Vừa mới vào hè, thời tiết Nam Thành đã trở nên oi bức lạ thường. Hà Lạc nhìn cái máy điều hòa cũ kỹ mà chủ nhà trước để lại trên tường, đóng không ít mạng nhện, cũng không biết rửa sạch sẽ có dùng được không. Lúc trước khi cô quyết định chuyển đến khu dân cư nhỏ kiểu cũ ở ngoại ô thành phố này, cô đã đoán được sẽ có không ít vấn đề. Sống trên tầng 6 nhưng không có thang máy. Vách tường ố vàng mốc meo, còn có dây leo màu xanh mướt vươn ra ngoài ban công… Nhưng những chuyện này cũng không thể ngăn cản Hà Lạc thích nơi này. Ban công nhỏ yêu thích của cô có thể nhìn ra những cánh đồng lúa mạch trải dài cách đó không xa, bất kể là mặt trời mọc hay lặn, phong cảnh rất tuyệt, cô có thể đặt bảng vẽ, vẽ từ bình minh đến tối không biết mệt. Sau khi tốt nghiệp Học viện mỹ thuật Hà Lạc làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước được 3 năm, tiền lương cũng ổn, ở chung với đồng nghiệp lãnh đạo cũng coi như vui vẻ, không ít người hâm mộ công việc của cô, cho nên khi cô nộp đơn từ chức, đồng nghiệp…
Tác giả: