Tác giả:

Đây là khoảng thời gian lạnh nhất năm. Tuy đã là rạng sáng nhưng trời còn chưa tỏ, sương mù dày đặc phủ lấy thành phố, trên sân ga dòng người tấp nập. Một tiếng còi xé toạc làn sương sớm, dư âm vọng lại nơi xa xăm. Giữa đám đông chật như nêm cối, cuối cùng Văn Tuyết cũng chen được lên tàu, tìm thấy toa của mình. Toa hành khách trống không, diện tích không lớn, gần cửa sổ đặt một chiếc bàn nhỏ, hai chiếc giường đối diện nhau, ga trải giường trắng tinh tươm có nếp gấp gọn gàng. Văn Tuyết cởi balo leo núi cồng kềnh đặt lên giường dưới bên trái, tiếp đó lấy một cái khăn vuông nhỏ bên hông balo, vặn nắp chai nước khoáng làm ẩm khăn. Vẫn còn ít lâu trước lúc tàu khởi hành. Cô rời toa, khó khăn lội ngược biển người nhộn nhịp, rốt cuộc cũng xuống được bên dưới. Trước cửa toa tàu, một nam tiếp viên vạm vỡ đang soát vé, thấy có người đến, anh ta nhướng mày nhìn lướt qua cô. Văn Tuyết nương theo trí nhớ đi dọc thân tàu màu xanh quân đội, ngó vào cửa sổ, cuối cùng xuyên qua lớp kính mờ sương nhìn…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...