“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…

Chương 293: Nhà (5)

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Nhưng lời nói của Diệp Quân Chi cuối cùng cũng vang lên cảnh báo trong lòng Diệp Công, người mà bộ phận mua sắm cần phải có trách nhiệm, Sở Chí Nghiệp này tuy rằng lương thiện, nhưng lại không tập trung, cảm giác không thích hợp lắm.Vì thế, Diệp Công định ra công việc của nhân viên bán hàng ở bộ phận cung cấp dịch vụ —- ông ta từ bỏ thể diện của mình và nợ người bạn cũ một ân tình lớn.Đây cũng là một công việc tốt mà, khi Diệp Công đi phòng bệnh nói chuyện này cho Niên Xuân Hoa, Niên Xuân Hoa vui mừng mà niệm Phật, cuối cùng Sở Chí Nghiệp cũng hài lòng, cắn răng nằm nghiêng ở giường bệnh cười vui vẻ.Dáng vẻ này, ngoại trừ Diệp Công ra, những người khác nhìn không vừa mắt.Sau khi Diệp Công đi rồi, người nhà họ Sở còn lại cũng không muốn ở chỗ này lâu, lần lượt muốn rời đi. Nhưng Niên Xuân Hoa không cho phép, phúc khí vào cửa nhà làm sao có thể nát ở trong nồi chứ?Bà nhìn những người này, nhất là chú ba Sở và Sở Chí Quốc, trong lòng nghĩ đến ngày hôm qua chú ba Sở giúp đỡ Lưu Thiêm Tài loại bỏ Chí Nghiệp thông minh, coi trọng Chí Quốc chất phác, lập tức trong lòng đầy bụng tức giận.Niên Xuân Hoa cố ý nhân cơ hội này nói: "Ôi, chú Ba của nó, người khác đều nói núi không chuyển thì nước chuyển, sông có khúc, người có lúc. Chú là chú ruột của Chí Nghiệp, nào ngờ chú ruột không giúp người một nhà, còn hùa theo đội trưởng, chỉ cần có hai người ở đây một ngày, Chí Nghiệp sẽ không thể lập được thành tích trong đội. Người chú này thực sự không tốt bằng người ngoài.Chú ba Sở quang minh chính đại, thấy Niên Xuân Hoa làm khó dễ, cũng đường đường chính chính nhìn lại.Chú là Sở Hiếu Minh làm việc không phụ lòng trời, không phụ lòng đất, không phụ lòng đội sản xuất thứ chín, chú không sợ sự kỳ lạ của Niên Xuân Hoa. Niên Xuân Hoa đứng dậy và đưa ra quyết định, thì nghĩ hơi nóng trong lòng, so trước so sau rồi nói: "Chú Ba nó, chú không nghĩ tới sao. Chí Nghiệp là có ý tưởng này, đi làm ở tác xã cung ứng và tiếp thị, không thể so với đội sản xuất thứ chín của chú đào được thực phẩm tốt nào hơn? Cán bộ đội sản xuất thứ chín, nói là cán bộ thì cũng là mặt hoàng thổ ngửa lưng trời, đổ mồ hôi trên ruộng! Mạng của Chí Nghiệp là số mạng tốt khác với số mạnh của chú."Chú Ba Sở hờ hững nói một câu: "Vậy chúc mừng hai người."Hiện tại chú căn bản không muốn tranh cãi với người như Niên Xuân Hoa, tranh cãi với người như thế, bà lại nghe không hiểu, lãng phí thời gian của mình một cách vô ích.Niên Xuân Hoa thấy chú vẫn ung dung tự tại như vậy, trong lòng càng thêm ấm ức, còn muốn nói gì nữa, nhưng những người nhà họ Sở có thể nghe không nổi nữa, chú ba Sở ở trong đội rất công bằng chính trực và có uy tín, còn Niên