“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 210: Kì Lạ (9)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… "Được, được, em ba, em chỉ đường là được, thân thể em yếu ớt, không nên nhiều lời.” Người đàn ông vội vàng nói.Người phụ nữ trẻ nọ chỉ tay về một hướng, chỉ hành động này thôi đã khiến cô ấy ho sặc sụa sắp hết hơi đến nơi, ôm bụng đầy đau đớn, các chị trong đội ngũ nọ càng khóc thảm thiết, một người trông giống mẹ cô ấy ôm chầm lấy cô ấy, khóc nức nở: "Em ba của tôi."Một nhóm người buồn bã và tức giận như thế đi đến nhà Niên Xuân Hoa. Sở Thâm bị khí thế này làm cho sợ hãi, cậu ấy loạng choạng nói: "Em ơi, có chuyện gì vậy nhỉ?""Có lẽ, điều tôi tệ nhất đã xảy ra." Sở Phong nói, kể từ khi cô biết Phúc Đoàn đã dùng phúc khí để phán người ta sinh con trai hay con gái, ngay từ đầu, Sở Phong đã lo lắng sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng không có cách nào, phúc khí của Phúc Đoàn giống như một thanh kiếm vô hình, đặt trên cổ người ta."Ai đối tốt với Phúc Đoàn đều được hưởng lợi, ai xúc phạm Phúc Đoàn sẽ gặp xui xẻo!"Dưới tình huống như vậy, Sở Phong không thể ngăn cản Phúc Đoàn tiết lộ phúc khí của mình, thi triển kỳ tích.Sở Phong nắm lấy tay Sở Lê, nhẹ nhàng mà kiên quyết nói: "Mau, chúng ta mau về đưa mẹ em đi chỗ khác, anh ơi, anh mau đi tìm đội trưởng."Không phải Sở Phong muốn giúp ai, mà là cô lo lắng trong phút chốc ầm ï sẽ mất mấy sinh mạng.Vài người chia ra và hành động.Ở bên kia, sau khi hoàn thành công việc của mình cả buổi sáng, Đan Thu Linh liền chặn nhà Niên Xuân Hoa như một kẻ côn đồ, và bắt đầu mắng mỏ Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa.Cô ta đã hạ quyết tâm sẽ mắng cái mồm thối tha của Phúc Đoàn ít nhất một tuần, nếu không nó vẫn sẽ cho rằng Đan Thu Linh này rất dễ bắt nạt.Đan Thu Linh hành động hùng hổ như tra dầu vào máy, cô ta không động thủ gì cả, cô ta chỉ hét vào cửa của Niên Xuân Hoa, nếu cô ta nhìn thấy bóng dáng của Phúc Đoàn từ bóng cửa sổ, cô ta sẽ đi qua và mắng lớn mới thôi.Phúc Đoàn tội nghiệp, Phúc Đoàn như con chim sợ cành cong, sợ đến mức ăn không ngon nữa.Đan Thu Linh mắng rất bẩn thỉu, cái gì mà "cô bé cụt một chân, em gái cụt một chân mà mày cũng biết rành quá ha, một đứa trẻ nhỏ như vậy khi nói những lời này không biết xấu hổ, nhà mày có dạy mày thế nào là cụt chân không?" Rồi lại đến cái gì mà "Con dâu mang thai có thể biết sinh trai gái, người không mang thai cũng có thể phán là sinh trai hay gái, có phải ước tiếp theo là nhà mày mở y quán trị bệnh hiếm muộn, để con dâu lớn nhỏ quanh đây đều đến nhà mày hoài thai?"Có một điển tích ám chỉ ẩn chứa trong lời mắng mỏ của Đan Thu Linh. Lúc đầu, có một thầy thuốc quái gở mở phòng khám chữa bệnh, nói có thể chữa vô sinh, mấy chục năm hành nghề cũng không có chuyện gì, kết quả là những con của những cô con dâu do ông ta chữa đều lớn lên càng ngày càng giống ông ta. Lúc đó mọi người mới biết mình bị hố to rồi.Các thành viên nhà họ Sở run lên vì tức giận khi nghe những lời xúc phạm của Đan Thu Linh, nhưng họ không nói được gì.Ngược lại, thím Phương nghe không lọt tai, cố gắng thuyết phục Đan Thu Linh: "Thu Linh, tối hôm qua cô đã mắng Đan Thu Linh lâu như vậy, hôm nay cũng được rồi đấy, sau này Phúc Đoàn nhất định sẽ không dám làm như vậy nữa đâu, tốt xấu gì nó cũng là con gái còn nhỏ mà, cô mắng như vậy cũng thật quá dơ bẩn rồi đấy."Đan Thu Linh thu hồi lửa giận bừng bừng của mình lại, hòa nhã quay sang nói với thím Phương: "Tôi biết tôi mắng thế là dơ bẩn, nhưng chỉ có cách, về sau họ sẽ không dám khiêu khích tôi."Thím Phương cười khổ, trong lòng nói rằng không phải vậy đâu. Sau sự việc này, ai dám nói chuyện thị phi của Đan Thu Linh nữa chứ? Đan Thu Linh nói: "Hơn nữa, không phải tôi hẹp hòi. Hôm qua tôi chỉ bảo nó đừng lại gần gà của tôi. Tôi chỉ nói vậy thôi. Tôi không đắc tội với nó. Lòng dạ nó rất độc địa. Bây giờ tôi cũng học từ nó mà ra, tôi cũng hẹp hòi đấy, để tôi xem nó có chịu được hay không”.
"Được, được, em ba, em chỉ đường là được, thân thể em yếu ớt, không nên nhiều lời.” Người đàn ông vội vàng nói.
Người phụ nữ trẻ nọ chỉ tay về một hướng, chỉ hành động này thôi đã khiến cô ấy ho sặc sụa sắp hết hơi đến nơi, ôm bụng đầy đau đớn, các chị trong đội ngũ nọ càng khóc thảm thiết, một người trông giống mẹ cô ấy ôm chầm lấy cô ấy, khóc nức nở: "Em ba của tôi."
Một nhóm người buồn bã và tức giận như thế đi đến nhà Niên Xuân Hoa. Sở Thâm bị khí thế này làm cho sợ hãi, cậu ấy loạng choạng nói: "Em ơi, có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Có lẽ, điều tôi tệ nhất đã xảy ra." Sở Phong nói, kể từ khi cô biết Phúc Đoàn đã dùng phúc khí để phán người ta sinh con trai hay con gái, ngay từ đầu, Sở Phong đã lo lắng sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng không có cách nào, phúc khí của Phúc Đoàn giống như một thanh kiếm vô hình, đặt trên cổ người ta.
"Ai đối tốt với Phúc Đoàn đều được hưởng lợi, ai xúc phạm Phúc Đoàn sẽ gặp xui xẻo!"
Dưới tình huống như vậy, Sở Phong không thể ngăn cản Phúc Đoàn tiết lộ phúc khí của mình, thi triển kỳ tích.
Sở Phong nắm lấy tay Sở Lê, nhẹ nhàng mà kiên quyết nói: "Mau, chúng ta mau về đưa mẹ em đi chỗ khác, anh ơi, anh mau đi tìm đội trưởng."
Không phải Sở Phong muốn giúp ai, mà là cô lo lắng trong phút chốc ầm ï sẽ mất mấy sinh mạng.
Vài người chia ra và hành động.
Ở bên kia, sau khi hoàn thành công việc của mình cả buổi sáng, Đan Thu Linh liền chặn nhà Niên Xuân Hoa như một kẻ côn đồ, và bắt đầu mắng mỏ Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa.
Cô ta đã hạ quyết tâm sẽ mắng cái mồm thối tha của Phúc Đoàn ít nhất một tuần, nếu không nó vẫn sẽ cho rằng Đan Thu Linh này rất dễ bắt nạt.
Đan Thu Linh hành động hùng hổ như tra dầu vào máy, cô ta không động thủ gì cả, cô ta chỉ hét vào cửa của Niên Xuân Hoa, nếu cô ta nhìn thấy bóng dáng của Phúc Đoàn từ bóng cửa sổ, cô ta sẽ đi qua và mắng lớn mới thôi.
Phúc Đoàn tội nghiệp, Phúc Đoàn như con chim sợ cành cong, sợ đến mức ăn không ngon nữa.
Đan Thu Linh mắng rất bẩn thỉu, cái gì mà "cô bé cụt một chân, em gái cụt một chân mà mày cũng biết rành quá ha, một đứa trẻ nhỏ như vậy khi nói những lời này không biết xấu hổ, nhà mày có dạy mày thế nào là cụt chân không?" Rồi lại đến cái gì mà "Con dâu mang thai có thể biết sinh trai gái, người không mang thai cũng có thể phán là sinh trai hay gái, có phải ước tiếp theo là nhà mày mở y quán trị bệnh hiếm muộn, để con dâu lớn nhỏ quanh đây đều đến nhà mày hoài thai?"
Có một điển tích ám chỉ ẩn chứa trong lời mắng mỏ của Đan Thu Linh. Lúc đầu, có một thầy thuốc quái gở mở phòng khám chữa bệnh, nói có thể chữa vô sinh, mấy chục năm hành nghề cũng không có chuyện gì, kết quả là những con của những cô con dâu do ông ta chữa đều lớn lên càng ngày càng giống ông ta. Lúc đó mọi người mới biết mình bị hố to rồi.
Các thành viên nhà họ Sở run lên vì tức giận khi nghe những lời xúc phạm của Đan Thu Linh, nhưng họ không nói được gì.
Ngược lại, thím Phương nghe không lọt tai, cố gắng thuyết phục Đan Thu Linh: "Thu Linh, tối hôm qua cô đã mắng Đan Thu Linh lâu như vậy, hôm nay cũng được rồi đấy, sau này Phúc Đoàn nhất định sẽ không dám làm như vậy nữa đâu, tốt xấu gì nó cũng là con gái còn nhỏ mà, cô mắng như vậy cũng thật quá dơ bẩn rồi đấy."Đan Thu Linh thu hồi lửa giận bừng bừng của mình lại, hòa nhã quay sang nói với thím Phương: "Tôi biết tôi mắng thế là dơ bẩn, nhưng chỉ có cách, về sau họ sẽ không dám khiêu khích tôi."
Thím Phương cười khổ, trong lòng nói rằng không phải vậy đâu. Sau sự việc này, ai dám nói chuyện thị phi của Đan Thu Linh nữa chứ? Đan Thu Linh nói: "Hơn nữa, không phải tôi hẹp hòi. Hôm qua tôi chỉ bảo nó đừng lại gần gà của tôi. Tôi chỉ nói vậy thôi. Tôi không đắc tội với nó. Lòng dạ nó rất độc địa. Bây giờ tôi cũng học từ nó mà ra, tôi cũng hẹp hòi đấy, để tôi xem nó có chịu được hay không”.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… "Được, được, em ba, em chỉ đường là được, thân thể em yếu ớt, không nên nhiều lời.” Người đàn ông vội vàng nói.Người phụ nữ trẻ nọ chỉ tay về một hướng, chỉ hành động này thôi đã khiến cô ấy ho sặc sụa sắp hết hơi đến nơi, ôm bụng đầy đau đớn, các chị trong đội ngũ nọ càng khóc thảm thiết, một người trông giống mẹ cô ấy ôm chầm lấy cô ấy, khóc nức nở: "Em ba của tôi."Một nhóm người buồn bã và tức giận như thế đi đến nhà Niên Xuân Hoa. Sở Thâm bị khí thế này làm cho sợ hãi, cậu ấy loạng choạng nói: "Em ơi, có chuyện gì vậy nhỉ?""Có lẽ, điều tôi tệ nhất đã xảy ra." Sở Phong nói, kể từ khi cô biết Phúc Đoàn đã dùng phúc khí để phán người ta sinh con trai hay con gái, ngay từ đầu, Sở Phong đã lo lắng sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng không có cách nào, phúc khí của Phúc Đoàn giống như một thanh kiếm vô hình, đặt trên cổ người ta."Ai đối tốt với Phúc Đoàn đều được hưởng lợi, ai xúc phạm Phúc Đoàn sẽ gặp xui xẻo!"Dưới tình huống như vậy, Sở Phong không thể ngăn cản Phúc Đoàn tiết lộ phúc khí của mình, thi triển kỳ tích.Sở Phong nắm lấy tay Sở Lê, nhẹ nhàng mà kiên quyết nói: "Mau, chúng ta mau về đưa mẹ em đi chỗ khác, anh ơi, anh mau đi tìm đội trưởng."Không phải Sở Phong muốn giúp ai, mà là cô lo lắng trong phút chốc ầm ï sẽ mất mấy sinh mạng.Vài người chia ra và hành động.