“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 275: Cứu Người (9)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Lưu Thiêm Tài mỉa mai nói: "Bà nói một mình tôi không có tác dụng, bà đứng ra nói cho toàn thể đội viên biết dự định của cô và thuyết phục được bọn họ, bà sẽ thuyết phục được tôi."Niên Xuân Hoa: ”..."Vẻ mặt bà ngượng ngùng, lời này sao có thể nói ra ngoài?Bây giờ Lưu Thiêm Tài rất bận rộn, cũng chẳng muốn nói vòng vo với bà ta, chỉ nói: "Lần này Sở Chí Quốc ở lại họp, là tất cả những người cùng anh ấy đi lĩnh hạt giống và lĩnh nông cụ cùng nhau đề cử anh ấy, trong lúc Sở Chí Nghiệp của cô một lòng chui xuống núi sập, một lòng chui vào bên người Diệp Công, Sở Chí Quốc vẫn ôm chặt hạt giống. Cho dù anh ấy ngã xuống một cái rãnh, nhưng hạt giống trong lòng anh ấy cũng không rơi vẩy."Khi lĩnh hạt giống và nông cụ, đối mặt với những người của đội khác, Sở Chí Quốc cũng không nhường một bước, thà làm kẻ xấu trước mặt đội khác, cũng phải giành lấy hạt giống cho đội của mình.""Đội sản xuất của chúng tôi, muốn người cần cù an phận vì tập thể mà suy nghĩ."Qua sự việc lần này, tuy Sở Chí Quốc không cứu người, nhưng thắng nhân tâm, đã giành được trái tim của mọi người và sự ủng hộ của mọi người.Tiêu chuẩn chọn người của Lưu Thiêm Tài vẫn không thay đổi, lúc trước để Trần Dung Phương đi đội phụ, cũng là bởi vì Trân Dung Phương vừa có kỹ thuật, lại vì tập thể mà suy nghĩ. Hôm nay anh chọn Sở Chí Quốc cũng là một nguyên nhân đó.Niên Xuân Hoa còn muốn nói gì đó, Lưu Thiêm Tài nói tiếp: "Bà muốn tôi chọn Sở Chí Nghiệp sao? Sở Chí Nghiệp có thể làm gì? Trong lúc rõ ràng đang gặp nguy hiểm, bất chấp an nguy mà chạy tới chỗ núi sập, suýt nữa làm liên lụy tập thể. Lúc Diệp Công bị đá rơi trúng, Sở Chí Nghiệp chạy rất nhanh, nhưng tôi hỏi cô một câu thật lòng, nếu thân phận Diệp Công không cao như vậy, Sở Chí Nghiệp anh ta sẽ làm như vậy sao?”Một người ích kỷ, tham phú, mong muốn mình vượt lên trên mọi người, lại tốt bụng đi cứu người như vậy sao? Thậm chí Lưu Thiêm Tài cảm thấy toàn bộ chuyện cứu người đầy mờ ám.Nếu Sở Chí Nghiệp thật sự tốt bụng, vậy lúc trước sao không đi cứu cháu trai và cháu gái của hắn suýt nữa bị mẹ mình tra tấn đến chết? Sao để cho mẹ già đi trộm lương thực của người khác chứ?Đừng coi người khác là kẻ ngốc, chuyên môn cứu rỗi người quyên cao chức trọng, đối với người yếu chân chính thì làm như không thấy, cái này gọi là cứu rỗi hay là đầu cơ trục lợi?Niên Xuân Hoa chẳng nói lên lời, đôi mắt tam giác nham hiểm giờ phút này không biết làm sao, nghe ý tứ này của đội trưởng, càng chán ghét Chí Nghiệp hơn trước nữa?Sao Chí Nghiệp cứu người, rõ ràng là chuyện tốt nhưng ngược lại giống như là chặn đường Chí Nghiệp vậy?Cuối cùng Lưu Thiêm Tài nói chắc như đinh đóng cột: "Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho người như Sở Chí Nghiệp có cơ hội lãnh đạo người khác đâu."Đó chắc chắn là một thảm họa đối với đội sản xuất thứ chín, Lưu Thiêm Tài nói thêm,"Cho dù tôi vê hưu, chỉ cần có người tới hỏi ý kiến tôi, tôi đều trả lời như vậy. Sở Chí Nghiệp cứu Diệp Công vậy liệu rằng Diệp Công sẽ mở cửa sau cho anh ta không? Nếu có, vậy ông ta sẽ điêu Sở Chí Nghiệp đi nơi khác, chỉ cần tôi ở chỗ này một ngày, Sở Chí Nghiệp không thể xoay chuyển được tình thế."Cơ thể Niên Xuân Hoa run rẩy, không biết tận đáy lòng có bao nhiêu không cam lòng và uất ức. Tại sao đội trưởng lại không bằng lòng đi đường tắt chứ và nhất định phải làm chuyện tốn hết sức không chịu lấy lòng chứ?Phúc khí, anh ấy không tin. Lấy lòng nhân vật lớn, anh ấy cũng không làm! Thiên hạ sao lại có người ngốc như vậy sao!Lúc này, trong trường học truyền đến tiếng người: "Tôi cũng có ý nghĩ này!""Đội trưởng nói không sai"Người trong phòng học đi ra, là đám người chú ba Sở đang ngồi nghỉ ngơi, đội trưởng dân quân đương nhiệm.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Lưu Thiêm Tài mỉa mai nói: "Bà nói một mình tôi không có tác dụng, bà đứng ra nói cho toàn thể đội viên biết dự định của cô và thuyết phục được bọn họ, bà sẽ thuyết phục được tôi."Niên Xuân Hoa: ”..."Vẻ mặt bà ngượng ngùng, lời này sao có thể nói ra ngoài?Bây giờ Lưu Thiêm Tài rất bận rộn, cũng chẳng muốn nói vòng vo với bà ta, chỉ nói: "Lần này Sở Chí Quốc ở lại họp, là tất cả những người cùng anh ấy đi lĩnh hạt giống và lĩnh nông cụ cùng nhau đề cử anh ấy, trong lúc Sở Chí Nghiệp của cô một lòng chui xuống núi sập, một lòng chui vào bên người Diệp Công, Sở Chí Quốc vẫn ôm chặt hạt giống. Cho dù anh ấy ngã xuống một cái rãnh, nhưng hạt giống trong lòng anh ấy cũng không rơi vẩy."Khi lĩnh hạt giống và nông cụ, đối mặt với những người của đội khác, Sở Chí Quốc cũng không nhường một bước, thà làm kẻ xấu trước mặt đội khác, cũng phải giành lấy hạt giống cho đội của mình.""Đội sản xuất của chúng tôi, muốn người cần cù an phận vì tập thể mà suy nghĩ."Qua sự việc lần này, tuy Sở Chí Quốc không cứu người, nhưng thắng nhân tâm, đã giành được trái tim của mọi người và sự ủng hộ của mọi người.Tiêu chuẩn chọn người của Lưu Thiêm Tài vẫn không thay đổi, lúc trước để Trần Dung Phương đi đội phụ, cũng là bởi vì Trân Dung Phương vừa có kỹ thuật, lại vì tập thể mà suy nghĩ. Hôm nay anh chọn Sở Chí Quốc cũng là một nguyên nhân đó.Niên Xuân Hoa còn muốn nói gì đó, Lưu Thiêm Tài nói tiếp: "Bà muốn tôi chọn Sở Chí Nghiệp sao? Sở Chí Nghiệp có thể làm gì? Trong lúc rõ ràng đang gặp nguy hiểm, bất chấp an nguy mà chạy tới chỗ núi sập, suýt nữa làm liên lụy tập thể. Lúc Diệp Công bị đá rơi trúng, Sở Chí Nghiệp chạy rất nhanh, nhưng tôi hỏi cô một câu thật lòng, nếu thân phận Diệp Công không cao như vậy, Sở Chí Nghiệp anh ta sẽ làm như vậy sao?”Một người ích kỷ, tham phú, mong muốn mình vượt lên trên mọi người, lại tốt bụng đi cứu người như vậy sao? Thậm chí Lưu Thiêm Tài cảm thấy toàn bộ chuyện cứu người đầy mờ ám.Nếu Sở Chí Nghiệp thật sự tốt bụng, vậy lúc trước sao không đi cứu cháu trai và cháu gái của hắn suýt nữa bị mẹ mình tra tấn đến chết? Sao để cho mẹ già đi trộm lương thực của người khác chứ?