Xuân Hoa dựa vào đường ngang ngõ tắt, Sở Chí Nghiệp có thể so sánh sao?Ngay lập tức, có người xua tay: "Xuân Hoa Nhi, được rồi. Chúng ta nghe nói Sở Chí Nghiệp bị thương, nên từ trong đội chạy tới thăm cậu ta. Chúng ta có mang theo đường và hoa quả đến, nói trắng ra là không có thù oán với nhà bà, cũng có lòng tốt. Bà muốn nói những lời chọc tim người khác và khoe khoang năng lực của bà, thì đừng nói với chúng tôi nữa mà hãy nói với người ngoài đi.""Chúng tôi có ý tốt đến thăm bệnh mà còn phải xem thù ghét của bà đang kéo tới sao? Bà muốn giẫm đạp chúng tôi sao?" người nói lời này thật sự tức giận, đá bay trái cây mình mang đến, lôi kéo chú Ba Sở đi ra ngoài.Những người khác cũng lập tức đi theo ra ngoài, lúc này cùng phòng bệnh nằm giường bệnh khác người đã sớm trở lại, thấy nơi này nhiều người, đứng ở cửa không đi vào.Thấy Niên Xuân Hoa làm mích lòng người thân thích nhanh như vậy, suýt nước kinh mắt cũng rơi xuống. Bà già trong đó không vấn đề gì chứ?

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Nhưng lời nói của Diệp Quân Chi cuối cùng cũng vang lên cảnh báo trong lòng Diệp Công, người mà bộ phận mua sắm cần phải có trách nhiệm, Sở Chí Nghiệp này tuy rằng lương thiện, nhưng lại không tập trung, cảm giác không thích hợp lắm.Vì thế, Diệp Công định ra công việc của nhân viên bán hàng ở bộ phận cung cấp dịch vụ —- ông ta từ bỏ thể diện của mình và nợ người bạn cũ một ân tình lớn.Đây cũng là một công việc tốt mà, khi Diệp Công đi phòng bệnh nói chuyện này cho Niên Xuân Hoa, Niên Xuân Hoa vui mừng mà niệm Phật, cuối cùng Sở Chí Nghiệp cũng hài lòng, cắn răng nằm nghiêng ở giường bệnh cười vui vẻ.Dáng vẻ này, ngoại trừ Diệp Công ra, những người khác nhìn không vừa mắt.Sau khi Diệp Công đi rồi, người nhà họ Sở còn lại cũng không muốn ở chỗ này lâu, lần lượt muốn rời đi. Nhưng Niên Xuân Hoa không cho phép, phúc khí vào cửa nhà làm sao có thể nát ở trong nồi chứ?Bà nhìn những người này, nhất là chú ba Sở và Sở Chí Quốc, trong lòng nghĩ đến ngày hôm qua chú ba Sở giúp đỡ Lưu Thiêm Tài loại bỏ Chí Nghiệp thông minh, coi trọng Chí Quốc chất phác, lập tức trong lòng đầy bụng tức giận.Niên Xuân Hoa cố ý nhân cơ hội này nói: "Ôi, chú Ba của nó, người khác đều nói núi không chuyển thì nước chuyển, sông có khúc, người có lúc. Chú là chú ruột của Chí Nghiệp, nào ngờ chú ruột không giúp người một nhà, còn hùa theo đội trưởng, chỉ cần có hai người ở đây một ngày, Chí Nghiệp sẽ không thể lập được thành tích trong đội. Người chú này thực sự không tốt bằng người ngoài.Chú ba Sở quang minh chính đại, thấy Niên Xuân Hoa làm khó dễ, cũng đường đường chính chính nhìn lại.Chú là Sở Hiếu Minh làm việc không phụ lòng trời, không phụ lòng đất, không phụ lòng đội sản xuất thứ chín, chú không sợ sự kỳ lạ của Niên Xuân Hoa. Niên Xuân Hoa