Ở bên kia, sau khi hoàn thành công việc của mình cả buổi sáng, Đan Thu Linh liền chặn nhà Niên Xuân Hoa như một kẻ côn đồ, và bắt đầu mắng mỏ Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa.Cô ta đã hạ quyết tâm sẽ mắng cái mồm thối tha của Phúc Đoàn ít nhất một tuần, nếu không nó vẫn sẽ cho rằng Đan Thu Linh này rất dễ bắt nạt.Đan Thu Linh hành động hùng hổ như tra dầu vào máy, cô ta không động thủ gì cả, cô ta chỉ hét vào cửa của Niên Xuân Hoa, nếu cô ta nhìn thấy bóng dáng của Phúc Đoàn từ bóng cửa sổ, cô ta sẽ đi qua và mắng lớn mới thôi.Phúc Đoàn tội nghiệp, Phúc Đoàn như con chim sợ cành cong, sợ đến mức ăn không ngon nữa.Đan Thu Linh mắng rất bẩn thỉu, cái gì mà "cô bé cụt một chân, em gái cụt một chân mà mày cũng biết rành quá ha, một đứa trẻ nhỏ như vậy khi nói những lời này không biết xấu hổ, nhà mày có dạy mày thế nào là cụt chân không?" Rồi lại đến cái gì mà "Con dâu mang thai có thể biết sinh trai gái, người không mang thai cũng có thể phán là sinh trai hay gái, có phải ước tiếp theo là nhà mày mở y quán trị bệnh hiếm muộn, để con dâu lớn nhỏ quanh đây đều đến nhà mày hoài thai?"Có một điển tích ám chỉ ẩn chứa trong lời mắng mỏ của Đan Thu Linh. Lúc đầu, có một thầy thuốc quái gở mở phòng khám chữa bệnh, nói có thể chữa vô sinh, mấy chục năm hành nghề cũng không có chuyện gì, kết quả là những con của những cô con dâu do ông ta chữa đều lớn lên càng ngày càng giống ông ta. Lúc đó mọi người mới biết mình bị hố to rồi.Các thành viên nhà họ Sở run lên vì tức giận khi nghe những lời xúc phạm của Đan Thu Linh, nhưng họ không nói được gì.Ngược lại, thím Phương nghe không lọt tai, cố gắng thuyết phục Đan Thu Linh: "Thu Linh, tối hôm qua cô đã mắng Đan Thu Linh lâu như vậy, hôm nay cũng được rồi đấy, sau này Phúc Đoàn nhất định sẽ không dám làm như vậy nữa đâu, tốt xấu gì nó cũng là con gái còn nhỏ mà, cô mắng như vậy cũng thật quá dơ bẩn rồi đấy."Đan Thu Linh thu hồi lửa giận bừng bừng của mình lại, hòa nhã quay sang nói với thím Phương: "Tôi biết tôi mắng thế là dơ bẩn, nhưng chỉ có cách, về sau họ sẽ không dám khiêu khích tôi."Thím Phương cười khổ, trong lòng nói rằng không phải vậy đâu. Sau sự việc này, ai dám nói chuyện thị phi của Đan Thu Linh nữa chứ? Đan Thu Linh nói: "Hơn nữa, không phải tôi hẹp hòi. Hôm qua tôi chỉ bảo nó đừng lại gần gà của tôi. Tôi chỉ nói vậy thôi. Tôi không đắc tội với nó. Lòng dạ nó rất độc địa. Bây giờ tôi cũng học từ nó mà ra, tôi cũng hẹp hòi đấy, để tôi xem nó có chịu được hay không”.