Đừng coi người khác là kẻ ngốc, chuyên môn cứu rỗi người quyên cao chức trọng, đối với người yếu chân chính thì làm như không thấy, cái này gọi là cứu rỗi hay là đầu cơ trục lợi?Niên Xuân Hoa chẳng nói lên lời, đôi mắt tam giác nham hiểm giờ phút này không biết làm sao, nghe ý tứ này của đội trưởng, càng chán ghét Chí Nghiệp hơn trước nữa?Sao Chí Nghiệp cứu người, rõ ràng là chuyện tốt nhưng ngược lại giống như là chặn đường Chí Nghiệp vậy?Cuối cùng Lưu Thiêm Tài nói chắc như đinh đóng cột: "Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho người như Sở Chí Nghiệp có cơ hội lãnh đạo người khác đâu."Đó chắc chắn là một thảm họa đối với đội sản xuất thứ chín, Lưu Thiêm Tài nói thêm,"Cho dù tôi vê hưu, chỉ cần có người tới hỏi ý kiến tôi, tôi đều trả lời như vậy. Sở Chí Nghiệp cứu Diệp Công vậy liệu rằng Diệp Công sẽ mở cửa sau cho anh ta không? Nếu có, vậy ông ta sẽ điêu Sở Chí Nghiệp đi nơi khác, chỉ cần tôi ở chỗ này một ngày, Sở Chí Nghiệp không thể xoay chuyển được tình thế."Cơ thể Niên Xuân Hoa run rẩy, không biết tận đáy lòng có bao nhiêu không cam lòng và uất ức. Tại sao đội trưởng lại không bằng lòng đi đường tắt chứ và nhất định phải làm chuyện tốn hết sức không chịu lấy lòng chứ?Phúc khí, anh ấy không tin. Lấy lòng nhân vật lớn, anh ấy cũng không làm! Thiên hạ sao lại có người ngốc như vậy sao!Lúc này, trong trường học truyền đến tiếng người: "Tôi cũng có ý nghĩ này!""Đội trưởng nói không sai"Người trong phòng học đi ra, là đám người chú ba Sở đang ngồi nghỉ ngơi, đội trưởng dân quân đương nhiệm.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Lưu Thiêm Tài mỉa mai nói: "Bà nói một mình tôi không có tác dụng, bà đứng ra nói cho toàn thể đội viên biết dự định của cô và thuyết phục được bọn họ, bà sẽ thuyết phục được tôi."Niên Xuân Hoa: ”..."Vẻ mặt bà ngượng ngùng, lời này sao có thể nói ra ngoài?Bây giờ Lưu Thiêm Tài rất bận rộn, cũng chẳng muốn nói vòng vo với bà ta, chỉ nói: "Lần này Sở Chí Quốc ở lại họp, là tất cả những người cùng anh ấy đi lĩnh hạt giống và lĩnh nông cụ cùng nhau đề cử anh ấy, trong lúc Sở Chí Nghiệp của cô một lòng chui xuống núi sập, một lòng chui vào bên người Diệp Công, Sở Chí Quốc vẫn ôm chặt hạt giống. Cho dù anh ấy ngã xuống một cái rãnh, nhưng hạt giống trong lòng anh ấy cũng không rơi vẩy."Khi lĩnh hạt giống và nông cụ, đối mặt với những người của đội khác, Sở Chí Quốc cũng không nhường một bước, thà làm kẻ xấu trước mặt đội khác, cũng phải giành lấy hạt giống cho đội của mình.""Đội sản xuất của chúng tôi, muốn người cần cù an phận vì tập thể mà suy nghĩ."Qua sự việc lần này, tuy Sở Chí Quốc không cứu người, nhưng thắng nhân tâm, đã giành được trái tim của mọi người và sự ủng hộ của mọi người.Tiêu chuẩn chọn người của Lưu Thiêm Tài vẫn không thay đổi, lúc trước để Trần Dung Phương đi đội phụ, cũng là bởi vì Trân Dung Phương vừa có kỹ thuật, lại vì tập thể mà suy nghĩ. Hôm nay anh chọn Sở Chí Quốc cũng là một nguyên nhân đó.Niên Xuân Hoa còn muốn nói gì đó, Lưu Thiêm Tài nói tiếp: "Bà muốn tôi chọn Sở Chí Nghiệp sao? Sở Chí Nghiệp có thể làm gì? Trong lúc rõ ràng đang gặp nguy hiểm, bất chấp an nguy mà chạy tới chỗ núi sập, suýt nữa làm liên lụy tập thể. Lúc Diệp Công bị đá rơi trúng, Sở Chí Nghiệp chạy rất nhanh, nhưng tôi hỏi cô một câu thật lòng, nếu thân phận Diệp Công không cao như vậy, Sở Chí Nghiệp anh ta sẽ làm như vậy sao?”Một người ích kỷ, tham phú, mong muốn mình vượt lên trên mọi người, lại tốt bụng đi cứu người như vậy sao? Thậm chí Lưu Thiêm Tài cảm thấy toàn bộ chuyện cứu người đầy mờ ám.Nếu Sở Chí Nghiệp thật sự tốt bụng, vậy lúc trước sao không đi cứu cháu trai và cháu gái của hắn suýt nữa bị mẹ mình tra tấn đến chết? Sao để cho mẹ già đi trộm lương thực của người khác chứ?Đừng coi người khác là kẻ ngốc, chuyên môn cứu rỗi người quyên cao chức trọng, đối với người yếu chân chính thì làm như không thấy, cái này gọi là cứu rỗi hay là đầu cơ trục lợi?Niên Xuân Hoa chẳng nói lên lời, đôi mắt tam giác nham hiểm giờ phút này không biết làm sao, nghe ý tứ này của đội trưởng, càng chán ghét Chí Nghiệp hơn trước nữa?Sao Chí Nghiệp cứu người, rõ ràng là chuyện tốt nhưng ngược lại giống như là chặn đường Chí Nghiệp vậy?Cuối cùng Lưu Thiêm Tài nói chắc như đinh đóng cột: "Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho người như Sở Chí Nghiệp có cơ hội lãnh đạo người khác đâu."Đó chắc chắn là một thảm họa đối với đội sản xuất thứ chín, Lưu Thiêm Tài nói thêm,"Cho dù tôi vê hưu, chỉ cần có người tới hỏi ý kiến tôi, tôi đều trả lời như vậy. Sở Chí Nghiệp cứu Diệp Công vậy liệu rằng Diệp Công sẽ mở cửa sau cho anh ta không? Nếu có, vậy ông ta sẽ điêu Sở Chí Nghiệp đi nơi khác, chỉ cần tôi ở chỗ này một ngày, Sở Chí Nghiệp không thể xoay chuyển được tình thế."Cơ thể Niên Xuân Hoa run rẩy, không biết tận đáy lòng có bao nhiêu không cam lòng và uất ức. Tại sao đội trưởng lại không bằng lòng đi đường tắt chứ và nhất định phải làm chuyện tốn hết sức không chịu lấy lòng chứ?Phúc khí, anh ấy không tin. Lấy lòng nhân vật lớn, anh ấy cũng không làm! Thiên hạ sao lại có người ngốc như vậy sao!Lúc này, trong trường học truyền đến tiếng người: "Tôi cũng có ý nghĩ này!""Đội trưởng nói không sai"Người trong phòng học đi ra, là đám người chú ba Sở đang ngồi nghỉ ngơi, đội trưởng dân quân đương nhiệm.