, cũng bị bắt nạt bao nhiêu ngày, tất cả những "điều tốt" của phúc khí đều không thể khiến cô ta vui, thay vào đó, giờ đây gia đình sắp bị điều tra, và những điều tồi tệ sắp ập đến, cô ta cảm thấy hơi phấn khởi.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Niên Xuân Hoa nở nụ cười: "Chú ba... chúng tôi chỉ là chơi đùa mà thôi..."Lời còn chưa dứt, Chu Sở liền xông thẳng vào nhà Niên Xuân Hoa, tựa như là muốn tìm cái gì, nhưng không tìm thấy gì, cho đến khi ông ấy dữ tợn đá một chiếc ghế đẩu, chiếc ghế đẩu rơi lạch cạch xuống đất khiến nhóm người sợ hãi.Niên Xuân Hoa đầy mặt nịnh nọt: "Chú ba, chú tìm cái gì vậy?""Tìm tượng thần, các ngươi đều là ở nhà xem người khác sinh con trai hay con gái, chẳng lẽ không thờ tượng thần trong nhà sao?"Chú ba Sở tức giận nói, Niên Xuân Hoa sợ tới mức không nói được lời nào, chú ba Sở lúc này nhìn Phúc Đoàn, không có chút nào tốt bụng như thường ngày.Ông ấy gần từng chữ: "Phúc Đoàn, làm người nhất định phải thành thật, trước khi làm việc gì, nghĩ xem mình có xứng hay không."Ông ấy đột nhiên cao giọng: "Mày là thần tiên chắc? Cảm thấy mình có đủ năng lực phán người ta sinh nam hay nữ rồi!"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phúc Đoàn bị dọa đến tái mét, đôi mắt tròn rơi lệ châu, bộ dáng thê thảm, cô bé...Cô bé nghĩ trong lòng rằng mình xứng mà, nhưng vẻ mặt cùng ánh mắt chú ba Sở quá đáng sợ rồi.Sau khi chú ba Sở dạy cho Phúc Đoàn một bài học, ông ấy nói rằng đội sẽ điều tra vụ việc này, sau đó nhìn Đan Thu Linh, nhìn thấy cái cuốc trên tay cô ta liên đau đầu, định mắng cô ta nhưng Đan Thu Linh mặt dày vô lại, ngang ngược bá đạo lên tiếng: "Phó đội trưởng, tôi mang cuốc đến vốn không phải để đánh người.""Đông người như vậy ai cũng thấy hết cả rồi, kẻ động thủ nào đâu phải tôi, là bọn người Sở Chí Bình động thủ trước mà, tôi chỉ là chống trả. Tôi cũng không ngại nói thẳng, con nhãi Phúc Đoàn mồm mép xui xẻo, khiến ba mẹ tôi tức đến nỗi ngủ không yên giấc, ba mẹ tôi tuổi đã bao nhiêu rồi chứ? Chủ tịch đã nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời mà, nhưng hoàn cảnh dưới quê mọi người cũng không phải không biết đấy, đến La Mã cũng không thể chỉ một ngà là tới, có bao nhiêu người vẫn cho rằng sinh con trai mới tốt? Phúc Đoàn cố ý nói tôi như vậy, chắc chắn là lòng dạ hiểm độc, tôi không nhìn nhầm đâu.""Bây giờ tôi mắng Phúc Đoàn là thứ hạ tiện thích kiếm chuyện đấy. Tôi không động thủ, tôi chỉ mắng. Nếu tôi động thủ thì các người cứ gọi cảnh sát và để cảnh sát tống tôi vào tù đi. Tôi chỉ mắng thôi, các người cũng có thể gọi cảnh sát, xem cảnh sát có bắt được tôi hay không thì xong." "Chú ba Sở và mọi người:... Mọi người có thể thấy Đan Thu Linh đang cố giở trò vô lại, muốn chiến đấu đến cùng. Miễn là cô ta không làm gì cả, không ai thực sự có thể quản lí cô ta.Chú ba Sở mấp máy môi, cảm thấy mớ hỗn độn trước mắt thật sự không thể xử lí cho rõ ràng, chỉ có thể gay gắt nói: "Dù sao đội chúng tôi có chuyện gì cũng không bao che, còn có Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn. chuyện về phù thủy và chuyện phán người ta sinh trai hay gái, đội nhất định sẽ điều tra đến cùng!"Bàn chân của Niên Xuân Hoa trở nên mềm nhữn, khuôn mặt tròn của Phúc Đoàn trở nên tái nhợt... Đó rõ ràng là phúc khí, tại sao tất cả họ đều nghĩ rằng cô bé là phù thủy chứ. Trời cũng đã khuya, sau khi chú ba Sở rời đi, mọi người cũng dần dần trở về. Nhiều người lắc đầu ngao ngán, sao Phúc Đoàn này lại gây rắc rối nhiều và lắm mồm thế nhỉ?Các thành viên trong gia đình Niên Xuân Hoa ai cũng có suy nghĩ riêng. Sở Phong ở trong đám đông, nhìn Thái Thuận Anh, Thái Thuận Anh có vẻ hơi vui vẻ, nhưng cũng rất phờ phạc, với đôi mắt trũng sâu.Thái Thuận Anh đã bận rộn bao nhiêu ngày, cũng bị bắt nạt bao nhiêu ngày, tất cả những "điều tốt" của phúc khí đều không thể khiến cô ta vui, thay vào đó, giờ đây gia đình sắp bị điều tra, và những điều tồi tệ sắp ập đến, cô ta cảm thấy hơi phấn khởi.

Chương 200: Cái Cuốc (10)