đứng dậy và đưa ra quyết định, thì nghĩ hơi nóng trong lòng, so trước so sau rồi nói: "Chú Ba nó, chú không nghĩ tới sao. Chí Nghiệp là có ý tưởng này, đi làm ở tác xã cung ứng và tiếp thị, không thể so với đội sản xuất thứ chín của chú đào được thực phẩm tốt nào hơn? Cán bộ đội sản xuất thứ chín, nói là cán bộ thì cũng là mặt hoàng thổ ngửa lưng trời, đổ mồ hôi trên ruộng! Mạng của Chí Nghiệp là số mạng tốt khác với số mạnh của chú."Chú Ba Sở hờ hững nói một câu: "Vậy chúc mừng hai người."Hiện tại chú căn bản không muốn tranh cãi với người như Niên Xuân Hoa, tranh cãi với người như thế, bà lại nghe không hiểu, lãng phí thời gian của mình một cách vô ích.Niên Xuân Hoa thấy chú vẫn ung dung tự tại như vậy, trong lòng càng thêm ấm ức, còn muốn nói gì nữa, nhưng những người nhà họ Sở có thể nghe không nổi nữa, chú ba Sở ở trong đội rất công bằng chính trực và có uy tín, còn Niên Xuân Hoa dựa vào đường ngang ngõ tắt, Sở Chí Nghiệp có thể so sánh sao?Ngay lập tức, có người xua tay: "Xuân Hoa Nhi, được rồi. Chúng ta nghe nói Sở Chí Nghiệp bị thương, nên từ trong đội chạy tới thăm cậu ta. Chúng ta có mang theo đường và hoa quả đến, nói trắng ra là không có thù oán với nhà bà, cũng có lòng tốt. Bà muốn nói những lời chọc tim người khác và khoe khoang năng lực của bà, thì đừng nói với chúng tôi nữa mà hãy nói với người ngoài đi.""Chúng tôi có ý tốt đến thăm bệnh mà còn phải xem thù ghét của bà đang kéo tới sao? Bà muốn giẫm đạp chúng tôi sao?" người nói lời này thật sự tức giận, đá bay trái cây mình mang đến, lôi kéo chú Ba Sở đi ra ngoài.Những người khác cũng lập tức đi theo ra ngoài, lúc này cùng phòng bệnh nằm giường bệnh khác người đã sớm trở lại, thấy nơi này nhiều người, đứng ở cửa không đi vào.Thấy Niên Xuân Hoa làm mích lòng người thân thích nhanh như vậy, suýt nước kinh mắt cũng rơi xuống. Bà già trong đó không vấn đề gì chứ?

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Nhưng lời nói của Diệp Quân Chi cuối cùng cũng vang lên cảnh báo trong lòng Diệp Công, người mà bộ phận mua sắm cần phải có trách nhiệm, Sở Chí Nghiệp này tuy rằng lương thiện, nhưng lại không tập trung, cảm giác không thích hợp lắm.Vì thế, Diệp Công định ra công việc của nhân viên bán hàng ở bộ phận cung cấp dịch vụ —- ông ta từ bỏ thể diện của mình và nợ người bạn cũ một ân tình lớn.Đây cũng là một công việc tốt mà, khi Diệp Công đi phòng bệnh nói chuyện này cho Niên Xuân Hoa, Niên Xuân Hoa vui mừng mà niệm Phật, cuối cùng Sở Chí Nghiệp cũng hài lòng, cắn răng nằm nghiêng ở giường bệnh cười vui vẻ.Dáng vẻ này, ngoại trừ Diệp Công ra, những người khác nhìn không vừa mắt.Sau khi Diệp Công đi rồi, người nhà họ Sở còn lại cũng không muốn ở chỗ này lâu, lần lượt muốn rời đi. Nhưng Niên Xuân Hoa không cho phép, phúc khí vào cửa nhà làm sao có thể nát ở trong nồi chứ?Bà nhìn những người này, nhất là chú ba Sở và Sở Chí Quốc, trong lòng nghĩ đến ngày hôm qua chú ba Sở giúp đỡ Lưu Thiêm Tài loại bỏ Chí Nghiệp thông minh, coi trọng Chí Quốc chất phác, lập tức trong lòng đầy bụng tức giận.Niên Xuân Hoa cố ý nhân cơ hội này nói: "Ôi, chú Ba của nó, người khác đều nói núi không chuyển thì nước chuyển, sông có khúc, người có lúc. Chú là chú ruột của Chí Nghiệp, nào ngờ chú ruột không giúp người một nhà, còn hùa theo đội trưởng, chỉ cần có hai người ở đây một ngày, Chí Nghiệp sẽ không thể lập được thành tích trong đội. Người chú này thực sự không tốt bằng người ngoài.Chú ba Sở quang minh chính đại, thấy Niên Xuân Hoa làm khó dễ, cũng đường đường chính chính nhìn lại.Chú là Sở Hiếu Minh làm việc không phụ lòng trời, không phụ lòng đất, không phụ lòng đội sản xuất thứ chín, chú không sợ sự kỳ lạ của Niên Xuân Hoa. Niên Xuân Hoa đứng dậy và đưa ra quyết định, thì nghĩ hơi nóng trong lòng, so trước so sau rồi nói: "Chú Ba nó, chú không nghĩ tới sao. Chí Nghiệp là có ý tưởng này, đi làm ở tác xã cung ứng và tiếp thị, không thể so với đội sản xuất thứ chín của chú đào được thực phẩm tốt nào hơn? Cán bộ đội sản xuất thứ chín, nói là cán bộ thì cũng là mặt hoàng thổ ngửa lưng trời, đổ mồ hôi trên ruộng! Mạng của Chí Nghiệp là số mạng tốt khác với số mạnh của chú."Chú Ba Sở hờ hững nói một câu: "Vậy chúc mừng hai người."Hiện tại chú căn bản không muốn tranh cãi với người như Niên Xuân Hoa, tranh cãi với người như thế, bà lại nghe không hiểu, lãng phí thời gian của mình một cách vô ích.Niên Xuân Hoa thấy chú vẫn ung dung tự tại như vậy, trong lòng càng thêm ấm ức, còn muốn nói gì nữa, nhưng những người nhà họ Sở có thể nghe không nổi nữa, chú ba Sở ở trong đội rất công bằng chính trực và có uy tín, còn Niên Xuân Hoa dựa vào đường ngang ngõ tắt, Sở Chí Nghiệp có thể so sánh sao?Ngay lập tức, có người xua tay: "Xuân Hoa Nhi, được rồi. Chúng ta nghe nói Sở Chí Nghiệp bị thương, nên từ trong đội chạy tới thăm cậu ta. Chúng ta có mang theo đường và hoa quả đến, nói trắng ra là không có thù oán với nhà bà, cũng có lòng tốt. Bà muốn nói những lời chọc tim người khác và khoe khoang năng lực của bà, thì đừng nói với chúng tôi nữa mà hãy nói với người ngoài đi.""Chúng tôi có ý tốt đến thăm bệnh mà còn phải xem thù ghét của bà đang kéo tới sao? Bà muốn giẫm đạp chúng tôi sao?" người nói lời này thật sự tức giận, đá bay trái cây mình mang đến, lôi kéo chú Ba Sở đi ra ngoài.Những người khác cũng lập tức đi theo ra ngoài, lúc này cùng phòng bệnh nằm giường bệnh khác người đã sớm trở lại, thấy nơi này nhiều người, đứng ở cửa không đi vào.Thấy Niên Xuân Hoa làm mích lòng người thân thích nhanh như vậy, suýt nước kinh mắt cũng rơi xuống. Bà già trong đó không vấn đề gì chứ?

Chương 293: Nhà (5)